Chương 705: Nào ai dám sánh cùng? (7)



Thử trồi lên xem thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ lên mặt biển.

Bọn họ vốn không muốn trồi lên mặt nước.

Đã có người tớ8i đuổi giết bọn họ rồi, họ mà nổi lên mặt biển chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm.
Triệu Lương Trạch chỉ biết nín thinh.
Mặc dù đó là sự thật nhưng khi nghe anh nói vậy, anh ta chỉ muốn trào nước mắt. Triệu Lương Trạch đành trơ mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng đạp hai chân một cái, bơi lên trên mặt biển.
Anh ta dõi mắt nhìn theo Hoắc Thiệu Hằng, cảm nhận được hô hấp của mình hơi khó khăn.
Nếu như Hoắc Thiệu Hằng là người đuổi giết, 3chắc chắn anh cũng sẽ làm thế, ép cho đối phương nổi lên mặt nước, sau đó giống như là bắn bia vậy, xử lý từng người một.
Nh9ưng hiện giờ bọn họ mà không trồi lên mặt biển thì sẽ không có đường sống nữa.
Người có bản lĩnh đến mức có thể ở trong nước6 biển vượt qua được những khó khăn kỹ thuật, thiết lập được hàng rào điện tử như vậy, khiến cho dù Hoắc Thiệu Hằng thuộc phe đối địc5h cũng không khỏi trầm trồ thán phục sự đột phá về mặt kỹ thuật này.
Dưỡng khí bọn họ mang theo có lẽ cũng đã sắp sử dụng hết.
Ngẩng đầu nhìn lên mặt biển xanh thẳm phía trên, hình bóng Hoắc Thiệu Hằng đã co lại thành một khối, nhanh chóng bơi đi xa.
Triệu Lương Trạch ôm một đống dụng cụ nhìn lên trên, rất lâu sau tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Toàn bộ Blue Hole bị hàng rào điện tử cao áp bao vây cực kì chặt chẽ, giống như một cái thùng màu lam bị bịt kín vậy.
Anh và Triệu Lương Trạch như là hai con cá bị nhốt trong thùng.
Đây có phải là một biến thể của việc bắt cua trong lỗ hay không?
Một mét, hai mét, mười mét, năm mươi mét, một trăm mét…
Đã sắp tới mặt Blue Hole rồi, thậm chí bọn họ còn có thể thấy được những tia sáng xuyên thấu qua mặt biển xanh thẳm nữa.

Tôi đi lên trước!
Hoắc Thiệu Hằng dùng tay nói với Triệu Lương Trạch,
Cậu đừng ngoi đầu lên vội.

Nếu như bọn họ có thể nắm giữ được loại kỹ thuật này thì tốt biết bao…
Hoắc Thiệu Hằng thầm cảm thán trong lòng rồi nhanh chóng trồi lên mặt Blue Hole.
Triệu Lương Trạch cũng đành phải theo sau.
Từng tia điện màu tím lóe sáng, mặc dù dụng cụ trong tay Hoắc Thiệu Hằng được làm từ vật liệu cách điện nhưng cổ tay anh vẫn bị chấn động đến tê cả đi.
Quả nhiên!
Ngay cả mặt biển cũng có hàng rào điện tử!
Hoắc Thiệu Hằng bơi tới nơi gần mặt biển Blue Hole, ánh sáng đã ngày càng sáng tỏ, sáng đến nỗi hơi chói mắt một chút.
Một bàn tay anh che lên trên trán, tay khác cầm một dụng cụ nho nhỏ, thử đâm lên để thăm dò mặt biển phía trên.
Một tràng tiếng lốp bốp vang lên!

Không được!
Triệu Lương Trạch vội vàng níu Hoắc Thiệu Hằng lại.
Hoắc Thiệu Hằng là người chỉ huy, tính mạng của anh quý giá hơn Triệu Lương Trạch nhiều, Triệu Lương Trạch không muốn anh lên làm bia ngắm cho mình, anh ta không chịu nổi…
Hoắc Thiệu Hằng dùng tay nói với anh ta,
… Tôi phản ứng nhanh hơn cậu, ngoi lên chưa chắc đã có chuyện. Cậu mà ngoi lên thì nhất định sẽ có chuyện.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được câu nói
kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay
không phải là khoa trương, mà là thật sự khắc họa tình hình thực tế.

Hoắc Thiệu Hằng cắn răng, gương mặt rất căng thẳng, vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm dụng cụ không ngừng thăm dò về phía mặt biển.

Lạch tạch lạch tạch lạch tạch…

Những tia điện màu tím hiện lên liên tiếp, bay lượn trên mặt biển xanh thẳm, giống như là ánh mặt trời chiếu xuống lá phong vào mùa thu làm lóe lên những tia sáng mảnh màu vàng như vỡ tan, một vẻ đẹp khiến cho người ta không nỡ dời mắt.

Nhưng Hoắc Thiệu Hằng không có tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp này nữa. Tâm trạng của anh không ngừng chìm xuống, giống như Blue Hole này vậy, chìm xuống nơi không biết tên, không biết ngọn nguồn ở nơi nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.