Chương 454: HÂN HẠNH, HÂN HẠNH
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 689 chữ
- 2022-02-07 01:08:33
Thấy Cố Niệm Chi kiên trì như thế, Hoắc Thiệu Hằng cũng không quả quyết từ chối nữa, lại cùng cô đi về phía thang máy.
Miêu Vân Tiêu lắc đầu cạn lời với họ rồi đóng cửa đến rầm một tiếng.
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng đi thang máy xuố3ng dưới tầng một.
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu về phía cô nói,
Có gì không quen thì gọi cho Đại Hùng. Cậu ấy luôn phụ tr9ách việc liên hệ với bên ngoài. Nếu có phiền phức, cậu ấy có thể lập tức giải quyết, nếu không giải quyết được sẽ chuyển tới 6chỗ anh.
Không có gì phiền phức cả.
Cố Niệm Chi tràn trề niềm tin đối với cuộc sống nghiên cứu sinh của mình,
Khi5 học Đại học đã không có gì phiền phức tới anh Đại Hùng, thế thì khi học nghiên cứu sinh càng sẽ không có gì cả.
Vậy thì tốt rồi.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhiều lời, gật đầu với Cố Niệm Chi rồi vội vàng xuống bậc thềm, lên xe.
Tài xế nhanh chóng lái xe đi, nhìn qua như có vẻ rất gấp gáp.
Cố Niệm Chi mím môi, giơ tay lên đập cửa. Cô đập rất lớn tiếng, toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy được, các bạn học khác đều nhao nhao thò đầu ra khỏi phòng, nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Miêu Vân Tiêu ở trong phòng nghe thấy, bực bội đến run rẩy toàn thân. Cô ta đột ngột kéo cửa ra, quát lên với Cố Niệm Chi,
Rốt cuộc cô muốn làm gì?! Chẳng lẽ còn không ngại mất mặt sao?!
Câu này tôi trả nguyên văn cho cô đấy.
Cố Niệm Chi lạnh lùng nói,
Cô biết rõ là tôi ở ngoài mà còn khóa trái cửa phòng lại, cô muốn tôi phải nghĩ thế nào?
Cố Niệm Chi yên lặng nhìn xe của Hoắc Thiệu Hằng nhanh chóng rời đi, trong lòng cũng đang lo lắng không biết có phải công việc của Hoắc Thiệu Hằng đã xảy ra vấn đề gì hay không.
Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho Triệu Lương Trạch hoặc là Âm Thế Hùng hỏi thăm xem thế nào. Nhưng suy đi tính lại thì những chuyện Hoắc Thiệu Hằng làm đều là cơ mật quốc gia, luôn ở trong trạng thái bảo mật cao nhất, nếu mình đi nghe ngóng như vậy cũng sẽ không hay ho gì.
Suy nghĩ hồi lâu, cô đành cất điện thoại đi, mang theo sự lo lắng đi về ký túc xá.
… Vừa rồi cô đưa đàn ông về đây, tôi không thể không đề phòng được.
Miêu Vân Tiêu bị Cố Niệm Chi chặn họng nên cũng không cao giọng lên được nữa, dáng vẻ đúng kiểu cố mà nói cứng miệng, ngoài mạnh trong yếu.
Cái gì gọi là dẫn đàn ông về? Rõ ràng là tôi tiễn anh ấy xuống dưới!
Cố Niệm Chi nắm chặt hai tay,
Bạn học Miêu, trong đầu cô đang nghĩ cái gì thế? Cô thử lắc lắc đầu mình xem có nghe thấy tiếng biển không?
Tới trước cửa phòng mình, cô đẩy cửa, nhưng không đẩy được.
Cố Niệm Chi đành phải lấy chìa khóa ra, nhưng mở hồi lâu vẫn không được mới phát hiện cửa bị khóa trái ở bên trong.
Vừa rồi rõ ràng Miêu Vân Tiêu còn mở cửa đi ra, có cần phải làm rõ ràng thế này không?
Mồm miệng Miêu Vân Tiêu không nhanh nhảu như người khác, bị Cố Niệm Chi nói như vậy, cô ta lập tức có chút không theo kịp,
Tôi không hiểu ý cô? Tôi lắc đầu thì sao lại nghe thấy tiếng biển được? Chúng ta có ở bờ biển đâu chứ?
Cô còn biết chúng ta không ở bờ biển sao?
Cố Niệm Chi hừ một tiếng, không muốn giải thích với cô ta,
Nghe không hiểu thì nên học tập nhiều hơn, đừng có mà giở mấy cái thủ đoạn không ra nhân ra dạng như thế ra đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.