Chương 340: Nhân chứng


Triệu Lương Trạch ngồi trong xe không ra ngoài, anh ta đang liên lạc với vị cảnh sát bên kia qua tai nghe.


Đã tìm đư8ợc điện thoại chưa?



Tìm được rồi.


Trà là được rồi.
Trần Liệt cười hì hì ngồi trên ghế xô-pha, lại nói tiếp:
Anh tới đưa kết quả xét nghiệm DNA cho Hoắc thiếu.


Ồ?
Cố Niệm Chi vội vàng xoay người, đặt một ly trà xanh lên bàn trà trước mặt Trần Liệt,
Đã có kết quả xét nghiệm rồi sao?


Dĩ nhiên là đã xét nghiệm ra rồi. Không phải hiện nay làm xét nghiệm DNA chỉ là chuyện nhỏ mất vài phút thôi sao?
Trần Liệt mỉm cười làm động tác búng tay.
Cố Niệm Chi lắc đầu,
Em cảm thấy không tới mức này. Cho dù biết thì đã sao? Chẳng lẽ giết La Hân Tuyết rồi thì người khác sẽ không biết cô ta không phải con gái Hoắc Quan Nguyên ư? Em chưa từng thấy ai ngu như vậy. Hơn nữa, mẹ cô ta đã cất kĩ tờ giấy khai sinh này trong két sắt, Hoắc Quan Nguyên đã qua đời sáu năm mà vẫn chưa từng nói ra, vậy tức là bà ấy cũng không định nói.


Cho nên đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn à?
Trần Liệt hỏi tiếp một câu nữa,
Chắc là không trùng hợp như vậy chứ?


Quả thật không thể là trùng hợp được.
Cố Niệm Chi nắm tay lại chống cằm,
Em cần phải suy nghĩ cẩn thận xem nên sắp xếp vấn đề như thế nào để tìm ra chân tướng.

Cố Niệm Chi cũng thắc mắc nh6ư vậy, nhưng cô cũng đã nghe được cuộc đối thoại của Triệu Lương Trạch và phía cảnh sát qua tai nghe nên không nói thêm gì nữ5a.
Cô mở cửa xe, xoay người muốn lên xe, nhưng khóe mắt lại liếc thấy một chiếc ô tô Masserati màu xanh thẫm cực kì khí thế đang đỗ ở vị trí cuối phố.
Đây vốn là kiểu xe đua nổi loạn nhưng lại bị cái màu sắc rất khiêm tốn thu mình này dìm xuống triệt để.
Xe của Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch chạy qua trước mặt Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức, nhưng Hà Chi Sơ không hề nhìn xe của Cố Niệm Chi, mà hơi nghiêng đầu, nghe Ôn Thủ Ức nói với anh ta:
Đúng là tín hiệu đã biến mất ở đây.

Hà Chi Sơ nhìn quanh bốn phía, sau đó xoay người đi vào trong xe.
Ôn Thủ Ức cũng quay trở lại xe rồi lái xe rời đi.
Cô lập tức hưng phấn hẳn, đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng ra, nói lớn:
Hoắc thiếu! Chúng ta phải nộp đơn lên tòa án, yêu cầu công ty di động cung cấp cả bản ghi chép thông tin trong điện thoại di động trước đây của La Hân Tuyết nữa!

Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt và Triệu Lương Trạch đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô.
Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, nói với Triệu Lương Trạch:
Tiểu Trạch, cậu đi làm chuyện này giúp Niệm Chi đi.


Tóm lại chuyện đó là thế nào ạ?

Cố Niệm Chi tò mò chết đi được.

Còn có thể thế nào được nữa?
Trần Liệt cười ha ha,
Hoắc Gia Lan không phải là con của Hoắc Quan Nguyên.

Trông thấy dáng vẻ nhập tâm suy nghĩ của cô, Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi bên cạnh quay sang yên lặng nhìn cô một lát rồi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô,
Không nghĩ ra thì thôi, đừng hao tổn tinh thần quá nhiều.

Anh bình tĩnh đứng dậy từ trên ghế xô-pha,
Tiểu Trạch, cậu theo tôi vào đây. Tôi có một đĩa băng ghi hình, cậu nghĩ cách xem có thể khôi phục lại như cũ được không. Trần Liệt, cậu cũng vào đây, báo cáo DNA của cậu có chút vấn đề…

Mọi người đi hết, chỉ để lại một mình Cố Niệm Chi ngồi ngẩn người trên ghế xô-pha đặt bên ngoài văn phòng Hoắc Thiệu Hằng.

Quay về Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, Cố Niệm Chi bất ngờ khi nhìn thấy Trần Liệt đã tới.

Anh Trần, sao hôm nay lại có thời gian rảnh thế?
Cố Niệm Chi vô cùng vui mừng mang đồ uống tới cho Trần Liệt,
Anh muốn uống cà phê hay trà?

Hoắc Thiệu Hằng đã tới, anh ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Chi, liếc mắt nhìn Trần Liệt.

