Chương 868: Đoạn đối thoại thật kỳ quặc


Vừa tỉnh dậy, Cố Niệm Chi phát hiện ra mình vẫn đang ở trên ghế sofa, có điều trên người lại đắp một tấm chăn mỏng. Hà Chi Sơ ngồi ngay bên cạnh cô8, dùng tay chống cằm ngủ gật.

Cô ngóc đầu dậy khỏi ghế sofa, ngẩn người nhìn Hà Chi Sơ.
Có điều, cô vừa cử động, sofa đã bị lún xuống 5theo rồi.
Hà Chi Sơ ngủ có vẻ rất mơ màng, lập tức giật mình tỉnh dậy.
Cố Niệm Chi biết Mã Kỳ Kỳ cực kì chú ý đến vụ án này. Cô nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói,
Kỳ Kỳ ơi, tớ nói với cậu một chuyện này nhé.


Gì thế?

Cố Niệm Chi hơi sửng sốt, vô thức nhìn sang chỗ khác. Thấy vậy, Hà Chi Sơ mới cụp mắt xuống, hàng lông mi dài lập tức che lấp đi toàn bộ tâm sự của anh ta.
Cố Niệm Chi đứng từ trên ghế sofa lên, đưa tay dụi mắt, bịu xịu nói:
Sao em lại ngủ quên thế nhỉ? Giáo sư Hà, sao thầy không gọi em một tiếng?
Nói rồi cô xoa xoa eo, cắn răng nói:
Ngủ trên ghế sofa mệt chết đi được, eo thì mỏi lưng thì đau.

Cố Niệm Chi hắt xì hơi một cái,
Tớ muốn ăn cháo.


Ừ, tớ mua cháo trứng muối thịt nạc cho cậu nhé, tớ cũng đang thèm món đó.
Mã Kỳ Kỳ lè lưỡi làm mặt xấu rồi ghé sát vào Cố Niệm Chi, hỏi với vẻ rất thần bí:
Niệm Chi này, Giáo sư Hà đi nước Đức hầu kiện, cậu xin giúp tớ chữ ký được không?


Thật đến mức không thể thật hơn được nữa. Thủ tục visa đã xong cả rồi.
Cố Niệm Chi hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn dặn dò Mã Kỳ Kỳ,
Cậu tuyệt đối đừng nói với người khác, cũng đừng đưa lên mạng nhé.

Mã Kỳ Kỳ lè lưỡi ra một cái. Nếu Cố Niệm Chi không cố tình dặn dò, thì có khi cô cũng định lên mạng khoe khoang thật đấy.

Ok, đến lúc đó tớ sẽ đi tiễn cậu.
Nói xong, Mã Kỳ Kỳ lập tức đứng dậy,
Tớ đi mua cháo cho cậu nhé, cậu nằm nghỉ đi.

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo Mã Kỳ Kỳ rời khỏi phòng ký túc xá của họ. Có điều, cô không thể nào nghỉ ngơi được nữa. Phản ứng vừa rồi của Mã Kỳ Kỳ đã nhắc nhở cô, liệu cô có nên báo với Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch một tiếng không nhỉ?

Thôi được rồi, em về đi. Hôm nay không cần tới nữa. Ngâm nước nóng một lát cho thoải mái rồi nghỉ ngơi nhé. Em bị cảm như vậy, nếu không đỡ là tôi sẽ không đưa em đi Đức đâu.
Hà Chi Sơ nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay Vacheron Constantin của mình:
Chúng ta vẫn còn ba ngày nữa.


Hả?! À… tuân lệnh giáo sư điện hạ ạ!
Cố Niệm Chi vội ôm cái laptop nhỏ xinh của mình lên,
Vậy em về đây ạ.
Cô chuồn ra khỏi căn hộ của Hà Chi Sơ như một làn khói, đi về phía ký túc xá của mình.
Đó là một đôi mắt đen láy rực rỡ như một viên đá quý, đẹp đến nhường nào…
Đẹp đến mức, có thể xông thẳng vào tận trong đáy lòng anh ta vậy.
Cùng lắm là ra vẻ chút chút thôi, dù sao thì Cố Niệm Chi cũng đã bao giờ đấm lưng cho ai đâu. Ừm, trừ Hoắc thiếu ra, đó là người của mình mà.
Hà Chi Sơ cũng biết cô chỉ nói vậy để dỗ dành anh ta mà thôi, nhưng dù chỉ là dỗ dành thì anh ta cũng đủ vui rồi.

Ừ ừ, tớ sẽ không nói đâu. Bao giờ mọi người bay? Tớ đi tiễn cậu.
Mã Kỳ Kỳ hạ quyết tâm, dù có phải xin nghỉ cũng phải đích thân đi tiễn Cố Niệm Chi để thể hiện sự ủng hộ của mình.
Cố Niệm Chi vuốt lại mái tóc rối bù vì ngủ của mình, hắt xì hơi một cái:
Ngày kia tớ đi.

