Chương 861: Em mà độc ác thì ngay cả em cũng phải sợ mình ấy


Hoắc Thiệu Hằng quay về phòng ngủ của mình, ngồi trước bàn làm việc lớn, bắt đầu sửa sang lại vũ khí mình cần dùng.

Lúc này, để giải quyết S8ean, anh không thể nào dùng súng bắn tỉa được.
Bên trên phong bì có một dòng chữ tiếng Anh viết hoa như rồng bay phượng múa,
Dear Sean. From an old friend
.
Không có con dấu của bưu điện, không dán tem, thậm chí còn không ghi địa chỉ gửi thư, không có địa chỉ nhận thư của hắn, chỉ có một câu xưng hô đơn giản, và một chữ ký đơn giản hơn:
An old friend
.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hả hê không thèm che đậy của đám cấp dưới, Sean càng tức hơn.

Cút ngay! Cút ngay! Cút hết ra ngoài cho tôi!
Sean thở phì phò chống tay vào lưng ghế ngồi,
Ai cho các người vào đây hả?


Ha ha, đúng là kẻ thích cướp công lao của người khác để thăng cấp...
Trong đám đồng nghiệp, có người hạ giọng nói:
Rõ ràng là James tìm thấy, giờ lại thành công lao của hắn rồi...


Chẳng thế thì sao, người ta là ai chứ? Người ta có người che chở bên trên mà...

Bên trong chỉ có một trang giấy viết thư duy nhất.
Vừa mở ra, hắn lập tức tức giận đến phát điên.
Bởi vì anh chỉ có một mình, khó có thể yên lành thoát khỏi vòng vây của bốn tổ súng bắn tỉa 3và hơn chục cảnh sát bí mật kia.
Cho nên phải nghĩ cách khác.
Cửa lập tức bị người ta đẩy ra, một đám cấp dưới của hắn từ bên ngoài ùa vào, đứng ngay đầu tiên chính là Phó Cục trưởng James.
Lá thư kia vừa vặn bay xuống ngay trước mặt James.
Sean bước vào văn phòng, luồng không khí mát lạnh phả ra từ chiếc điều hòa khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Hắn sải đôi chân dài đi tới ngồi xuống trước bàn làm việc, đang định mở máy tính lên thì đột nhiên phát hiện thấy trên bàn làm việc của mình có một chiếc phong bì màu trắng.
Rõ ràng là đang khiêu khích!
Sean tức tối đẩy cái bàn rung lên, nhưng trước khi ló trí bay đi mất, hắn vẫn nhớ lấy một đôi găng tay cao su ra, đeo lên rồi mới mở phong bì thư.
Tuy rằng trò chuyện rất nhỏ nhưng cũng không hề cố ý nói thầm, ai nấy đều nghe thấy được, chỉ là giả vờ như không nghe thấy mà thôi.
Sean hít một hơi thật sâu. Hắn biết, nếu mình muốn thực sự trở thành sếp của đám người này thì phải bày bản lĩnh của mình ra. Còn nếu chỉ dựa vào một tờ bổ nhiệm chức vụ tới để nhậm chức thì đám cấp dưới này sẽ không phục trong lòng, cố ý trở nên lười biếng, bằng mặt không bằng lòng, vậy thì hắn cũng chẳng ngồi được cái ghế Cục trưởng này lâu.
James giơ tay ra cầm lấy theo bản năng, ánh mắt lướt qua những hàng chữ trên lá thư rồi lập tức sửng sốt.
Mấy đồng nghiệp sau lưng ông ta cũng nhìn thấy lá thư này, trên mặt cả đám xuất hiện vẻ cố gắng nhịn cười, nhịn đến mức có phần vất vả.
Bên trong chỉ có hai câu nói ngắn ngủi đã được đóng dấu ra:
Do your parents know that you took other people's credits to make yourself look good? Coward, you would lose everything when they find out you are just an incompetent bastard.
(Sean, ba mẹ mày có biết mày cướp công của người khác để thăng chức không thế? Tên khốn, chờ bọn họ phát hiện ra mày là một thằng vô dụng lại nhát gan, mày nhất định sẽ mất đi tất cả).

Thằng khốn! Thằng khốn! Thằng khốn! Mày mới là thằng khốn!
Sean tung chân đá đổ bàn làm việc, máy tính trên bàn cũng đổ rầm xuống đất, lá thư bay lên theo luồng không khí chấn động.
Muốn có những cái đó thì cần phải có kinh nghiệm và sự từng trải mới được.
Đối với người như vậy, chỉ có một cách, đó là phép kích tướng.
Quan trọng nhất là điều này chứng tỏ, hắn làm cấp trên nhưng khả năng lãnh đạo của hắn lại không đủ để thu phục mọi người.
Nếu ngay cả một Cục tình báo châu Á cỏn con này hắn còn không thu phục nổi, vậy thì về sau hắn lấy đâu ra cơ hội để theo đuổi những chức vụ cao hơn nữa đây?
Hoắc Thiệu Hằng từng cẩn thận phân tích. Gã Sean kia, tuy rằng rất có9 năng lực, cũng rất có bối cảnh, nhưng dựa theo cách thức làm việc của hắn thì có thể thấy tên này cực kì tự tin, tự tin đến mức gần như là tự phụ.6
Hơn nữa, hắn còn trẻ, người trẻ tuổi thường hay bốc đồng, cũng gặp thất bại ít hơn, cho nên rất khó khống chế cảm xúc của bản thân mình. <5br>
Hắn lớn hơn Hoắc Thiệu Hằng một tuổi nhưng sự nhẫn nại và khả năng khống chế thực sự kém anh rất xa.
...
Trời dần sang tháng tám, đúng vào thời điểm nóng nhất của mùa hè.
James sờ mũi, đưa trả lá thư kia cho Sean, nói:
Chúng tôi đang muốn nói cho ngài biết, chúng tôi vừa mới phát hiện ra tên bắt cóc kia thường xuyên xuất hiện ở khu Thượng Tây tại New York.


Tên bắt cóc ư?!
Sean ngẩng phắt đầu lên, mắt híp lại,
Đưa địa chỉ của hắn đây cho tôi! Tôi lập tức dẫn người đi tìm!

Sean híp mắt:
Ra ngoài hết cho tôi! Không nghe thấy à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.