Chương 7: Còn muốn thế nào nữa


Lưu Mang liếc mắt nhìn Giang Nghiên Kỳ một cái, trả lời:
Tớ cũng đâu có hỏi kỹ vậy, để hôm nào tớ hỏi Lê Xuyên xem,
cô nói mà không suy nghĩ,
Cái tên ngang ngược đó, dáng người thì cao to, cũng ra hình ra dạng đấy. Cũng không ẻo lả gì...


Giang Nghiên Kỳ bình luận rất chuyện nghiệp:
Thế thì cậu xong đời rồi, anh ta chắc kèo là công luôn. Anh ta nhìn trúng người nào sẽ đều giống như tổng giám đốc bá đạo nhìn trúng phụ nữ ấy, cậu có thấy có giám đốc bá đạo nào sẽ bỏ qua cho tình địch muốn giành người với anh ta không.


Lưu Mang càng nghe càng cảm thấy giận, tuy là cô chưa từng nghe qua cái gì mà giám đốc, cũng không quan tâm tình địch cái gì, nhưng nghe Giang Nghiên Kỳ nói như vậy, cô cũng có thể suy ra rằng – Nhan Thần Mặc, chắc chắn là một tên biến thái đồng tính, cũng là đối tượng không dễ đối phó chút nào.

Cô bóp chiếc ba lô của Giang Nghiên Kỳ mà mình đang ôm trong tay, chỉ muốn xé tan nó thành từng mảnh. Mắt thấy Giang Nghiên Kỳ đau lòng, cô thề,
Thế thì sao chứ. Tớ từ trước tới nay đâu có ngán ai! Cậu còn lo tớ không trị được tên khốn đó sao?
Cô nghiến răng, tức giận,
Hắn ta thích anh Lê Xuyên đến vậy, thế thì tớ sẽ ra vẻ ân ái cùng anh ấy, cho hắn tức chết luôn! Hứ, anh Lê Xuyên làm sao có thể thích loại người như hắn ta chứ.
Cô lúc trước còn sợ làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của hắn ta, giờ nghĩ lại, xem ra bản thân thật sự đã nghĩ nhiều rồi.

Giữa khu phía Đông và khu phía Tây có một bãi cỏ rộng lớn, sinh viên cũ đều gọi chỗ đó là dốc tình nhân. Nghe nói đó là nơi để những đôi tình nhân cùng nhau tản bộ ngắm sao mỗi tối.

Hôm qua cô được Nhan Thần Mặc đưa về, đâm ra hoàn toàn không chú ý tới quang cảnh ở đó. Ở một góc của bãi cỏ có một cái đình nghỉ chân rất dài, nói không chừng phải dài tới gần một trăm mét. Khu nghỉ chân được những chuỗi cây tử đằng bao phủ, nếu mùa hè mà vào đó trốn sẽ cảm thấy rất mát mẻ. Lưu Mang không muốn bản thân trên đường về ký túc bị phơi nắng nên quyết định sẽ đi xuyên qua chiếc đình kia, tuy so ra cô sẽ phải đi xa hơn đường chính, nhưng lại thoải mái hơn hẳn.


Tôi biết người đăng bài viết kia là anh rồi, đừng có im lặng nữa, chả giống anh chút nào.


Giọng nói của Lê Xuyên truyền tới từ sâu trong đình. Lưu Mang bất ngờ, giống như đang mơ ngủ lại bị đánh thức bằng một chậu nước lạnh, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên, bước nhanh hơn về phía đó.


Là tôi thì sao, cậu làm gì được tôi nào.
Giọng nói của người kia trầm dày, vào đến tai Lưu Mang thì cô lại thấy giống cách mấy tên nhóc có bang có hội khiêu khích nhau trong mấy bộ phim Hồng Kông.


Thần Mặc...



Lê Xuyên...



Thôi bỏ đi...


Hình như không phải chỉ có hai người họ, có lẽ là còn có người đi theo khuyên hai bên nữa.

Lưu Mang dừng bước chân, cô bắt đầu mơ màng, không biết mình qua đó có thể làm gì.


Anh có muốn gì thì cứ nhằm vào tôi đây, Mang Mang không biết gì hết,
Giọng nói của Lê Xuyên không còn bình tĩnh ôn hòa như ngày thường, giống như một lời cảnh cáo không hờn giận,
Anh làm thế chẳng có ý nghĩa gì cả. Muốn thu hút sự chú ý của ai chứ.


Đây là lần đầu tiên Lưu Mang nhìn thấy Lê Xuyên cãi nhau với người khác. Không, chắc đây cũng không được coi là cãi nhau nhỉ. Nếu là cãi nhau thì phải có tiếng chửi mắng nhau chứ, mà con trai cãi nhau thì chắc chắn là sẽ động thủ động cước, mà anh Lê Xuyên thì lại không có làm vậy. Đây cũng chỉ có thể coi là thương lượng thôi.

Lưu Mang nghe thấy tiếng người khác khuyên can, thậm chí còn có người ở đó chế giễu Lê Xuyên. Nghe lời này thì chắc chắn là người bên phe của tên Nhan Thần Mặc rồi.


Lê Xuyên, không phải cậu cùng với em gái kia làm loạn trong con hẻm kia rồi bị bắt được đấy chứ.


Người kia nói xong liền thu được một trận cười vang, chỉ có mình Nhan Thần Mặc là không cười, nhưng Lưu Mang dường như vẫn có thể thấy hắn ta thầm nở nụ cười kinh tởm, một bên mặt trông như ma quỷ lộ ra trong bóng tối.


Cẩn thận ngôn từ của cậu,
Lê Xuyên lạnh lùng nói,
Tôi có thể kiện các cậu chỉ với mấy câu kia đấy.


Đám người kia cười cười, không thèm để ý tới,
Ui xời, cậu có thể kiện, nhưng chúng tôi có thể không nhận nha. Có ảnh không, có ghi âm hiện trường không, chứng cứ đâu.



Quả không hổ là học khoa Luật.
Một tên khác chêm vào.

Lưu Mang càng nghe, mặt lại càng đỏ hơn, bàn tay cầm quai túi xách nắm chặt, tức giận trừng mắt về phía đám người đang bắt nạt Lê Xuyên. Cho tới khi chiếc túi xách bị quăng lên đập vào ngực của tên kia, đám người mới dừng cãi nhau lại, đưa mắt nhìn cô.


Mang Mang...
Giang Nghiên Kỳ đau xót nhìn chiếc túi xách của mình bị ném rơi xuống đất, lại lo lắng nhìn về phía Lưu Mang đang đứng chắn trước mặt Lê Xuyên.

Lưu Mang cô đây ngoại trừ sợ tối, sợ tỉ lệ tội phạm trong xã hội ra, còn gì có thể làm cô sợ nữa chứ. Chuyện gây nhau đánh lộn của Lưu Mang, tuy là Giang Nghiên Kỳ chưa từng tận mắt thấy qua, nhưng lại được nghe qua chiến tích anh hùng của cô nhiều rồi.

Người không phạm ta, ta không phạm người, người đã phạm ta, ta sẽ xử người. Lưu Mang chính là người như vậy.

Nếu là đối phó với một nhóm nữ sinh thì cô còn có thể, mà hiện tại đối thủ của cô lại đều là nam sinh thước dài vai rộng, lại còn là đàn anh trong trường. Cô thắng thế nào được bọn họ chứ, Giang Nghiên Kỳ lo lắng.

Nhan Thần Mặc nâng mày, nhìn xuống Lưu Mang chỉ cao tới ngực anh ta, khóe miệng nở một nụ cười tà ác, giống như đang đợi trò chơi bắt đầu.


