Chương 15: Có võ công nhưng sao sử dụng?
-
Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp
- Out
- 811 chữ
- 2019-08-14 10:12:19
Ngay khi Trần Vĩ Tuân ấn vào [Nhận], ngay lập tức một khung màn hình xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Trời ạ! Này không phải khung màn hình khi chỉnh sang 3D chiến đấu mới xuất hiện hay sao? (3D chiến đấu là chế độ thiết lập góc màn hình ở góc nhìn thứ nhất, cho phép gamer có những trải nghiệm đồ họa game một cách gần xác thực tế nhất.)
Trần Vĩ Tuân hí hửng, hơi lia mắt về phía bản thông báo nhiệm vụ thì giao diện nhiệm vụ ngay lập tức mở ra.
Ra là có cách thao tác này nữa hả? Chỉ cần dùng ý nghĩ điều khiển thật quá tiện lợi nha! Hắn không khỏi âm thầm nghĩ thế.
Nhiệm vụ trông cũng rất đơn giản:
[Nv] Thu thập tàn bảo đồ.
Số mảnh: 12/20 mảnh tàn bảo đồ
Đánh bại kẻ trông chừng rương báo. Hoàn thành nhận: 1 mảnh tàn bảo đồ, +100 exp, 1 bình HP, 1 bình MP.
Được rồi, nếu đã ra nhiệm vụ như thế thì hẳn kẻ đó phải ở gần đây thôi! Trần Vĩ Tuân hào hứng nhìn xung quanh.
Chợt, hắn phát hiện cái rương giữa hồ mà hắn nghĩ có chút kì lạ kia, ánh mắt trở nên sáng lạng hơn. A ha! Chính là nó!
Cái hồ ước chừng cũng không rộng, cỡ 10 mét là cùng!
Trần Vĩ Tuân nghĩ.
Nếu bơi qua thì sợ làm ướt đồ, như vậy chỉ có thể dùng kinh công... Đúng! Dùng khinh công sẽ qua được dễ dàng! Nhưng mà... Hắn mới chợt nhận ra một điều.
Đừng nói là khinh công ngay cả võ công hắn còn chưa biết cách làm sao sử dụng!!!
Làm sao sử dụng giờ? Nó không có phím chiêu thức để thao tác à nha!!!
Trần Vĩ Tuân cảm thấy thất vọng cuồng cuộn. Hắn rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể, mỗi một thớ thịt đều tràng ngập lực lượng. Ấy vậy mà lại không thể dùng được!!!
Giống như một người có một căn phòng chứa kho báu nhưng lại không có chìa khóa để mở cửa vậy.
Rồi đột nhiên, như có một tia sáng lóe qua đầu hắn. Ánh mắt hắn từ ảm đạm khôi phục ánh sáng.
Đúng rồi thử nghĩ tên kĩ năng mình muốn sử dụng rồi nghĩ đến phương hướng mình muốn chiêu thức di chuyển đến xem sao!
Nghĩ là làm, Trần Vĩ Tuân bắt thử nghiệm.
Đầu tiên... Thử bộ võ công của phái Thiên Sử xem!
Ngay lặp tức một chiếc cổ cầm xuất hiện trong tay hắn. Xúc cảm lành lạnh, ẩn ẩn có một làn khói mỏng bao quanh thân đàn, nhưng nó rất mỏng, đến độ khó phát hiện được, thật dễ làm người khác lầm tưởng chủ nhân của nó đang tỏa ra hơi lạnh lẽo để những kẻ muốn tiếp cận biết ý lui bước.
Trần Vĩ Tuân chạm nhẹ lên thân đàn, lướt qua từng sợi dây đàn. Một cảm giác quen thuộc khó tả sinh ra trong lòng hắn, cứ như cái cổ cầm này là sinh ra là để dành cho hắn vậy. Cảm giác quen thuộc chân thật đến nỗi nó và hắn là một thể, hắn cảm giác được rằng dù hắn không nhớ chiêu thức nào, nhưng chỉ cần hắn nghĩ, cổ cầm sẽ y theo hắn mà làm được!
Quá kì diệu rồi! Trần Vĩ Tuân hơi híp mắt kinh ngạc nghĩ. Được rồi, giờ thử xem sao... Hắn muốn sử dụng chiêu thức Nhất Âm Tán Tiếu lên vách đá kia!
Tay hắn tự động kéo thả một cái trên dây đàn. Một đoàn phong nhận bay ra, đến khoảng cách giữa chừng thì hóa thành ba mảnh phong nhận đánh vào ba vị trí trên vách đá làm vách đá lõm vào, tạo thành ba đường dọc thẳng tấp giống như hình ảnh ai đó dùng trảo thủ đánh lên vách tường ta thường thấy trong các bộ phim võ hiệp. Nhưng so với phim, cái này lại càng chân thật!!!
Đương lúc hắn kinh ngạc, chợt nghe thấy âm thanh của Yiêủ Quyển vang lên sau lưng hắn:
"Chúc mừng chủ nhân! Võ công của người lại tinh tiến thêm một bậc!"
Hơi quay đầu lại, Trần Vĩ Tuân cười, nói:
"Mượn cát ngôn của ngươi, Tiểu Quyển."
Hắn quả thật đạt đến cấp 73 . Lúc chưa mở khóa cấp 73 thanh exp của hắn đã đầy hoàn toàn. Nên ngay sau khi hắn vượt phó bản Ẩn Tinh Lâu nhận được exp liền tăng lên cấp 73 . Chỉ là...
Có người nhìn ra và chúc mừng hắn, hắn rất vui! Vui hơn cả khi phát hiện mình đạt được top 1 sever nữa!
Được rồi, đã biết cách sử dụng, giờ qua bên gò đất đó nào!
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn