Chương 172: Tông sư
-
Yêu Cung
- Minh Nguyệt Dạ Sắc
- 1520 chữ
- 2020-05-09 07:04:23
Số từ: 1515
Nguồn: Vipvandan.vn
- Loại tranh đấu này, cao tầng không mấy để ý. Nhưng bây giờ Linh Sử hàng lâm, đã biểu lộ lập trường của Trịnh gia. Vào lúc này nếu Âu Dương vẫn dám giết Trịnh Đan Đằng, đó hoàn toàn là một sự khiêu khích. Cho dù cao tầng muốn khoan dung cho hắn cũng khó.
Cho nên Âu Dương không có lựa chọn khác. Hoặc là hắn nén giận, coi những lời mình nói ra như thả rắm. Hoặc là hắn phải huyết chiến một trận treo hết đầu của Trịnh gia và Linh Sử bên trên hoàng thành Tây Kỳ, nói cho mọi người, lời hắn nói vĩnh viễn có hiệu lực. Hắn đã nói ra sẽ đi làm. Bất luận đối phương là nhân vật khủng bố tới mức nào hắn cũng không sợ! Đây chính là Âu Dương.
Cửa lớn Lý gia chậm rãi mở ra, Âu Dương toàn thân áo trắng dáng vẻ rất bình tĩnh. Hắn thoáng nhìn về phía không ít người đang vây quanh phía ngoài cửa Lý gia chỉ chỉ chỏ chỏ. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khinh thường. Hắn biết nhất định những người này đang suy nghĩ mình định chịu đòn nhận tội.
Tuy nhiên Âu Dương không hề nói gì. Lần này thái độ của hắn nhất định phải nhún nhường một chút. Bởi vì điều này liên quan đến tương lai. Còn chưa đầy mấy ngày nữa. Hiện tại phải khiến bọn họ an tâm. Sau mấy ngày nữa, khi mình treo đầu của đám người bọn họ lên trên hoàng thành Tây Kỳ, miệng của những người này sẽ đóng lại hết! Tuy nhiên thái độ nhún nhường cũng không có nghĩa là phải ăn nói khép nép. Đám người Âu Dương đã từng thảo luận kỹ càng. Một tháng này Âu Dương không biểu thị bất kỳ điều gì. Nếu như đột nhiên ăn nói khép nép, vậy ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy có chút không bình thường.
Cho nên cuối cùng bọn họ nghiên cứu ra kết quả là, Âu Dương có thểđi, đối mặt Linh Sử thái độ có thể nhún nhường một chút. Nhưng nhận định phải giữ lại sự cuồng ngạo của bản thân hắn, phải cho Linh Sử môn cảm thấy bản thân hắn cũng là nhân tài cuồng ngạo không biên giới giống như Lam Thông.
- Xem đi, không phải hắn muốn cúi đầu sao?
Nhìn Âu Dương một mình đi về phía hoàng thành, tiếng nghị luận lại bắt đầu.
- Ôi... Vốn còn tưởng rằng sẽ có một trận đại chiến kinh thế. Hiện tại xem ra Âu Dương cũng là một kẻ nhát gan.
Có một vài người vốn muốn xem việc vui liền biểu thị rất bất đắc dĩ.
- Đừng nói những lời vô nghĩa như vậy. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám khiêu khích Thái Nhất Tông không?
Có người khinh thường nói.
- Thái Nhất Tông là quái vật khổng lồ thế nào. Âu Dương xứng để khiêu chiến sao? Hắn làm như vậy mới là chính xác nhất.
Mấy người bắt đầu phụ họa.
- Hừ hừ, rõ ràng là muốn đi cúi đầu nhận sai, vậy mà còn vênh cáo như thế. Xem ra tên Âu Dương thật sự không điên cuồng không điên giới như lời đồn đại.
Có người nhìn nụ cười khinh thường trên mặt Âu Dương liền khó chịu nói.
Quả thật, trong mắt phần lớn mọi người ở đây, Âu Dương không có lựa chọn khác. Từ xưa tới nay chỉ có một mình Hoàng Thiên đại đế mới dám trảm Linh Sử. Nhưng Hoàng Thiên đại đế là cấp bậc thế nào? Đó là yêu nghiệt! Âu Dương có thể so sánh được sao?
Từng bước đi về phía hoàng thành, Âu Dương đều khiến một đám người vây lại xem. Mấy ngày nay hắn khiến cho quá nhiều người quan tâm. Bây giờ nhìn thấy Âu Dương lựa chọn đi gặp Linh Sử. Ánh mắt những người này nhìn hắn, kiểu nào cũng có
Có ánh mắt thông cảm. Bọn họ thông cảm Âu Dương bất đắc dĩ không thể làm được gì khác. Có ánh mắt xem thường. Xem thường Âu Dương rõ ràng định ăn nói khép nép vẫn biểu hiện ra thái độ cuồng ngạo như vậy. Cũng có ánh mắt thầm mắng Âu Dương. Những người này cơ bản đều là những kẻ không có chuyện gì muốn xem đại chiến.
