Chương 2226: Xấu xí


Điều này càng thể hiện kỹ xảo vẽ linh huyền của Vân Phỉ Phỉ cao siêu như thế nào.


Nữ thần Phỉ Phỉ, bức linh huyền này thật sự có thể gọi là8 thần tác!

Đúng vậy, nhìn sơn cốc này mà ta không phân biệt được là cảnh thực hay là ảo ảnh. Nếu như có thể tu luyện trong đó, thật sự sẽ là cảnh3 đẹp ý vui, chuyện tốt trên đời.


Khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nghĩ mà xem, nếu người vào một sơn cốc, bên trong lại chỉ là một vùng đất đai hoang vu toàn nham thạch đen thui, ngươi có cảm thấy đẹp không?
Bức linh huyền này còn chẳng so được với linh huyền của các tiên tử khác chứ đừng nói đến bức vẽ tiên cảnh xa hoa lộng lẫy của Vân Phỉ Phỉ.
Nghe tiếng chê bai khinh thường của mọi người bên dưới, Hề Nguyệt lại mỉm cười phản đối.
Nhưng Vân Phỉ Phỉ lại không hề cảm thấy vui vẻ, cô ta 9lén quan sát phản ứng của Cơ Minh Dục như tự ngược đãi bản thân.
Mình thể hiện xuất sắc như vậy, linh huyền mình vẽ hoàn hảo đến thế, có lý6 nào huynh ấy lại không nhìn mình bằng con mắt khác?
Thế nhưng vẫn giống như trước, Cơ Minh Dục thậm chí còn không nhìn cô ta lấy một cái. 5
Nói cách khác, ngoại trừ lúc nhìn Hề Nguyệt, Cơ Minh Dục hoàn toàn không để ý gì đến bất kỳ ai khác.
Vân Phỉ Phỉ siết chặt nắm tay, mặt nở nụ cười dịu dàng, ra hiệu cho Nhạc Đình Uyên phong ấn linh huyễn lên lá bùa một lần nữa. Đoạn, cô ta nhìn về phía Hề Nguyệt:
Không biết Hề Nguyệt vẽ linh huyễn như thể nào, có người xuất sắc như Không giúp sức, nếu linh huyền của người không ra gì thì có lỗi với không làm đấy.

Câu này của cô ta có ẩn ý là cho dù linh huyền của ngươi có xuất sắc đến đâu thì cũng không phải công lao của người mà là công của Không. Hề Nguyệt cười khẩy một tiếng, không để ý đến cô ta mà nhìn về phía Cơ Minh Dục:
Kích hoạt linh huyễn đi.

Không hành động khoa trương như Nhạc Đình Uyên, sau khi nghe Hề Nguyệt nói, Cơ Minh Dục chỉ khẽ vung tay lên.
Lá bùa to lớn vẽ đầy những hình thù kỳ quái màu đen bốc cháy ngùn ngụt. Mà trước khi bốc cháy, lá bùa cũng không tỏa ra ánh sáng sặc sỡ gì, chỉ từ từ ngưng tụ thành một ảo ảnh lờ mờ ẩn hiện trước mặt mọi người.
Chỉ từ một chi tiết nhỏ này là có thể nhìn ra, động tác hời hợt của Cơ Minh Dục đã chứng tỏ tu vi của hắn cao hơn Nhạc Đình Uyên nhiều lần.
Thậm chí hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Bức vẽ từ linh miểu màu đen đương nhiên sẽ lấy màu đen làm chủ đạo, thế nên khi linh huyễn vừa hiện ra, trông thấy màu sắc đơn điệu ấy, tất cả mọi người lắc đầu ngao ngán.
Không có màu sắc tươi tắn thì kỹ năng hội họa có tuyệt diệu đến đâu cũng chẳng thể nào vẽ ra được kiệt tác.
Tranh hai màu đen trắng xấu à?

Ha ha, đó là vì các ngươi thiển cận quê mùa, chưa từng thấy cái gì gọi là tranh thủy mặc.

Đặc biệt là bức tranh này cô đã mô phỏng lại nguyên trạng bức tranh của họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc. Ở kiếp trước, mọi người chỉ được xem hình ảnh 2D đã cảm thấy vô cùng kinh hãi, huống hồ bây giờ cô đã phục chế hoàn toàn khung cảnh trong bức tranh này, làm mọi thứ trong bức tranh đó chuyển động.

Cô không tin khi được kích hoạt hoàn toàn, bức linh huyền này không dọa cho tất cả những người có mặt ở đây một trận khiếp vía.


Ấy, sao ta thấy hình như bức linh huyễn này lớn thế nhỉ, còn lớn hơn ảo ảnh tiểu thư Vân Phỉ Phỉ biển ra mấy lần liền?

Trong tranh xuất hiện cái gì thế? Động vật à? Sao lại nhiều thế này?


Vào lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, trong khung cảnh huyền ảo kia đột nhiên vọng ra những âm thanh vang trời.


Hí... hỉ... hỉ...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Y Phẩm Phong Hoa.