Chương 110: Nhảy bungee tới nỗi tè cả ra quần
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1649 chữ
- 2022-02-04 05:20:49
Lăng Vi cùng Kim Hạo Vũ ở phía trước lần lượt trả tiền vé vào tháp nhảy bungee, Lưu Mang chỉ đứng ở bên ngoài hàng rào, vẫy tay chào hỏi với họ.
8
Em có muốn đi cùng không, kích thích lắm đấy.
Nhìn mái tóc đuôi ngựa của Lăng Vi đang bay trong gió, Lưu Mang sợ hãi nhìn từng người k3hách du lịch một nhảy xuống. Tiếng hò hét chọc thẳng vào màng nhĩ của cô, nghe vô cùng đáng sợ.
Lưu Mang bị Nhan Thần Mặc lôi đi, leo thẳng lên cái tháp cao gần mười tầng, cuối cùng mới chen chúc đứng cùng Lăng Vi trên một cái bục bé tí.
Trước mặt bọn họ là một cặp đôi yêu nhau, hai người họ buộc chặt sợi dây vào người, ôm nhau thật chặt. Thấy cô bé kia sợ hãi bám chặt vào chiếc lan can, người nhân viên liền gỡ tay cô bé khỏi nơi đó.
Không thể ngờ được một anh chàng bình thường ít nói lạnh lùng như Kim Hạo Vũ cũng có những giây phút sợ hãi đến vậy, được nhìn thấy bộ dạng sợ vỡ mật của anh ta như này, đúng là khiến người khác vui sướng.
Lưu Mang cười trên nỗi đau của người khác, quỳ trên đất cười điên cuồng không ngừng. Lại nghe thấy tiếng những người xếp hàng đằng sau thúc giục hai người họ nhảy bungee, tiếng cười của cô mới im bặt.
Nhìn bộ dạng nhát gan của em kìa, còn chưa buộc dây thì ai dám cho em nhảy chứ. Em sợ cái gì.
Kim Hạo Vũ nói một cách vô cùng thoải mái phóng khoáng, đến khi nhân viên nhắc anh ta nhảy xuống, phản ứng của anh ta lại giống y hệt cô bé lúc nãy, co rúm cả người lại tại chỗ.
Đợi một chút, cho tôi nói mấy câu đã.
Em có muốn thử không.
Nhan Thần Mặc nhẹ giọng hỏi cô.
Lưu Mang lắc đầu như trống bỏi, Kim Hạo Vũ vẫn còn đang chỉnh lại chiếc dây trên người, cô lại tự biến thành một tảng đá đứng nguyên ở chỗ cũ, cho dù Nhan Thần Mặc có đẩy thế nào cũng không chịu tiến lên phía trước một bước.
Tiếng hét thảm thiết tuyệt vọng vang lên, khiến cho Lưu Mang cũng mềm nhũn cả chân.
Vi Vi, chúng ta cùng nhau thử đi.
Kim Hạo Vũ nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của Lăng Vi, hỏi.
Không không, cháu không nhảy, cháu không nhảy đâu.
Lưu Mang ôm chặt cánh tay của Nhan Thần Mặc, giọng nói trả lời còn run bắn lên.
Hai người rốt cuộc là có nhảy không thế hả, người ta xếp hàng đằng sau càng ngày càng đông rồi đấy.
Người nhân viên thúc giục.
Lưu Mang ngồi bệt trên đất, đáng thương ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn Nhan Thần Mặc.
Ài, hai người có nhảy không thế hả!
Ê này, tôi nói chứ cái cô nhóc này có định nhảy không thế hả. Bọn tôi còn đang phải đợi mấy người đấy.
Phải đấy! Không dám nhảy thì đi về đi, đừng có lãng phí thời gian của chúng tôi.
Lưu Mang cảm thấy vô cùng có lỗi, nhíu lông mày, lại ôm lấy Nhan Thần Mặc. Vào lúc cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chỉ cảm thấy cơ thể mình bị người khác đẩy mạnh một cái, cả người liền mất trọng tâm rơi thẳng xuống phía dưới.
Á!!!
Bục nhảy bungee không rộng rãi chút nào, chỉ có đủ chỗ để hai người chen chúc đứng với nhau thôi. Đằng sau còn có đến mười vị khách du lịch đang xếp hàng, dồn đống vào một chỗ.
Lưu Mang sợ hãi nói:
Ngại quá, mọi người nhảy trước đi ạ.
Đi xem xem thế nào không, đứng trên bục kia9 để xem thì sẽ có cảm giác hơn đấy. Không nhảy cũng không sao đâu.
Nhan Thần Mặc bình tĩnh nhẹ nhàng nói với cô, giống như đang đợi đáp án của cô. 6
Ừm, hay là đi xem xem thế nào, dù sao cô cũng không nhảy đâu.
Trước cái gì mà trước,
Nhan Thần Mặc tóm cô về phía trước, đứng trước mặt nhân viên buộc dây thừng, khẳng định chắc nịch,
Chúng ta nhảy.
Các nhân viên đánh giá cô gái bất ngờ trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run lên bần bật là Lưu Mang, hỏi lại lần nữa,
Cô cậu muốn nhảy thật sao?
Những tiếng bàn tán, chê cười ở phía sau liên tục truyền tới.
Lưu Mang nhìn lướt qua những vị khách du lịch hung dữ đằng sau, bám lấy người của Nhan Thần Mặc, chầm chậm đứng dậy. Nước mắt lưng tròng gật đầu, nhỏ giọng nói:
Em sợ...
