Chương 80: Đều rất quan tâm tới em
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1677 chữ
- 2022-02-04 05:20:17
Rất tốt ạ.
Lưu Mang cười toe toét, nũng nịu yêu kiều lại mang theo mấy phần xa cách.
Thấy mình chỉ nhận lại ba chữ này 8của cô, Nhan Thần Bắc hơi xấu hổ cười nhẹ hai tiếng, chống cánh tay đeo chiếc đồng hồ doanh nhân lên mặt bàn trà, bình tĩnh hòa 3nhã nhìn cô, lộ ra vẻ thân thiết,
Cũng đã quen biết nhau cả ngày rồi, sao anh vẫn cảm thấy hình như vẫn có chút... cự tuyệt anh9 nhỉ.
Thấy Lưu Mang buồn bực không nói lời nào, Nhan Thần Bắc chớp chớp mắt, nở nụ cười hờ hững,
Sau khi ra nước ngoài, anh và Thần Mặc rất ít khi liên lạc với nhau, mà số lần nói chuyện với Tiểu Xuyên lại nhiều lên. Cậu ấy vô cùng đau đầu với những chuyện mà Thần Mặc gây ra ở trường, nhưng phần nhiều hơn là bất lực chịu thua.
...
Đương nhiên, những chuyện sau khi em tới Đại học S, Tiểu Xuyên cũng kể cho anh hết. Ha ha.
Nhan Thần Bắc cười nhẹ,
Xem ra hai đứa em trai này của anh đều rất quan tâm em đấy.
Đều rất quan tâm sao?
Lưu Mang đặt chiếc cốc xuống, ánh mắt nặng nề rơi trên những bậc thang đã gỉ sét.
Cô rất quan tâm đến bọn họ, quan tâm tới Nhan Thần Mặc, quan tâm tới Lê Xuyên. Chỉ là cách quan tâm mỗi người lại không giống nhau.
Là cái này sao?
Lưu Mang vô cùng có hứng thú với vết sẹo của anh ta, vết sẹo chằng chịt vết khâu có vẻ không giống như đã có từ khi sinh ra.
Nhan Thần Bắc gật đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng, cử chỉ ôn tồn lịch sự còn hơn cả Lê Xuyên. Chỉ là dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống như một bậc cha chú già hơn cô hơn mười tuổi vậy.
Ấy...
Nhan Thần Bắc đang muốn nói chuyện với Lưu Mang thêm mấy câu nữa, bỗng nhiên bị người nào đó đứng đằng sau khoác mạnh lên vai, khi đập lên đầu vai của anh còn dùng sức như đang muốn nghiền xương của anh thành tro vậy, đau đớn muốn chết.
Cô nghĩ tới thái độ của Nhan Thần Bắc khi gặp mình lần đầu lại không giống như vừa gặp một người lạ chút nào. Đáng ra như tính cách của anh ta thì nhất định sẽ lịch sự giới thiệu bản thân, sau đó sẽ nói chuyện vài câu với người mình mới quen để tìm hiểu thêm về nhau. Huống hồ cô còn đang sống trong nhà anh ta nữa chứ. Nhưng Nhan Thần Bắc chỉ đẩy người vừa nhận sai người là cô ra, sau đó vô cùng dửng dưng mà sống cùng nhà với cô, từ đầu tới cuối đều chưa từng hỏi chút nào về thông tin cá nhân của cô, giống như là vốn đã sớm quen biết cô rồi vậy.
Nhiều lắm.
Đôi mắt đen láy của Nhan Thần Bắc mang theo ý nghĩ sâu xa nhìn cô,
Kể từ lúc anh quen biết Lê Xuyên, giữa bọn anh không có vấn đề gì là không thể tâm sự cả. Nó thường kể với anh về chuyện hồi bé, nói rằng nó vô cùng ao ước được có mấy người anh chị em, ao ước được có một người bạn thân thiết. Cho đến sau này mới quen được em...
Lúc nhỏ anh chơi với Thần Mặc, hai anh em đánh nhau anh chết tôi sống chỉ vì một bộ xếp gỗ. Lúc đó anh cứ nằng nặc đòi nó phải gọi mình một tiếng ‘anh trai’ thì mới chịu nhường bộ xếp gỗ cho nó, ha ha.
Nhan Thần Bắc cười cười,
Em cũng biết tính của Thần Mặc đấy, nó cho rằng nó chỉ chui ra chậm mấy phút so với anh thôi, cho nên không phục phải làm em, chết cũng không gọi một tiếng ‘anh trai’, cứ bổ nhào về phía trước để giành. Kết quả là anh... bị phá tướng.
Nói xong, anh ta bất lực nhún nhún vai.
Nếu là chơi xếp gỗ thì có khi lúc đó hai người này cũng chỉ khoảng bốn, năm tuổi, việc đánh nhau cãi nhau rồi xung đột cũng là chuyện khó tránh. Cô không biết việc hồi nhỏ được chơi đồ chơi là gì, chỉ là khi nghe Nhan Thần Bắc kể về những chuyện này, trong lòng cảm thấy ấm áp. Mà loại ấm áp thế này là cảm giác sau khi cô quen Lê Xuyên mới dần dần cảm nhận được.
Anh Lê Xuyên giống như là anh trai em vậy, từ bé đã chăm sóc em rồi. Có lúc em còn nghĩ nếu anh ấy thực sự là anh trai của em thì thật tốt biết mấy.
Nói xong, Lưu Mang lại nhớ tới mối quan hệ của mình với Nhan Thần Mặc, không kiềm nổi mà nở nụ cười,
Chỉ là không nghĩ tới, tương lai không lâu sau em lại trở thành chị dâu của anh ấy rồi.
Nhan Thần Bắc có điều muốn nói nhưng lại không thốt ra được, nhìn cô một cái, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, dứt khoát uống cạn cốc trà trong tay. Anh ta vốn dĩ muốn tìm hiểu cách nghĩ thật sự của Lưu Mang, tình cảm của cô với Lê Xuyên đã kéo dài tới hơn mười năm, anh ta không tin Lưu Mang không có chút suy nghĩ nào với Lê Xuyên cả. Nếu không thì lúc đầu khi Nhan Thần Mặc quấn lấy Lưu Mang, Lê Xuyên đã không mặc kệ đường xa mà gọi điện thoại cầu cứu mình. Đứa em trai nho nhã này của anh ta thích người con gái trước mặt, chỉ là cô lại không biết, hoặc chỉ là không muốn đối diện với tình cảm này mà thôi.
Ừ.
Nhan Thần Bắc gật đầu,
Ít nhất là ra nước ngoài rồi không có ai quấy rầy lỗ tai của mình, có thể làm những điều mà mình muốn.
Ánh nắng mùa đông cũng mang theo cảm giác lạnh lẽo, một trận gió thổi qua, nước trà cũng đã lạnh đi một nửa, cánh môi vừa nhấp một ngụm liền cảm thấy một luồng lạnh buốt.
Phải rồi, Tiểu Xuyên nó thường nhắc về em với anh.
Nhan Thần Bắc nhấp một ngụm trà lạnh, giương mắt nhìn Lưu Mang bỗng ngước mắt lên nhìn mình.
Ồ, vậy ạ.
Lưu Mang bối rối trả lời,
Anh ấy thường nhắc gì về em vậy?
Sau này bọn anh lại biết đến sự tồn tại của Tiểu Xuyên, Thần Mặc nó hiếu động hiếu thắng, chỉ thích quan sát Lê Xuyên. Mà anh lại là một đứa con ngoan, chỉ muốn làm tốt trách nhiệm để bố mình vui lòng là được rồi, cũng không quá quan tâm tới chuyện của Tiểu Xuyên. Thời gian lâu dần, không nghĩ tới sự hâm mộ của Thần Mặc dành cho Tiểu Xuyên đã biến thành đố kị. Chỉ cần có người khuyên nó nên đối xử thân thiện với Tiểu Xuyên, cho dù là khuyên nó coi Tiểu Xuyên thành một người xa lạ đi chăng nữa, là thằng bé sẽ quyết phen sống mái với người đó. Anh cũng đúng là hết cách với nó luôn.
...
Lưu Mang im lặng lắng nghe, không có chút nào nghi ngờ đối với những gì Nhan Thần Bắc vừa nói,
Cho nên anh liền lựa chọn xuất ngoại sao?
Hay lắm Nhan đại thiếu gia, tranh thủ lúc em bận tối mắt tối mũi để trêu chọc vợ tương lai của em đấy à.
Nhan Thần Mặc dính sát vào người Nhan Thần Bắc, ánh mắt thăm thẳm mang theo sự nguy hiểm rơi trên bên mặt của người kia, thanh âm mang theo sự cảnh cáo, nói,
Gương mặt của chúng ta trông giống nhau như đúc, nhưng sẽ không thích cùng một người con gái nhỉ. Dù có là như vậy thật thì anh cũng đừng hòng cướp Mang Mang khỏi em.
Nói xong, anh nhếch môi, nở một nụ cười sâu xa. Bỏ Nhan Thần Bắc ra, anh đi tới bên cạnh Lưu Mang, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô, nói,
Em cũng đừng bị gương mặt của anh ta lừa, anh ta với anh không đứng chung một chiến tuyến đâu. Chúng mình đi thôi.
Không có, sao có thể chứ, chỉ là...
Lưu Mang cười khan hai tiếng,
Em thấy anh với Thần Mặc giống nhau quá, đột6 nhiên có một người mang gương mặt giống bạn trai em y như đúc xuất hiện trước mặt nên chắc em vẫn chưa quen được thôi.
Ồ,
Nhan Thần Bắc hiểu ra, gật đầu, vén phần tóc mái lộn xộn trước trán ra, nhẹ nhàng nói,
Trừ vết bớt ra thì bọn anh còn có một điểm khác nữa.
Góc trán bên trái của Nhan Thần Bắc có một vết sẹo mờ nhạt, có vẻ như đã có từ rất lâu, chỉ là khi anh ta ngẩng đầu lên, phần da trên trán nhìn chỉ giống như có thêm mấy nếp nhăn sâu, nếu không nhìn kĩ thì rất khó phân biệt.
Lưu Mang nắm chặt chiếc cốc trong tay, nghĩ một hồi, nói,
Dù sao thì một người cũng là bạn trai em, người kia thì lại là bạn tốt từ nhỏ tới lớn của em mà.
Cô ngượng ngập nở nụ cười,
Em cũng rất quan tâm tới hai người họ.
Cốc trà trong bàn tay cô không có chút độ ấm nào, dính lên da còn cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Chiến tuyến.
Trong lời nói của Nhan Thần Mặc giống như đã vạch rõ lập trường bọn họ là kẻ địch, chứ không phải là anh em ruột thịt cùng nhau chui ra từ bụng mẹ. Anh không cho phép cô đứng ở vị trí trung lập, mà cô cũng không làm được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.