Chương 607: Thăm dò chuyện quá khứ (7)


Quế Tố Dao còn chưa nói xong thì Cố Niệm Chi đã mỉm cười nói:
... Tầng của Giáo sư Hà là thang máy lên đến tận phòng, thế nên không ai giàn8h thang máy với chị Quế đâu ạ.



Ha ha, Niệm Chi, em thật hài hước, vui tính.
Quế Tố Dao cười pha trò rồi xoay người lại nhìn than3g máy đi lên, hai người đều không nói gì nữa.

Không sao.


Miêu Vân Tiêu quá đáng quá. Chị đã báo cáo lên khoa rồi, phải ph6ạt cô ta thật nghiêm mới được. Đúng thật là, còn chưa ra ngoài xã hội mà đã mang mấy trò bát nháo vào trong trường, làm ô nhiễm cả bầu khôn5g khí trong sạch của vườn trường, cô ta đúng là con sâu làm rầu nồi canh…

Hai người bước vào phòng Hà Chi Sơ thì nhìn thấy ba đàn anh đều đã đến rồi, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên bàn trà hình tròn có cà phê, nước lọc, nước trái cây, còn có cả bánh rán và bánh muffin ngô nữa.
Tuy Cố Niệm Chi đã ăn sáng rồi nhưng ngửi thấy mùi bánh rán thì vẫn vô thức nuốt nước bọt một cái.

Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi, đề tài luận án mới tôi sẽ gửi qua emai cho các em.
Nói xong, Hà Chi Sơ đứng dậy, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cố Niệm Chi cất sách vở xong vẫn lần chần ở lại đến cuối cùng.
Cố Niệm Chi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
Họ đang nói cái gì với cái gì vậy?!

Đọc tin nhảm, đưa chuyện mấy tin nhảm đều bị trừ điểm.
Hà Chi Sơ mở laptop cá nhân ra, ý bảo có thể bỏ qua chủ đề nói chuyện này được rồi.
Mọi người nhanh chóng tập trung nghe Hà Chi Sơ giảng bài.
Bầu không khí im lặng đến mức gượng gạo.
Quế Tố Dao đành phải cố tìm chuyện đ9ể nói:
Niệm Chi, hôm qua em không sao chứ?

Giảng xong các vụ án, Hà Chi Sơ lại phân tích, giải thích các vụ án mà các nghiên cứu sinh đưa ra, chỉ ra những điểm tốt và những điểm hạn chế. Mọi người đều nghe rất nhập tâm, ngay cả Quế Tố Dao cũng cảm thấy hóa ra không phải pháp luật đều là những quy tắc khô khan nhàm chán, mà có mối liên kết chặt chẽ với hiện thực cuộc sống, quả thật có cảm giác như vừa được thông não vậy.
Tiết học này Hà Chi Sơ nói liên tục suốt bốn mươi lăm phút. Cuối cùng khi nói tan học, giọng nói thanh trong của anh ta đã hơi khàn đi.

Ừ, tôi không nói các em đến muộn.
Hà Chi Sơ ngồi trên sofa đơn, nhìn Cố Niệm Chi hỏi:
Niệm Chi, bệnh của em đã đỡ hơn chưa?

Thật ra sắc mặt Cố Niệm Chi hồng hào khỏe mạnh, hai mắt sáng rỡ, linh hoạt, hoàn toàn không thể nhìn ra được là hôm qua cô đã từng đau đến mức ngất đi ở đây.
Cố Niệm Chi đọc lướt một lèo, không khỏi ôm đầu nhăn nhó:
… Cái này do ai đăng vậy? Trí tưởng tượng to thật đấy…


To thì sao? To mới tốt!
Anh Đoàn bật cười rất thô bỉ, ánh mắt đảo qua đảo lại trước ngực Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ bước từ trong phòng ra, gật đầu với Cố Niệm Chi và Quế Tố Dao,
Các em đến rồi à? Ngồi đi, chỉ còn chờ hai em thôi đấy.


Giáo sư Hà, chúng em có đến muộn đâu ạ!
Quế Tố Dao vội vàng giải thích,
Là các đàn anh đến sớm thôi mà.

Bước chân của Hà Chi Sơ thoáng dừng lại, cảm xúc vẫn luôn bị đóng băng của anh ta bỗng ào ra.
Anh ta quay đầu nhìn Cố Niệm Chi đứng bên cửa vẫn chưa rời đi, giọng khàn khàn:
… Không sao, cảm ơn em, Niệm Chi.


