Chương 8: Chuyến xe bão táp
-
Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp
- Out
- 765 chữ
- 2019-08-14 10:12:18
Ngọc Trang gần như thoát lực, ngã nằm trên ghế. Lúc này cô mới cảm nhận được cảm giác mát lạnh và dính người. Thì ra, áo cô đã bị mồ hôi thấm ướt một mảnh lớn lúc nào không hay!
A... Có lẽ mình chơi quá nhập tâm đi...? Ai dà, tự nhiên lại muốn ngủ quá...!
Mắt cô cảm thấy có chút nặng chịt, nhưng ngay sau đó, một tiếng va chạm mạnh vào xe, chiếc xe chao đảo, làm hành khách đếu bị đổ dồn về một bên.
Mọi người không nhịn được thét lên hoảng loạn.
Cô cũng không khỏi muốn nhỏm người đứng lên xem xét tình hình. Nhưng vừa định nhóm người lên, chiếc xe lại chao đảo va mạnh vào thanh rào chắn, khiến cô lại một phe ngã người xuống chiếc ghế trước mặt, may mắn là có một cánh tay kịp thời kéo cô lại, nếu không cô liền phải "lỗ mũi ăn trầu" rồi.
Ngồi được xuống ghế, cô mới thấy được ai là người giúp cô thoát nạn "lỗ mũi ăn trầu". Hóa ra là cô nhân viên công sở ngồi kế bên cô từ lúc mới lên xe!
Cô vội nói:
"Em cảm ơn chị rất nhiều!"
"Không có gì."
Cô nhân viên công sở cười nói:
"Đoạn đường này khi mưa thường rất trơn trợt, nên khi các chuyến xe buýt đi qua đây thường hay bị như vậy lắm!"
"Mưa á?"
Ngọc Trang không khỏi vội nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thật trời đang mưa khá to.
Nhưng cô lại chợt nhận ra một điều:
Đây không phải con đường tới trường của cô!!!
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt Ngọc Trang cô nhân viên công sở liền hiểu được. Chỉ thấy, cô buồn cười che miệng, nói:
"Xem ra em lên nhằm chuyến xe buýt thì phải? Mà em tính đi học đúng không?"
Ngọc Trang hơi xấu hổ gật đầu.
Cô nhân viên công sở nhìn ra cô xấu hổ, nên cũng nhanh chóng dời đề tài:
"Chị tên là Thanh Hương, chị là một nhân viên văn phòng. Em tên gì?"
"Em tên là Trần... À, nhầm! Em tên là Ngọc Trang!"
Ngọc Trang gãi đầu ngượng nghịu nói:
"Em là học sinh lớp 11...!"
Thanh Hương nghe thế liền cười:
"Rất vui được biết em, Trang! Em có thể gọi chị là chị Hương."
"À à... Chị Hương!"
Ngọc Trang ngượng ngùng hỏi:
"Chị ơi, em lên nhầm chuyến xe rồi...! Mà... Chuyến xe này đi đâu hả chị?"
"À, nó đi qua tỉnh X, chỗ đó là nhà cha mẹ chị, hôm nay chị được về phép thăm cha mẹ."
Thanh Hương cười đáp.
"Vậy a...! Chị sắp được về thăm nhà chắc thích lắm chị nhỉ?"
Ngọc Trang cười nói.
"À... Ừm...!"
Thanh Hương gật đầu, nhưng trong ánh mắt của cô có pha một buồn chơi vơi, cùng... một chút nhớ nhung phức tạp. Không ai rõ cô đang nghĩ điều gì.
Ngọc Trang cũng không tiện mở miệng hỏi. Dù sau cũng chỉ là mới gặp nhau mà thôi...!
Không gian trở nên lặng yên, chỉ còn lại tiếng mưa rơi va lon ton trên cửa kính xe. Tiếng người nói ồn ào tắt hẳn, có lẽ vì sau một hồi hoảng sợ, cộng thêm mưa rơi khiến tâm thần con người rất dễ chìm vào giấc ngủ.
Yên lặng mà yên bình...!
Nhưng không hiểu sao Ngọc Trang vẫn cảm thấy bồn chồn đến lạ... Như thể cô cảm giác được có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra...!
Nó giống như một sự bình yên thường xảy ra để báo hiệu trước khi cơn bão kéo đến...!
Quả nhiên, ngay sau đó, một cơn trấn động mạnh xuất hiện.
Chiếc xe cán phải một hòn sỏi, cơn mưa làm mặt đường trở nên ẩm ướt, bác tài xế bị lạc tay lái, tiếng bánh xe rít nghe ken két ma sát với mặt đường tạo thành những tia lửa văng tung tóe, nhưng vì mưa rơi nặng chạm vào những tia lửa, nên ta chỉ thấy từng làn sương mỏng bốc lên mà thôi.
Lốt bánh xe đằng trước đã báo hỏng, cần phải thay gấp. Nhưng đường rất trơn, xe không dừng lại được, cần phanh bị đạp đến gần như sát xuống sàn xe vẫn không ăn thua gì.
Chiếc xe quay mòng mòng nhừ khiều vũ, tiếng la hét, tiếng ken két do ma sát vang lên như một bản nhạc mở màn dẫn đường cho người vũ công diễn tấu điệu nhảy của mình.
Phải, dẫn đường cho một điệu nhảy chết chóc.
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn