Chương 990: Để tôi đi


Trong phòng chỉ còn lại hai bác sĩ lớn tuổi và bác sĩ đang nằm bất động trên sàn nhà.


Hai người cũng ra ngoài đi.
Reinz nói với họ 8bằng tiếng Đức, còn dùng chân đá vào tay bác sĩ đang nằm hôn mê trên sàn nhà kia,
Đưa anh ta đi nữa.


Hai bác sĩ già nhìn nhau, hìn3h như không dám không nghe lời Reinz, run rẩy bước tới vác theo anh bác sĩ trung niên không cẩn thận tự tiêm thuốc tê vào người mình kia.
Reinz đặt hộp thức ăn trong tay xuống, đá chân một cái, cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại.

Bỏ việc rồi á? Thật ư?
Cô hỏi một cách ngờ vực, không tin lắm,
Anh làm nghề gì?

Nhưng đúng là ngày nào Reinz cũng ở bên cạnh cô thì lấy đâu ra thời gian đi làm chứ?

Trước kia tôi là lập trình viên máy tính, bây giờ thì là…
Reinz mỉm cười nhìn cô,
Bảo vệ Cereus toàn thời gian.

Cô nhắm mắt lại, biết rằng kể cả con đường qua cửa sổ cũng đã bị Reinz khóa chặt rồi.
Reinz nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, đôi mắt xanh lam chăm chú quan sát đôi mắt to đen của cô, gương mặt anh ta dịu dàng lưu luyến, nhưng trong giọng nói có chút căng thẳng:
Hứa với tôi, sau này không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.

Cố Niệm Chi dựa vào gối, nét mặt thất vọng não nề:
Không, tôi không thể hứa với anh, trừ khi anh để tôi đi.

Bên ngoài phòng bệnh của Cố Niệm Chi tăng thêm vài người vệ sĩ. Bây giờ hằng ngày có đến tám người đi tuần tra bên ngoài phòng bệnh của cô, tất cả đều là những vệ sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ.
Mấy bác sĩ muốn lấy máu cô để xét nghiệm không thấy đến nữa.
Một mình Cố Niệm Chi ở trong phòng bệnh, ngoại trừ đọc sách và tạp chí mà mấy người kia mang đến thì cô không thể làm bất cứ việc gì khác.
Anh ta ôm chặt Cố Niệm Chi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, để tâm trạng lo lắng căng thẳng của cô dần dần dịu lại.
Anh ta bế cô lên giường bệnh, đắp chăn cho cô, nói:
Tôi đóng cửa sổ nhé, thời tiết lạnh rồi, gió thổi sẽ làm cô cảm lạnh mất.

Cố Niệm Chi trân trân nhìn anh ta bước tới phía trước bệ cửa sổ, xoạch một tiếng chốt cửa sổ lại.
Cố Niệm Chi nghẹn họng.
Cô ngơ ngác nhìn Reinz, mở miệng nhưng không dám nói gì.
Ở đây, cô chỉ có thể dựa vào Reinz, tuy anh ta không tốt hơn những người kia là bao, nhưng chỉ cần tốt hơn một chút thôi thì cô cũng đành nghe lời anh ta.
Cố Niệm Chi thấy ngày nào Reinz cũng đến thăm mình, tò mò hỏi anh:
Reinz, anh không cần đi làm sao?

Reinz lật lật vài trang báo,
Tôi bỏ việc rồi.

Cố Niệm Chi ngây ra.
Không thể lên mạng, không thể gọi điện, không thể xem tivi, cũng không thể ra ngoài đi dạo.
Có thể thấy gương mặt hồng hào của cô trắng xanh một cách nhanh chóng, ăn cũng ít, người càng gầy hơn. Cô mặc rộng cả bộ quần áo bệnh nhân size nhỏ nhất, mong manh đến mức gần như có thể bị gió thổi bay.
Cố Niệm Chi vắt óc nghĩ cách thoát khỏi phòng bệnh này, nhưng cửa sổ bị khóa chặt, bên ngoài cửa lớn có tám vệ sĩ thay phiên nhau canh gác 24/24, ngoại trừ Reinz thì không có ai đến thăm cô cả.
Bàn tay của Reinz dừng lại, anh ta nhẹ nhàng nhấc tay ra, giọng nói điềm tĩnh:
Đương nhiên cô có thể đi chứ, nhưng phải đợi cô dưỡng bệnh xong đã.


Bệnh của tôi đã khỏi rồi!
Cố Niệm Chi vội vã nói,
Reinz, xin anh đấy! Để tôi đi đi!


Tôi… sẽ cố gắng hết sức.
Nét mặt của Reinz đầy phức tạp. Anh ta đứng dậy, quay người rời khỏi phòng bệnh của Cố Niệm Chi.
Cuối cùng, Reinz dừng lại trước cửa sổ, vẫn giơ tay ra,
Cereus, xuống đi.

Cố Niệm Chi bắt đầu nức nở, dần dần, dần dần nới lỏng bàn tay đang nắm chặt khung cửa sổ.
Reinz tiến lên một bước, ôm eo kéo cô xuống khỏi bệ cửa sổ.
Anh ta bước từng bước chắc nịch về h6ướng cửa sổ, giơ hai tay về phía Cố Niệm Chi, giọng nói hết sức dịu dàng,
Nào, Cereus, đến đây với tôi.

Cố Niệm Chi không chịu, ní5u chặt lấy cửa sổ, nước mắt lóng lánh trong đôi mắt đen tuyền, nhưng cô vẫn ngoan cường ngẩng đầu, nói với Reinz:
Nếu các người còn lấy máu tôi nữa thì tôi sẽ nhảy từ đây xuống đấy!

Reinz đăm đăm nhìn vào đôi mắt của Cố Niệm Chi, vẫn điềm tĩnh bước về phía cô, giơ tay trái lên, giọng nói càng thêm phần dịu dàng:
Đừng sợ, tôi đảm bảo sẽ không có người lấy máu cô nữa, Reinz có bao giờ lừa cô đâu?

Cố Niệm Chi mím môi, lẩm bẩm:
… Ai mà tin chứ?


Nhưng cô không tiếp tục tranh luận với Reinz nữa.

Không phải cô không nghi ngờ, nhưng lúc này, cô không quen với con người cuộc sống nơi đây, ít nhất thì Reinz là người từng cứu sống cô, ở với anh ta an toàn hơn nhiều so với người khác.

Hơn nữa, khi có Reinz ở đây, ít nhất cô không phải lo có người dùng ống tiêm thuốc tê dành cho gia súc đến tiêm thuốc cho cô nữa…

Hôm nay, Cố Niệm Chi ăn sáng xong liền lấy một cuốn từ điển tiếng Đức ra để vừa đối chiếu vừa xem một cuốn sách luật bằng tiếng Đức.

Hôm qua Reinz nói phải đến giúp mẹ Hannah làm thủ tục xuất viện, chắc còn đưa bà ấy về nhà, cả đêm không quay về.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, vài người mặc trang phục quân đội Đức màu đen bước vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.