Em gái dễ nóng giận ghê.
Nhan Thần Mặc thản nhiên chầm chậm nói, lại nhìn sang Lê Xuyên đang bảo vệ Lưu Mang,
Người yêu cậu tới rồi này, tối hôm qua vui vẻ chứ.


Lưu Mang thấy miệng anh ta vẫn nói ra toàn lời dơ bẩn như trước, hung ác trợn mắt nhìn qua. Chỉ là cô không hiểu nổi, anh ta không phải là thích anh Lê Xuyên sao. Không lẽ người đồng tính thường trả thù cả người đàn ông từ chối mình như vậy nữa sao?


Câm cái miệng thối của anh vào!
Lưu Mang hổn hển, tức giận trừng lớn mắt.

Dù Lê Xuyên đã cản cô lại, cô vẫn lao thẳng lên đối mặt với tên Nhan Thần Mặc.


Mang Mang...
Giọng Lê Xuyên dịu dàng, muốn cô rời đi. Anh lo lắng đám người kia sau chuyện này sẽ chuyển sang nhằm vào cô, suy cho cùng cái tên như Nhan Thần Mặc là người chuyện gì cũng dám làm ra hết.


Em gái này không lễ phép gì hết vậy, dám nói thế với đàn anh à.
Nam sinh đứng bên cạnh Nhan Thần Mặc cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn cô.


Đàn anh?
Lưu Mang chuyển mắt sang người kia, lại trừng mắt với Nhan Thần Mặc, tức giận nói,
Các anh mà cũng xứng sao? Cái thứ đồng tính nhỏ mọn lại còn ác ôn vô lại?


Mọi người xung quanh nghe cô nói xong, khuôn mặt từ hả hê bỗng chuyển sang khó hiểu.

Đồng tính? Cô ta nói ai vậy chứ? Có người lập tức nhìn Lưu Mang đang nói vô cùng hùng hồn.


Đây là cách anh thích người khác sao?
Lưu Mang chất vấn Nhan Thần Mặc, làm cho cả đám người ngơ ra như mất não. Chỉ còn mình Nhan Thần Mặc khóe môi vẫn nhếch lên như cũ, thích thú nhìn cô.


Tôi đã nói với anh rồi, là anh Lê Xuyên không thích người như anh đâu. Cái loại người giống như anh, nữ sinh trốn còn không kịp đấy, huống chi là nam sinh bình thường nữa chứ...



Mang Mang!
Lê Xuyên đứng đằng sau gọi tên nhưng cô lại không để ý tới.

Cô biết Lê Xuyên là kiểu người quân tử chỉ động khẩu không động thủ, nhưng cô thì không phải loại người đó. Cô nhất định sẽ không bỏ qua đám người này.

Ý cười trên mặt Nhan Thần Mặc càng ngày càng sâu hơn, mãi cho tới khi đám người kia không nhịn nổi mà cười ra tiếng, anh mới tiến một bước về phía Lưu Mang,
Ai nói với em tôi thích cậu ta? Là cậu ta sao?
Nhan Thần Mặc nhìn về phía Lê Xuyên cười cười.

Ngửi thấy mùi nước hoa trà xanh nhàn nhạt, Lưu Mang nhất thời không kịp đáp trả, không lẽ cô hiểu sai rồi sao? Nếu không phải vì không có được tình yêu, vì yêu sinh hận, anh ta làm sao lại cứ nhằm vào cô và anh Lê Xuyên vậy chứ. Người nhẹ nhàng văn nhã như anh Lê Xuyên làm sao lại đắc tội với người khác được.

Lưu Mang nắm chặt tay, cực kì quật cường nhìn anh ta hỏi,
Vậy sao anh lại làm như vậy. Chúng tôi làm gì anh sao?
Cô liếm liếm môi, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện nói,
Vụ tụt quần của anh, tôi cũng đã xin lỗi rồi, giờ anh còn muốn sao nữa chứ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.