Nhưng những người này không hề ảnh hưởng tới Âu Dương. Khi Âu Dương từng bước đi tới trước cửa hoàng thành, trên tường thành của hoàng thành, có hai người Âu Dương người quen đang cười híp mắt đứng nhìn hắn. Tất rõ ràng, tin tức Âu Dương đi ra đã truyền tới nơi đây. Hai người này cố ý xuất hiện ở đây.
Hai người này đều không phải là kẻ tốt lành gì. Một người là Trịnh Đan Đằng. Một người khác chính là Trịnh Công Danh. Trên cơ bản hai người này đều nằm trong danh sách phải giết của Âu Dương. Tính ra bọn họ cũng không sống tốt được mấy ngày nữa. Để bọn họ đắc ý một chút cũng không có gì là không được.
Trịnh Đan Đằng đứng ở phía trên tường thành hoàng thành. Lúc này hắn đã mặc hoàng bào. Trịnh Khiếu Thiên sắp tiến vào Chân Linh Giới. Trịnh Đan Đằng lại chỉ có tu vi thất giai sơ cấp. Dù như thế nào hắn cũng không thểđạt tới tiêu chuẩn bước vào Chân Linh Giới lần này. Tuy nhiên không sao. Bởi vì sau khi những người khác rời đi hắn sẽ là đế vương kế nhiệm của Tây Kỳ.
Trịnh Đan Đằng nhìn Âu Dương toàn thân áo trắng, vẻ mặt ngạo mạn đi phía dưới thành, trên mặt hắn đầy vẻ khinh thường. Ngày hôm nay Âu Dương lựa chọn đến đây, chẳng khác nào là nhận sai, chẳng khác nào là chịu đòn nhận tội. Ngươi đã ném mặt mình đi đến mức đó, cần gì phải giả vờ ngông cuồng như vậy?
Trịnh Đan Đằng nhìn chằm chằm vào Âu Dương không nháy mắt, giống như đang nói:
- Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Đối mặt với Trịnh gia cuối cùng không phải ngươi vẫn cúi đầu sao? Không phải ngươi muốn treo đầu lão tử ở hoàng thành sao? Hiện tại lão tửđứng ở chỗ này, ngươi có thể làm được gì ta?
Đương nhiên Âu Dương có thể hiểu rõ sựđắc ý của Trịnh Đan Đằng lúc này. Thật ra vào thời điểm nhìn thấy Trịnh Đan Đằng, hắn thật sự rất muốn lấy Thứ Kiêu Cung ra bắn hắn thành một con nhím. Nhưng hiện tại chưa phải là thời điểm. Trước hết cứđể cho cẩu tặc này sống thêm mấy ngày. Chờ sau mấy ngày nữa mình nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.
- Tốt, tốt, tốt! Âu Dương quả nhiên là một người thức thời. Mở cửa thành!
Lần này Trịnh Công Danh không làm khó dễ Âu Dương. Mặc dù nói Âu Dương cuồng, Âu Dương ngạo, cho dù hiện tại hắn vẫn như vậy, nhưng hiện tại Âu Dương với thân phận Tu Phục Sư đúng là một nơi vướng tay chân. Tuy rằng năm tên Linh Sử của Trịnh gia rất bất mãn đối với Âu Dương, nhưng phía trên rất để ý tới Tu phục đại sư, thậm chí có thể là Tu Phục Tông Sư của Âu Dương. Bằng không bọn họ không thể nào kéo dài một tháng không tỏ thái độ như vậy.
- Đa tạ!
Âu Dương quay về Trịnh Công Danh đang trên tường thành ôm quyền đáp lễ. Sau đó hắn từng bước bước vào hoàng thành. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào hoàng thành Tây Kỳ. Tuy nhiên hắn căn bản không có tâm tình đến xem phong cảnh và kiến trúc của hoàng gia. Hắn trực tiếp đi theo một tướng quân đã chờ từ lâu, đi về phía đại điện trong hoàng cung.
Âu Dương biết, hiện tại hẳn năm tên Linh Sử kia đang ở chỗ này. Tên Yêu Chiến Sĩ bát giai đột nhiên xuất hiện kia, hẳn cũng ở nơi đây. Chỉ có điều lần này điều gọi là phục hồi căn bản không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là trên người năm tên Linh Sử.
Đối mặt với năm tên Linh Sử, Âu Dương nghĩ tới rất nhiều điều. Hắn biết, năm người này hẳn đã thông báo lên bên trên. Cho dù bọn họ muốn làm thế nào cũng không áp chế mình quá đáng. Có lẽ sẽ có một vài lời nói châm chọc. Nhưng chuyện này đối với Âu Dương mà nói căn bản không đáng kể. Chỉ là mấy người sắp chết. Để bọn họ miệng lưỡi một chút thì đã sao?