Chương 943: Thợ săn hay là quân nhân
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1411 chữ
- 2022-02-09 04:24:42
Hóa ra là bạn cũ!
Tâm trạng của Cố Niệm Chi lập tức tốt hẳn lên, lộ ra một nụ cười sáng chói. Cô cầm một con cá khác không phết mật ong8 đang nướng trên giá, vừa mới chín được một nửa, đưa cho chú gấu đen nhỏ,
Này, mời em ăn cá.
Chú gấu đen nhỏ ngửa đầu nhìn cô, lè lư3ỡi liếm con cá mới chín một nửa kia, sau đó há to miệng, nuốt một phát hết nửa con cá.
Nằm nghỉ trên thảm cỏ một lát, Cố Niệm Chi đứng dậy phủi cỏ vụn dính trên người, làm động tác tay ra hiệu
bái bai
với chú gấu đen nhỏ,
Tiểu Hắc, chị đi đây. Nếu như lần này có thể sống sót thoát ra ngoài, chị… chị nhất định sẽ làm vài chuyện có tính thực tế để giúp các em.
Cố Niệm Chi không biết nên hứa hẹn thế nào, hơn nữa chú gấu đen nhỏ cũng chưa chắc đã quan tâm đến lời hứa hẹn của cô.
Lời hứa hẹn của cô chỉ để giúp chính bản thân cô yên lòng mà thôi.
Vả lại, buổi trưa đã ăn hai con cá nướng, buổi sáng cũng ăn một con cá nướng, hôm nay ăn cá hơi vượt chỉ tiêu rồi, cô không muốn ăn tiếp lắm.
Sắc trời dần dần tối đi, tiếng vỗ cánh của đàn chim rừng vang lên trên bầu trời hoàng hôn bao la.
Cố Niệm Chi nheo mắt nhìn theo dấu vết đàn chim để lại trong không trung khi bay qua, phát hiện bọn chúng đều bay về phía rừng cây nhỏ theo hướng nghiêng trước mặt cô.
Trèo từ trên cây xuống, Cố Niệm Chi đã lấy được trứng chim đầy túi áo.
Cô ôm túi trứng chim này quay lại bờ sông, đốt một đống lửa nhỏ, chôn trứng chim ở trong tàn tro của đống lửa, chẳng mấy chốc trứng chim đã được nướng chín. Cố Niệm Chi ngồi xếp bằng ở trên thảm cỏ, bóc ba quả trứng ăn thỏa thích, còn lại khoảng bảy, tám quả trứng chim để dành để sáng mai ăn.
Ăn món trứng chim nướng xong, cô lại tìm một dòng suối để uống nước, súc miệng, rồi mới quay lại thảm cỏ, lấy quần áo của nữ tu sĩ đắp lên người, nằm xuống thảm cỏ ngủ.
Bên đó là chỗ đàn chim về rừng à?
Cố Niệm Chi đi theo tới đó.
Vào trong rừng cây, quả nhiên nhìn thấy trên cây cao có rất nhiều ổ chim…
Cố Niệm Chi ngồi xuống thảm cỏ, cởi giày ra, phát hiện lòng bàn chân trắng nõn mềm mại đã bị phồng rộp. Cô dùng mũi nhọn của cây dao gắm Thụy Sĩ chích mấy vết phồng rộp ra, sau đó nhúng chân vào trong dòng sông để ngâm chân, rồi mới ngồi sững người trên thảm cỏ, giơ chân lên hong khô trong trời chiều.
Sau khi phơi khô chân, Cố Niệm Chi chậm chạp đi giày vào, định đi tìm ít quả mọng để ăn.
Hôm nay mệt chết đi được, cô không muốn đi bắt cá nữa.
Cô nuốt nước bọt, lặng lẽ bò lên một gốc cây có ổ chim, quả nhiên, bên trong có trứng chim.
Cố Niệm Chi thừa dịp phần lớn đàn chim vẫn chưa quay về, đào từng ổ chim ra.
Cô không lấy hết toàn bộ trứng chim trong một ổ mà mỗi ổ chỉ lấy hai quả trứng chim thôi, như vậy sẽ không dễ thấy cho lắm, chắc đàn chim cũng không phát hiện ra đâu.
Có thể thấy rằng cô đã tạo thành thói quen ngủ trên thảm cỏ rồi.
Cô ngồi ngây ngốc một lát rồi nở nụ cười.
Năng lực thích ứng của con người đúng là vô hạn.
…
Một mình cô đơn đi giữa những ngọn núi cao lớn trùng điệp của dãy Alps khiến tâm trạng của Cố Niệm Chi cũng ủ dột theo.
Trước kia, buổi tối lúc cô ngủ đều phải bật đèn ngủ, không dám ngủ một mình, nhưng bây giờ thì sao?
