Chương 616: Cô là thuốc độc của anh
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 794 chữ
- 2022-02-08 08:46:33
Âm Thế Hùng gần như bay ra khỏi phòng, nhanh chóng đến Đại học B.
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Chi,
Đây là cách thứ hai8 của em à?
Vâng, cách đầu tiên là trực tiếp đi tìm chứng cứ độc lập thứ ba, nếu không tìm được thì chúng ta phải chứng minh Đậu3 Ái Ngôn đang nói dối. Chỉ cần độ tin cậy của cô ta cũng bị nghi ngờ thì các anh có thể hoạt động được nhiều hơn.
Lúc này Cố Niệm Chi mớ9i nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiệu Hằng, nhưng lại nhanh chóng quay đi.
Chỉ nhanh chóng liếc nhìn một cái nhưng trái tim cô đã đập t6hình thịch không ngừng, đến mặt cũng hơi ửng đỏ lên.
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dừng lại ở vành tai hơi đỏ lên của Cố Niệm Chi m5ột lát. Anh nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng để che giấu sự kích động đến bất chợt của bản thân đi. Hoắc Thiệu Hằng thu lại tầm mắt, nhìn về phía Triệu Lương Trạch,
Tiểu Trạch, cậu xâm nhập vào hệ thống mạng nội bộ của Đại học B xem có thể kết nối với hệ thống camera của họ không.
Rõ, thưa Hoắc thiếu!
Triệu Lương Trạch vội vàng đứng dậy, hoàn toàn không muốn nhìn cặp đôi trước mặt thêm chút nào.
Nhưng đối với cô, chỉ cần được nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng là toàn bộ ai oán trong lòng cô đều tan biến sạch, huống chi rất hiếm khi Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy cánh tay cô, dáng vẻ giống như không muốn cho cô lập tức rời đi như vậy.
Thôi được rồi, cũng có thể Hoắc Thiệu giữ tay cô lại không phải vì không muốn cô rời đi, nhưng Cố Niệm Chi vẫn cố tình suy nghĩ theo hướng này.
Cố Niệm Chi cũng thuận theo đó mà ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, dựa đầu vào vai anh, thấp giọng nói:
Hoắc thiếu, có phải anh cũng rất nhớ em không?
Cố Niệm Chi hơi mất tự nhiên bèn đứng dậy,
Hoắc thiếu, anh làm đi nhé, em đi đây.
Cô xoay người muốn đi nhưng tay của Hoắc Thiệu Hằng lại còn nhanh hơn cả suy nghĩ của anh, đầu anh chưa kịp nghĩ nhưng tay anh đã nhanh chóng giữ lấy cánh tay của Cố Niệm Chi rồi.
Hoắc thiếu?
Cố Niệm Chi ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào bàn tay đang giữ lấy cánh tay cô của Hoắc Thiệu Hằng rồi từ từ nhìn lên gương mặt anh.
Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại thì Hoắc Thiệu Hằng đã xoay người ấn cô lên cửa rồi cúi đầu hôn cô.
Môi anh trước giờ vẫn luôn ấm nóng như thế, dán lên môi cô luôn khiến cô có cảm giác cả người như đang bốc cháy vậy.
Cô vô thức duỗi tay ôm chặt lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngượng ngùng, ánh mắt nhanh chóng lướt qua camera giấu trong sảnh phòng khách.
Anh thản nhiên đứng dậy, cũng nhân tiện kéo cả Cố Niệm Chi đứng dậy.
Cố Niệm Chi không hiểu ra làm sao, đi theo Hoắc Thiệu Hằng vào phòng ngủ phía trong.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không hiểu sao mình lại vô thức giữ cánh tay Cố Niệm Chi lại, là vì anh không muốn cô rời đi, hay là do anh còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô đây?
Đáng tiếc bàn tay anh chỉ giữ lại chưa đầy mười giây đã buông ra như chưa có gì xảy ra, anh nói:
Hôm nay cảm ơn em nhé.
Hoắc thiếu khách sáo với em làm gì?
Cố Niệm Chi cũng không muốn rời đi, nhưng bây giờ Hoắc Thiệu Hằng rất bận rộn, cô rất nghe lời không muốn làm phiền anh.
Ánh mắt của hai người bọn họ có độc đấy!
Chỉ vô tình nhìn vào mắt nhau một cái mà tình ý nồng nàn đã tràn ngập, rõ ràng là muốn độc chết con chó còn đang trên đường độc thân là anh ta mà!
Triệu Lương Trạch vội vàng rời đi, phòng khách của Hoắc Thiệu Hằng chỉ còn lại hai người là Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Một tay Hoắc Thiệu Hằng giữ lấy eo cô, một tay giữ gáy cô, dùng sức cố định người cô lại.
Hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng của cô thì Hoắc Thiệu Hằng mới biết mình khát vọng cô cuồng nhiệt đến mức nào, cuồng nhiệt đến mức chỉ cần chạm vào liền không thể rút tay lại được nữa.
Bao nhiêu năm huấn luyện của anh thành công cốc cả rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.