Chương 2224: Ra tay
-
Y Phẩm Phong Hoa
- Tương Tư Tử
- 736 chữ
- 2022-03-07 03:10:08
Nhưng vừa nhìn sang bên đó, gương mặt cô ta lại co rúm lại, động tác vẽ linh huyền cũng thoáng đờ ra.
Bởi vì Hề Nguyệt và 8không hoàn toàn đang chìm đắm trong thế giới của mình, không nghe lọt tại những lời bàn tán chê bai của người khác, càng không li3ếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Lúc vẽ tranh, Hề Nguyệt cực kỳ chuyên tâm, hơn nữa vì cấp bậc linh lực của Cơ Minh Dục quá cao9 nên cô cũng phải khống chế thật chuẩn, tinh thần phải tập trung ở mức độ cao nhất.
Cô bất mãn trợn mắt nhìn người đàn ông vừa quấy rầy mình, ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đáp lại cô là gương mặt lạnh tanh không hề thay đổi của Cơ Minh Dục, song hắn vòng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại cầm tay cô, nhẹ nhàng vẽ ra giữa không trung.
Vừa vẽ linh huyễn nhưng hắn vẫn vừa phóng ra linh miểu mà không gặp chút khó khăn nào. Chỉ là cơ thể ôm lấy cô gái dần trở nên nóng rẫy, bàn tay đặt bên hông cô cũng ngày càng siết chặt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể khảm cô vào sâu trong lòng mình.
Rõ ràng hai người đang đứng trên sân khấu bao người nhìn vào nhưng lại như đang ở một thời không khác, không ai có thể chen chân vào.
Dần dần, các nữ tu vốn dĩ còn rì rầm nói Hề Nguyệt không xứng với Cơ Minh Dục cũng im bặt.
Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, đại thần không thực sự rất thích Hề Nguyệt, mỗi hành động, mỗi ánh mắt của hắn đều thể hiện sự yêu chiều cô gái này đến tận xương tủy.
Vẽ được một lát, trán cô đã rịn ra mộ6t tầng mồ hôi mỏng.
Nhưng cô còn chưa kịp lau đi, một bàn tay thon dài lạnh lẽo song hết mực dịu dàng đã chạm vào trán cô5, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi cho cô.
Vết chai hơi thô ráp trong lòng bàn tay ấy lướt qua làn da mỏng manh của cô, khiến trái tim Hề Nguyệt khẽ run lên, độ tập trung vẽ tranh cũng hơi giảm sút.
Bàn tay Vân Phỉ Phỉ sương cứng giữa không trung, nhìn cảnh tượng này, ngọn lửa ghen ghét trong lòng cô ta bùng lên dữ dội, như một con rắn độc làm tổ trong lòng cô ta, khiến cô ta chỉ một lòng muốn xé nát Hề Nguyệt, thậm chí không tập trung làm được gì nữa.
Linh miểu sau khi được phóng ra không tạo thành linh huyễn ngay sẽ dần dần trở thành một dấu chấm mực. Sau khi linh huyền kích hoạt, nó sẽ biến thành tỳ vết ảo ảnh.
Thấy linh miểu sắp ngưng tụ thành chấm mực, Vân Phỉ Phỉ vẫn không động tĩnh gì, Nhạc Đình Uyên đành lên tiếng nhắc nhở:
Phỉ Phỉ, hoàn thành linh huyền trước đi!
Mặt Hề Nguyệt đỏ ửng, may mà có khăn vải che đi mới không thất thổ. Cô khẽ giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay Cơ Minh Dục nhưng không có bất cứ tác dụng gì, cuối cùng cô đành bỏ cuộc.
Cặp mắt mang theo vài phần hờn dỗi lườm hẳn một cái mới tiếp tục hoàn thành linh huyền của mình.
Hành động này của hai người họ toát ra sự thân mật gắn kết, ăn ý không nói nên lời, nhưng đây không phải là bọn họ cố tình phô ra mà xuất phát từ tình cảm sâu đậm từ nội tâm muốn thể hiện với đối phương.
Vân Phỉ Phỉ đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng vẽ một đường giữa không trung, tuy linh miểu chưa ngưng tụ những nét bút này cô ta vẽ quá vội vàng nên đánh mất cảm giác đẹp đẽ linh động ban đầu.
Hai mắt Vân Phỉ Phỉ lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, cô ta bất ngờ hạ giọng, nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy được:
Ra tay đi!
Sắc mặt Nhạc Đình Uyên thay đổi.
Đương nhiên hắn ta biết
ra tay
mà Vân Phỉ Phỉ nói là có ý gì, nhưng hắn ta thực sự không muốn đối đầu với Không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.