5Nói xong, Cố Niệm Chi thong thả ăn hai con cá nướng phết mật ong của mình, ba con cá nướng chín một nửa còn lại đều rơi hết vào bụng chú gấu con kia.
Một người một gấu ăn tới no nê, ăn xong lại cùng nhau nằm phơi nắng trên thảm cỏ.
Cố Niệm Chi mơ màng buồn ngủ, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện ngày hôm nay.
Bên cạnh cô có một đống lửa nhỏ, vào ban đêm dã thú không dám lại gần cô.
Khói trắng của đống lửa bay lượn lờ, lẫn vào trong sương đêm của núi Alps, ngay cả kiểm lâm cũng không hề phát hiện ra.
Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy, không ngờ lại không hề cảm thấy đau lưng chút nào.
Hơn nữa cô còn chưa kịp mượn điện thoại của Mẹ bề trên nữa mà, làm sao đối phương có thể biết là cô đang ở tu viện?
Kế đó cô lại nhớ tới thái độ của Mẹ bề trên đối với cô không được tốt cho lắm, thầm nghĩ có phải là bà ấy giở trò không?
Ví dụ như nhìn cô không vừa mắt nên báo cảnh sát hoặc gì đó?
Nghĩ một lát, Cố Niệm Chi lại cảm thấy vẫn không thích hợp lắm.
Bởi vì người bình thường không có ai chỉ vì nhìn người khác không vừa mắt mà đi báo cảnh sát cả, làm vậy không hợp với lẽ thường.
Trong này chắc chắn có chuyện cô không biết, chẳng qua là giờ cô chưa nghĩ ra. Vẫn nên nghĩ cách tiếp tục tiến về phía trước thôi, không thể ngồi chờ ở một chỗ mãi được.
Cố Niệm Chi sử dụng bộ quần áo nữ tu sĩ dài để làm túi hành lý, bọc những chiếc quần lót mới tinh lại, đeo lên lưng, sải bước tiến về phía trước.
Cô đi được một đoạn thì thấy mặt trời đã ngả về Tây, trời sắp tối rồi, ánh mặt trời chiếu tới từ phía sau lưng. Lúc cô quay đầu lại, phát hiện chú gấu đen nhỏ kia vẫn đang nhìn theo hướng cô rời đi, bóng dáng cô đơn kéo dài dưới nắng chiều…
Cố Niệm Chi thấy hơi không nỡ, nhưng mà đoạn đường mình đi nhất định sẽ khó khăn trập trùng, cô không muốn khiến cho bé gấu đen đáng yêu này cũng trở thành vong hồn dưới phát súng của những kẻ kia, bởi vậy cô đành cứng lòng, phớt lờ mà bước đi.
Cố Niệm Chi vội vàng buông tay, sợ bị chú gấu đ9en nhỏ cắn trúng tay.
Em đừng ăn vội như thế chứ.
Cố Niệm Chi liếc mắt nhìn nó,
Còn nhiều lắm, cứ ăn từ từ thôi.
Cô bắt đư6ợc tổng cộng năm con cá, hai con đã phết mật, dành cho bản thân ăn. Còn ba con mới nướng chín một nửa, có thể cho chú gấu đen nhỏ ăn.
Rốt cuộc thì tại sao những người kia lại tìm được cô?
Cô nằm trong bụi cỏ, ngậm một cọng cỏ dại ngọt ngọt chua chua trong miệng, suy nghĩ kĩ càng một chút về những gì đã trải qua, nhưng không nghĩ ra được chỗ nào đặc biệt.
Lúc cô được chú gấu đen nhỏ này dẫn tới tu viện không hề gặp bất kì người nào, chú gấu đen nhỏ này lại càng không có khả năng bán đứng cô.
Ở đâu cũng có thể ngủ được. Đừng nói là không có đèn, cho dù là một mình ở nơi hoang vu, cô cũng cũng có thể ngủ ngon.
Cố Niệm Chi cười khổ trong lòng, đấm bóp chân, quan sát xung quanh.
Nếu như phía trước không tìm được chỗ có người ở thì cô lại phải ngủ ở ngoài trời rồi.
Cố Niệm Chi đứng dậy tìm nước suối súc miệng rồi lại ăn ba quả trứng chim đã nướng chín hôm qua, sau đó đóng gói quần áo nữ tu sĩ lại lần nữa rồi đeo trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này, đi thẳng dọc theo dòng sông tới tận lúc chập tối, cô mới thấy hơi mệt nên ngồi trên tảng đá lớn ở bờ sông để nghỉ chân, định tới gần đó tìm một khu rừng, xem thử có gì để ăn không.
Quả mọng, trứng chim, hoặc là nấm gì đó, đều được cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.