Chương 863: Món quà lớn được đưa tới


Suốt cả ngày hôm nay, hắn thấy Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài ba lần. Sáng một lần, trưa một lần, giờ là hoàng hôn, hẳn là chuẩn bị ra ngoài ăn tối.
Hắn giữ tư thế chân sau quỳ trên sân thượng tòa nhà ba tầng không nhúc nhích, tốc độ gió và luồng không khí được đo rất nhiều lần. Ống ngắm đen là ố3ng kính ngắm kỹ thuật số thông minh đời mới nhất của quân đội Mỹ, nghe nói độ chính xác có thể so sánh được với rada của tên lửa đạn đạo, chỉ cần bị 9nó chĩa vào thì không ai sống nổi.

Trời chiều ngả về Tây, ánh mặt trời bị các cao ốc ở New York cắt thành đủ mọi đường sáng, y như nét vẽ của6 một họa sĩ trường phái tranh trừu tượng vậy.
Lăng kính thủy tinh này không chỉ trơn bóng, trong suốt còn có hiệu quả như một thấu kính lồi. Nó có thể hội tụ ánh sáng rồi phản xạ ngược lại, hơn nữa còn có thể tăng cường độ ánh sáng lên gấp trăm lần.
Trong nháy mắt, lăng kính thủy tinh hội tụ ánh nắng chiều, phản xạ ngược thẳng về phía kính nhắm của Sean.
Sean hét
á
lên một tiếng, mắt phải đang tập trung tinh thần nhìn vào ống ngắm như bị tia laser làm tổn thương, đau đến mức làm tay hắn ta run lên, bóp vào cò súng.
Không cần nghĩ cũng biết, loại bắn tỉa theo phản xạ có điều kiện này hoàn toàn không có chút hiệu quả có ích nào. Không biết viên đạn sẽ bay tới đâu, chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ và tiếng viên đạt rít trong không khí mà thôi.
Trong sự hỗn độn, tuy rằng hai người cùng đồng thời nổ súng nhưng dường như người ở khu Harlem chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó có người hét lên một tiếng,
Cảnh sát đang ở đây đấy!

Trên ngã tư đường vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, vô số người bắt đầu tháo chạy, có người nhanh chân trèo lên chiếc xe đỗ ở ven đường, chạy ra khỏi khu Harlem nhanh như chớp.
Trong ống tay áo của anh đang giấu một thanh súng bắn tỉa loại tay cầm dài, có độ chính xác cao đã qua cải tiến. Đương nhiên, nó không có tầm bắn dài, uy lực lớn như súng bắn tỉa hạng nặng, nhưng để đối phó với kẻ đang nằm trên sân thượng tòa nhà đối diện thì tầm bắn và độ chính xác này đã đủ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng đứng trước cửa kính, cảm nhận được ánh nắng chiều tà nóng rực chiếu thẳng tới đây, đồng thời còn có một điểm đỏ nhỏ xíu không dễ nhận ra, chậm rãi dịch chuyển từ trên cửa kính sang lưng anh, cuối cùng nhắm ngay vào vị trí trái tim ở sau lưng anh rồi mới dừng lại.
Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại, khi điểm đỏ nhỏ trên cửa kính biến mất không thấy đâu thì anh biết mình đã bị khóa mục tiêu rồi.
Khi điểm đỏ nhỏ ấy biến mất, Hoắc Thiệu Hằng biết chắc đối phương muốn ra tay bắn mình, đôi mắt hơi lóe lên, gần như cùng lúc với thời gian điểm đỏ nhỏ ấy biến mất, anh nhanh chóng nghiêng người, tay trái thò vào trong túi áo nhanh như chớp, lòng bàn tay mở ra, quơ cái lăng kính thủy tinh nhỏ trong tay về phía sân thượng tòa nhà đối diện.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngoại lệ, anh bắn súng gần như cùng lúc với Sean cho nên không có ai chú ý tới việc anh cũng nổ súng.
Anh kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu, theo đám người ùa ra khỏi khu Harlem, tới trạm xe điện ngầm. Trước khi cảnh sát kịp phong tỏa hoàn toàn khu vực này thì anh đã tới được nhà ga trung tâm New York, bắt tàu từ đây, cuối cùng về đến căn hộ mà mình rời khỏi đã lâu.
Tranh thủ cơ hội lúc lăng kính thủy tinh trong tay trái của mình làm nhiễu loạn tầm mắt đối thủ, Hoắc Thiệu Hằng liền rút cây súng bắn tỉa có tay cầm dài giấu trong ống tay áo tay phải ra, nhắm về phía mục tiêu vừa mới cử động một chút ở trên tầng ba tòa nhà đối diện kia, bóp cò súng.
Pằng!
Người này không nhẫn nại cho lắm. Hoắc Thiệu Hằng thấy mỗi tiếng hắn sẽ xoay cổ tay ba lần, ba tiếng sẽ đứng lên đá chân một lần. Tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng đối với tay súng bắn tỉa mà nói thì đó đều là những sai lầm trí mạng.
Điều đó chứng tỏ người này không chuyên tâm lắm trong việc ẩn náu.
Đợi đến chạng vạng, Hoắc Thiệu Hằng biết chắc chắn là Sean không chờ nổi nữa, hắn nhất định sẽ ra tay vào lần này.
Lúc Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi nơi ẩn nấp tạm thời của mình thì đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng đi từ trên tầng xuống, theo thường lệ đứng ở trước cửa kính của cửa hàng một lú5c.
Sean mai phục trên sân thượng tòa nhà đối diện theo dõi anh cả ngày, anh cũng quan sát Sean cả ngày.
Sean đang nhắm vào sau lưng Hoắc Thiệu Hằng qua ống ngắm, ngón tay gần như chuẩn bị bóp cò súng. Đột nhiên, lưng của Hoắc Thiệu Hằng biến mất trong tầm nhìn hình chữ thập của ống ngắm, thay vào đó là một luồng ánh sáng cực mạch xuất hiện.
Giống y như một mặt trời nhỏ vậy.
Cũng là một tiếng súng vang, sau đó trên trán Sean, người đang bận đưa tay lên dụi mắt phải, xuất hiện ngay một dấu đạn tròn.
Mắt Sean trợn trừng, dường như còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì đã chết không nhắm mắt, ngã gục xuống sân thượng tòa nhà ba tầng.
Từ khu dân cư nghèo nàn vừa bẩn vừa loạn ở New York về tới khu đô thị cao cấp xa hoa, tràn ngập hơi thở hiện đại, không nhiễm một hạt bụi, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy hơi không quen.
Anh về phòng mình, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ rồi mới gọi đặt một chiếc pizza, sau đó ngồi trên sofa, tay cầm điều khiển, mở tivi lên xem.
Quả nhiên, các kênh truyền hình lúc này đều đang phát tin Cục trưởng trẻ tuổi với tương lai đầy hứa hẹn của Cục tình báo châu Á trực thuộc CIA bị người ta dùng súng bắn một phát vỡ sọ ở khu Harlem.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.