Tất nhiên rồi. Sao mà sai được? Hoắc Quan Nguyên là quân nhân, trong Bệnh viện Quân y có mẫu máu của ông ấy. Còn về phần La Hân Tuyết à… ha ha… Mười năm trước tôi đã giữ lại một ống mẫu máu của bà ấy rồi.

Trần Liệt đan xoắn hai tay vào nhau, khớp xương kêu răng rắc.
Nếu không phải Cố Niệm Chi tinh mắt thì không thể nào vừa liếc một cái đã nhìn ra đây là một chiếc xe Masserati.
Khi cô xoay người, bởi vì nhìn thấy chiếc xe này mà thoáng dừng lại một chút. Lúc này, dường như người ngồi trên chiếc xe Masserati ấy cũng cảm nhận được nên đẩy cửa xe ra. Một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác lông cừu hơi dài màu xanh thẫm như chiếc xe bước từ trong xe ra, trên mặt anh ta cũng đeo một cặp kính râm lớn, che hết nửa gương mặt.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Niệm Chi, khí thế lạnh lùng, thờ ơ, chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu với cô.
Cố Niệm Chi hơi giật mình, tuy anh ta đeo kính đen, nhưng cô vẫn nhận ra người nọ chính là Hà Chi Sơ.
Anh ta tới đây làm gì?
Trong đầu Cố Niệm Chi đang suy nghĩ xem có nên qua đó chào hỏi không hay là làm như không trông thấy. Khi cô còn đang rối rắm thì nhìn thấy cửa xe bên kia của chiếc Maserati bật mở, Ôn Thủ Ức bước từ bên kia ra.
Cố Niệm Chi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng kéo cửa xe của mình rồi ngồi vào trong xe.
Lúc Ôn Thủ Ức bước xuống, Cố Niệm Chi đã lên xe rồi, cô ta không nhìn thấy Cố Niệm Chi, mà ánh mắt của Hà Chi Sơ cũng đã dời đi, nhìn về phía cửa chính của Sở Vật lý năng lượng cao. Ôn Thủ Ức còn không kịp chú ý tới chiếc xe Cố Niệm Chi đang ngồi.
Triệu Lương Trạch cũng nhìn thấy Hà Chi Sơ và Ôn Thủ Ức. Thấy Cố Niệm Chi trưng ra vẻ mặt không muốn nói nhiều, anh ta bèn lập tức bảo tài xế lái xe rời khỏi chỗ này.

Có mỗi chiếc điện thoại di động thôi, mà sao các anh lại chuyển nhiều t3hùng giấy ra như vậy?


Còn có rất nhiều bản thảo công thức tính toán được khóa chung với chiếc điện thoại di động tr9ong cùng một két sắt, cho nên phải chuyển hết ra.

Triệu Lương Trạch nghẹn lời.

Nếu vậy thì có thể giải thích được rồi.
Cố Niệm Chi thở dài,
Trên tờ giấy khai sinh La Hân Tuyết để lại, chắc chắn có tên bố ruột của Hoắc Gia Lan, cho nên Hoắc Gia Lan không muốn bị người khác nhìn thấy. Hoặc là cô ta đã hủy tờ giấy khai sinh đó từ lâu, hoặc là cô ta đã giấu nó ở một chỗ khác.


Nói vậy chẳng lẽ cô ta cũng có hiềm nghi sát hại La Hân Tuyết ư?

Triệu Lương Trạch cũng đã tới, vừa nghe thấy lời của Trần Liệt và Cố Niệm Chi xong liền để mặc cho trí tưởng tượng của mình bay xa…

Thật á?!
Suy đoán của Cố Niệm Chi đã được chứng thực, cô kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên, màu đỏ ửng lan đến tận cổ,
Vậy có phải con gái La Hân Tuyết không?


Phải, cô ta là con gái La Hân Tuyết, nhưng không phải con gái Hoắc Quan Nguyên.
Trần Liệt ngồi sõng xoài trên ghế xô-pha,
Thật sự là mệt chết anh mất thôi.


Cậu xác định là cậu đã dùng đúng mẫu máu của hai vợ chồng bác cả tôi làm xét nghiệm chứ?

Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào máy vi tính, nhìn vào tin nhắn số liệu thần bí trong điện thoại di động của Hoắc Quan Nguyên trên màn hình, trong lòng cô bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Bọn họ cũng đã đi nhầm đường rồi.
Vì sao chỉ điều tra điện thoại của Hoắc Quan Nguyên mà không điều tra điện thoại của La Hân Tuyết chứ?

Vâng, thưa Thủ trưởng!


Có Triệu Lương Trạch ra mặt, chuyện này cũng được xử lý nhanh hơn.

Tới buổi chiều, bản ghi chép thông tin trong chiếc điện thoại di động trước đây của La Hân Tuyết đã được đưa tới trước mặt Cố Niệm Chi.

Nhìn vào bản ghi chép thông tin với một dãy số dày đặc trước khi La Hân Tuyết qua đời mấy hôm, Cố Niệm Chi cười khẽ một tiếng.


Bạch Cẩn Nghi, bà chết chắc rồi.



Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.