Chị Quế, Miêu Vân Tiêu làm sai thì cứ xử lý theo quy định của trường và pháp luật là được, em sẽ nghe theo quyết định của trường và khoa.
Cố Niệm Chi không muốn nói về vấn đề này nữa, mắt nhìn thẳng bảng hiển thị số tầng trong thang máy, chỉ mong có thể đến nơi ngay lập tức.
May mà đây là thang máy nên chẳng bao lâu sau hai người đã lên đến tầng 28.
Cố Niệm Chi xua tay nói:
Em khỏe lắm, khỏe hết, khỏe hoàn toàn, cảm ơn Giáo sư Hà quan tâm ạ.

Anh Hoàng và anh Đoàn đều biết chuyện xảy ra ở ký túc xá của Cố Niệm Chi tối hôm qua nhưng không biết chuyện xảy ra ở chỗ Hà Chi Sơ lúc sau. Thế là mọi người tưởng Cố Niệm Chi đánh nhau với bạn cùng phòng bị thương nên vội hỏi:
Niệm Chi, nghe nói hôm qua em rất lợi hại hả! Lấy một đánh hai, còn đánh thắng nữa à?

Hà Chi Sơ sa sầm mặt xuống, lạnh giọng nói:
Được rồi, đang trong giờ học, nói nữa là trừ điểm. Đoàn Thuần, trừ năm điểm.

Đoàn Thuần không kịp quay đầu, ngơ ngẩn nhìn Hà Chi Sơ, ngạc nhiên nói:
Giáo sư Hà, sao lại trừ điểm của em ạ? Những mẩu tin đó cũng có phải là do em đăng lên đâu!

Quế Tố Dao là người biết từ đầu đến cuối sự việc, càng biết rõ rằng sau lúc đó, ở trên trang mạng của trường có rất nhiều suy đoán vô căn cứ.
Cô ta hỏi Hà Chi Sơ cách xử lý những tin đồn trên mạng, Hà Chi Sơ nói chỉ cần không ảnh hưởng đến danh dự của Cố Niệm Chi thì không cần để ý tới.
Mà đúng là những tin đồn đó không hề ảnh hưởng gì đến danh dự của Cố Niệm Chi thật, chúng còn miêu tả sự việc theo cách làm cho người ta cười lăn lộn nữa. Cứ thế, một vụ án có thể làm dấy lên làn sóng hỗn loạn trong phạm vi quốc gia đã trở thành một mâu thuẫn nhỏ không đáng kể giữa các sinh viên.
Cố Niệm Chi vẫn chưa kịp lên diễn đàn nên không biết mọi người đang nói gì.
Ba đàn anh và Quế Tố Dao đã đi khuất từ bao giờ, Cố Niệm Chi mới đi đến cửa.
Cô quay lại, nhìn bóng lưng đang bước vào phòng của Hà Chi Sơ, do dự hỏi:
Giáo sư Hà, cổ họng của thầy không sao chứ?

Hà Chi Sơ giảng bài rất thực tế, anh ta rất ít dùng các lý luận pháp luật mà đều dùng các vụ án để kết hợp lý luận và thực tế lại với nhau, cực kì sinh động, lại còn để lại ấn tượng sâu đậm.
Bình thường cứ nghe xong một tiết là Cố Niệm Chi có thể nhắc lại gần như toàn bộ lời nói của Hà Chi Sơ, nhớ đúng như một cái máy ghi âm.
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Cố Niệm Chi, anh Hoàng chép miệng một tiếng, nói:
Niệm Chi, em chỉ lo giết mà không lo chôn đấy à! Nhìn đây này!

Anh ta lấy điện thoại ra, mở ứng dụng của trường lên rồi đưa cho Cố Niệm Chi xem mục tin hot.
Cố Niệm Chi không nghe nổi nữa, tuy cô cũng rất ghét Miêu Vân Tiêu, nhưng Quế Tố Dao có lập trường và tư cách gì mà trách Miêu Vân Tiêu vậy? Những chuyện mà Quế Tố Dao làm ban đầu không phải cũng gần giống như Miêu Vân Tiêu hay sao? Chỉ có điều, bây giờ thì Miêu Vân Tiêu đã thất thế, thành ra giậu đổ bìm leo mà thôi.
Cố Niệm Chi đã đối đầu trực diện với cô ta rồi thì sẽ không giở trò gì khác nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.