Lưu Mang bất an xê dịch đôi chân, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Nhan Thần Mặc, vươn đầu ra nhìn xuống bên dưới, sau đó liền cảm thấy không thể hô hấp bình thường được nữa.
Đừng sợ, tin anh.
Anh ôm lấy cơ thể của cô, ghé vào bên tai cô nói,
Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.
Nhìn gương mặt do dự suy nghĩ của Lưu Mang, Nhan Thần Mặc cười cười, y5êu thương vuốt gò má của cô,
Cô bé nhát gan, anh thấy bình thường gan em to lắm cơ mà nhỉ.
Lời này thì Lưu Mang không thể phản bác được, dù sao thì khi cô phải đối mặt với trò bungee và đêm đen, cô chỉ là một kẻ nhát gan.
Á!!!
Hai mắt nhắm chặt, cô chỉ cố hết sức phát ra tiếng hét chói tai như muốn rút cạn hết sức lực, các hình ảnh về những cái chết thảm không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Thấy người nhân viên tiến về phía mình, Lưu Mang lập tức buông cánh tay đang ôm lấy Nhan Thần Mặc ra, từ chối:
Đợi chút, đợi một chút đã, cháu vẫn chưa làm công tác tư tưởng xong.
Những người khách du lịch lại không kiên nhẫn ồn ào một trận.
Lăng Vi cười nhẹ nhàng, từ chối,
Đây cũng là lần đầu tiên tớ chơi trò này, cho nên muốn nhảy một mình hơn.
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên! Vậy mà bà chị này lại có thể nói một cách bình tĩnh vậy sao.
Giọng nói của anh ta có chút run rẩy, Nhan Thần Mặc vui sướng nhìn đôi chân mềm nhũn của Kim Hạo Vũ.
Thần Mặc, tớ chỉ muốn nói, nếu lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu...
Nghe tới tiền, Lưu Mang lại cảm thấy xót hết cả ruột. Bảo bốn mươi tệ thì còn được, đây lại là bốn trăm tệ lận đó! Cho dù điều kiện sống bây giờ của cô cũng tốt hơn trước rồi thì cũng không thể lãng phí như thế được!
Thấy Lưu Mang đã có chút lung lay, Nhan Thần Mặc lại tranh thủ thời cơ,
Thế em có nhảy không nào?
Á!!!
Những từ ngữ như lời trăn trối còn chưa nói hết, hai người nhân viên đã đẩy mạnh anh ta khỏi chiếc bục. Tiếng thét xé giọng ấy khiến Lưu Mang cũng phải ôm bụng cười nhạo Kim Hạo Vũ đang lơ lửng giữa không trung.
Đồ ngốc này, Lăng Vi với Kim Hạo Vũ không phải đã nhảy hết rồi sao, đừng sợ,
Nhan Thần Mặc xoa đầu cô bé, hôn nhẹ lên trán cô,
Tin anh.
Mới chỉ có mấy giây thôi mà nhân viên đã buộc dây xong hết cho hai người họ, dẫn họ đi tới bên bục nhảy bungee.
Không nhảy...
Tiền vào cửa đã là hai trăm tệ rồi, hai người là bốn trăm, chúng mình không nhảy thì cũng không được hoàn tiền đâu.
Nhan Thần Mặc thì thầm bên tai cô.
Lưu Mang nhìn độ cao bên ngoài chiếc hàng rào, liền cảm thấy da đầu tê dại, trái tim trong lồng ngực cũng mạnh mẽ nhảy lên không ngừng.
Thấy Lăng Vi từ chối mình, Kim Hạo Vũ bối rối nở nụ cười, xếp hàng đằng sau, nhìn cô gái nhảy vọt xuống phía dưới.
Trong lúc nhảy, Lăng Vi không phát ra tiếng hét nào, mà lại giống một chú chim giang rộng cánh tay bay về bầu trời.
Ngầu quá đi mất.
Lưu Mang tóm chặt cánh tay của Nhan Thần Mặc, vô cùng hâm mộ nhân vật cấp bậc nữ thần của Đại học S, hóa ra nữ thần cũng có một mặt ngầu đến vậy.
Ha ha ha, Lưu Mang, anh không ngờ là em lại nhát gan thế đấy,
Nhan Thần Mặc ôm chặt lấy cô, nhìn cô bé trong lòng vẫn đang nhắm tịt hai mắt, thấy cô mở mắt ra nhìn cảnh vật đảo lộn phía dưới rồi lại lập tức nhắm mắt lại, Nhan Thần Mặc dịu dàng an ủi cô,
Em mở mắt ra nhìn xem, chúng ta đều không sao hết mà.
Cơ thể vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, Lưu Mang sợ hãi hết hồn khiếp vía mở to mắt, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra không ngừng.
Lưu Mang đã sớm sợ hãi run lên bần bật rồi, ánh sáng trong mắt lóe lên, nín thở nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhan Thần Mặc, giống như nhìn anh thì sẽ khiến cho sự sợ hãi trong lòng biến mất đi một chút.
Đã chuẩn bị xong chưa?
Người nhân viên hỏi.
Hì hì!
Ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù giữa những đỉnh núi, còn một tiếng cười nhẹ vô cùng quen thuộc vang lên bên tai cô nữa.
Cô không chết, cô vẫn đang nằm ở trong lòng anh.
Sự kích thích qua đi tiếp nối là sự vui sướng khiến cô vừa khóc vừa cười, đến lúc nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Nhan Thần Mặc, cô bỗng nhiên cứng đờ cả người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.