Dáng vẻ lúc ngủ này của Hà Chi Sơ cực kì q3uyến rũ. Trên khuôn mặt tuấn tú kia không thể nhìn được thấy nét lạnh lùng xa cách như thường ngày. Đôi mắt hoa đào sóng sánh nhắm chặt, lông mày 9dãn ra, trong trẻo tuấn tú, như ngọc như ngà, cứ như một cậu bé trai tính tình hiền hòa ở nhà bên vậy, không hề giống vị Giáo sư Hà buồn vui thất 6thường gì cả…
Cố Niệm Chi làm mặt quỷ một cái, nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên ghế sofa.
Sao đoạn đối thoại này nghe cứ quái quái thế nhỉ…
Có điều, nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng sa sầm xuống của Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi lập tức nở nụ cười nịnh nọt, hỏi Hà Chi Sơ:
Giáo sư Hà ơi, thầy có muốn em đấm lưng cho thầy không ạ? Hoặc là em đi gọi một cú điện thoại, tìm một nhân viên massage bấm huyệt chuyên nghiệp đến nhé?

Cố Niệm Chi dụi mắt đáp:
Hôm qua tớ bị cảm mạo, hôm nay đỡ nhiều rồi. Chỉ là tớ vẫn mệt thôi.


Cậu bị hậu di chứng sau khi sốt cao ấy mà. Mau đi nghỉ ngơi đi.
Vừa nói, Mã Kỳ Kỳ vừa đưa Cố Niệm Chi quay về trong phòng, lại hỏi:
Cậu muốn ăn cái gì? Tớ đi mua cho cậu.

Ban ngày Mã Kỳ Kỳ đi thực tập ở văn phòng luật sư, cả đêm hôm qua Cố Niệm Chi không quay về mà Mã Kỳ Kỳ cũng không biết vì cô về rất muộn, sáng lại đi làm từ sớm tinh mơ rồi.
Bây giờ đang là sáng sớm, đầu Cố Niệm Chi nặng trịch, mơ màng mở cửa vào trong phòng ký túc xá, chạy như bay vào trong phòng tắm ngâm nước nóng, sau đó ngã phịch xuống giường ngủ không biết sự đời nữa.
Đôi lông mi dài của anh ta hơi run rồi mở mắt, vô thức nhìn về phía Cố Niệm Chi ở bên cạnh, vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô.
Hơi thở của Hà Chi Sơ tựa hồ ngừng lại trong thoáng giây.

À… Tớ sẽ đi Đức cùng Giáo sư Hà, cùng giúp ba mẹ của cô nữ du học sinh đó ra tòa án dân sự.
Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười, nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt đan xen giữa vẻ khó tin và vui mừng đến điên cuồng của Mã Kỳ Kỳ.
Mã Kỳ Kỳ chợt biến thân thành
giáo chủ gào thét
trong chớp mắt. Cô ôm lấy vai Cố Niệm Chi, ra sức mà lắc, gào ầm lên:
Ôi Niệm Chi, Niệm Chi ơi! Chuyện này là thật chứ?! Cậu thực sự sẽ đi Đức giúp họ vụ kiện đó sao?!

Hà Chi Sơ mở to đôi mắt hoa đào sóng sánh của mình ra, thản nhiên nói:
Ít ra em còn được nằm nhé. Tôi ngồi cả đêm đây này, tôi mới mỏi eo đau lưng chứ…

Cố Niệm Chi cạn lời.
Có điều, nếu Cố Niệm Chi đã dặn thế này rồi, chắc chắn cô sẽ không nói ra ngoài.
Làm bạn bè, điều quan trọng nhất là tôn trọng sự riêng tư cá nhân của đối phương.

Có chuyện gì á? Cậu làm sao đấy? Nhìn cậu thế này, bị ốm rồi à?
Mã Kỳ Kỳ đưa tay ra sờ thử trán Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi ngủ suốt cả một ngày, đúng là từng sốt cao một trận, có điều sau đó cơn sốt tự lùi đi. Hiện giờ toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp, cực kì khó chịu nhưng đầu lại không còn đau nữa.
Đến tối khi Mã Kỳ Kỳ tan sở quay về ký túc xá mới chợt nhớ ra đã hai ngày không nhìn thấy Cố Niệm Chi rồi. Mã Kỳ Kỳ gõ cửa phòng Cố Niệm Chi mới gọi cô dậy được.
Cố Niệm Chi ngủ sưng cả mắt, mơ mơ màng màng mở cửa phòng ra nhìn một cái,
Kỳ Kỳ đấy à? Có chuyện gì thế?


Em mà cũng biết đấm lưng à?
Hà Chi Sơ hừ mũi một tiếng,
Chắc là lại đấm được hai cái rồi kêu tay đau, xong đòi tính phí tổn bị thương do công tác chứ gì?


Làm gì có ạ!
Cố Niệm Chi cười toe toét lắc đầu nói,
Giáo sư Hà, thầy nghĩ em tệ thế cơ à? Sao em có thể như vậy được chứ?!

Cố Niệm Chi vốn không muốn nói cho hai người họ, vì cô hơi lo lắng hai người này sẽ ngăn cản không để cô đi Đức, cũng lo mình sẽ làm Hoắc thiếu loạn thêm…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.