Chương 2207: Quá đẹp
-
Y Phẩm Phong Hoa
- Tương Tư Tử
- 638 chữ
- 2022-03-07 03:10:08
Giải thưởng Huyền Anh tiên tử đã được tổ chức vô số lần, gần như lần nào cũng có phần thi ca múa, nhưng... chưa từng có nữ tu nào d8ùng kiếm để biểu diễn vũ điệu.
Rốt cuộc Hề Nguyệt này muốn làm gì? Chẳng lẽ thực sự không giỏi vũ điệu nên đành lòng cam c3hịu thụt lùi? Trong cư xá của các tiên tử, Vân Phỉ Phỉ tỏ vẻ khinh thường, mặt nở nụ cười tươi rói không che giấu được.
Cô9 ta chắc chắn Hề Nguyệt sẽ gây ra một vụ bẽ mặt lớn trong cuộc thi lần này.
Còn Hề Nguyệt trên khán đài lại hoàn toàn khôn6g đếm xỉa gì đến tiếng la ó phản đối của khán giả bên dưới.
Khi kiếm Li Thủy rơi vào tay cô, cả người cô bay bổng lên trờ5i như một luồng gió mát. Cùng lúc đó, kiếm Li Thủy xẹt qua không trung một đường không nặng không nhẹ, hóa thành một luồng hào quang rực rỡ.
Tiếng nhạc sôi động tựa dòng nước men theo núi cao, chảy lên đỉnh núi.
Ảnh kiếm thét gào, thân hình cô xoay tròn như lốc xoáy rồi dần dần hạ xuống. Lúc sắp sửa chạm tới điểm nút phù trận trên biển sao trời, cô bất ngờ nhón khẽ mũi chân, cơ thể đột nhiên lộn ngược, ngón tay thon dài như ngọc ấn nhẹ một cái lên điểm nút rồi lại bay vút lên trời.
Quảng trường vốn huyền ảo ầm ĩ chậm rãi yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều ngẩn người theo dõi, người vừa la hét đuổi Hề Nguyệt cút xuống, lúc này kinh hãi không thốt ra được một lời nào.
Bởi vì quá đẹp.
Đó là cái đẹp không cách nào miêu tả hết, cái đẹp ấy khác với sự quyến rũ của Vân Phỉ Phỉ, khác với khí chất hiên ngang của Linh Vũ, cũng khác với vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển của các nữ tu khác. Đây là vẻ đẹp vượt qua giới hạn nam nữ.
Loại múa kiếm này, dù là nam hay nữ biểu diễn thì đều sẽ vô cùng mãn nhãn.
Ha ha ha... Đừng có mơ! Ta nhất định sẽ có được ngươi!
Nghĩ tới tương lai, Lâu Thân Minh hưng phấn đến độ cơ thể cũng run lên khe khẽ.
Nhưng đột nhiên, lão ta cảm thấy lưng mình lạnh toát. Lão quay đầu nhìn lại thì thình lình bắt gặp một cặp mắt đào hoa chứa chan ý cười biếng nhác.
Hóa ra nhảy múa còn có thể như vậy sao?
Mọi người đều có chút xốn xang, nhìn bóng người nhảy múa mơ hồ trước mặt, bọn họ không biết bây giờ là ngày hay đêm.
Trong một góc dưới khán đài, Lâu Thân Minh nhìn bóng dáng linh hoạt uyển chuyển của thiếu nữ, hai mắt lão ta sáng quắc như sắp phun ra lửa.
Thiếu nữ mà lão ta nhìn trúng rực rỡ chói mắt như vậy đấy, hào quang nơi cô có muốn cũng không che giấu được.
Nếu như có thể đè người đó dưới thân mà thỏa sức làm bậy thì sẽ sung sướng và hút hồn biết chừng nào.
Hề Nguyệt, ngươi tưởng người tham gia hội thi rèn luyện võ giả là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?
Là thằng nhãi áo đỏ bên cạnh Hề Nguyệt.
Lâu Thân Minh hoảng sợ đến độ co rúm lại theo bản năng, dường như lão ta vừa nhớ ra ký ức gì đó không mấy tốt đẹp.
Lão ta vội vàng cụp mi mắt, né tránh ánh mắt khiển lão hoảng sợ kia. Hề Chưa Biết... Rốt cuộc người này là ai? Tại sao lại khiến lão ta có cảm giác sợ hãi quen thuộc đến thế?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.