Chương 96: Vênh váo hơn


Nghe thấy câu trả lời của Lưu Khánh Quân ở đầu bên kia điện thoại, Lưu Mang liền cảm thấy đau đầu. Ông không thèm thông 8báo gì đã tự ý mang cả mấy người họ hàng không có tên trên danh sách những khách được mời tới tham dự, mà cô lại có ấn 3tượng vô cùng sâu sắc với những người họ hàng này. Tất cả bọn họ đều là một lũ người tiểu nhân kiêu căng phách lối cả. 9Lúc đầu khi cô và mẹ bỏ lại hết mọi thứ mà đi tới nơi khác vay tiền cho cô đi học, tất cả những tin đồn khó nghe làm nh6ục hai mẹ con cô đều xuất phát từ miệng bọn họ mà ra hết. Lưu Mang chỉ hận không thể cắt đứt sạch toàn bộ quan hệ với n5hững người này mà thôi.

Nhưng bọn họ đã tới bến xe thành phố S rồi, lại không biết địa chỉ của Nhan gia, xem ra là phải tìm người đón tới khách sạn rồi. Ít nhất là có một điểm, chính là Lưu Mang không muốn để cho bọn họ đặt chân vào Thành phố Hổ phách hay Nhan gia chút nào, cô lo rằng những người này sẽ trở thành
khách quen
trong cuộc sống sau này của mình, bản thân lại còn phải tiếp đãi bọn họ nữa.


Được rồi, bố đang ở đâu, để con tới đấy.
Lưu Mang cúp máy, nói mấy câu với Trình Nhu rồi đi ra ngoài cùng Nhan Thần Mặc.
Vừa nhắc tới Bùi Vân, gương mặt Nhan Thần Mặc đang bị những người phụ nữ này vây quanh cũng đột nhiên trầm xuống, một giây sau lại tiếp tục nở nụ cười. Ba người kia dường như nhận thức được có vấn đề, lúc này mới dừng miệng. Những chuyện liên quan tới Bùi Vân, bọn họ cũng chỉ là đi ngồi lê đôi mách thôi, đều được nghe từ miệng tên say xỉn Lưu Khánh Quân mà ra.
Bà bác cả nở nụ cười ngượng ngập, nói,
Cháu đừng để bụng, hồi còn trẻ bác cũng quen biết mẹ cháu, cũng không biết chuyện năm đó... Dù sao cũng là mẹ con mà, làm sao mà nói đoạn tuyệt quan hệ là đoạn tuyệt được chứ.

Đây chính là suy nghĩ của bọn họ, đều cho rằng huyết thống còn lớn hơn cả trời. Họ cũng thường nói như vậy với Lưu Mang, rằng
Dù thế nào thì đây cũng là bố ruột của cháu, đến khi về già thì cũng chỉ có thể dựa vào một mình cháu thôi, chứ cháu cho là sau này ông ấy còn có thể nương nhờ ai nữa.
, nếu như Lưu Khánh Quân hết tiền, bọn họ sẽ nói,
Con bé đấy đúng là cái thứ vô ơn, có chuyện thì tìm tới bố, còn không có chuyện gì thì cũng không thèm nhận bố mình là ai luôn.
...

Thần Mặc, nghe nói nhà cháu kinh doanh với nước ngoài, mở công ty lớn lắm hả. Thế nhà cháu làm về những lĩnh vực gì thế? Có phải là làm ăn với người nước ngoài sẽ kiếm được rất nhiều tiền không.


Bố cháu giỏi thật đấy, sự nghiệp phát triển lớn vậy cơ mà. Mang Mang nhà này có thể gả cho cháu thì đúng là may mắn của con bé. Mọi người trong nhà thật sự mừng thay cho con bé đấy.


Phải rồi, sao không thấy mẹ cháu đâu. Bùi Vân không tới đây sao?

Nhan Thần Mặc chiều ý cô, đặt thêm mấy phòng ở khách sạn sẽ tổ chức lễ đính hôn cho đám người Lưu Khánh Quân nghỉ ngơi. Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng Lưu Khánh Quân cùng những người họ hàng không mời mà đến kia, Lưu Mang thật sự cảm thấy có chút buồn nôn.
Là ai lúc đầu mắng chửi cô không phải là con cháu Lưu gia, là ai mắng chửi cô là loại vô ơn, là đồ sao chổi. Tất cả đều là những người đàn bà phách lối này hết! Những lời đồn ở quê cũng là nhờ bọn họ làm nhân chứng cho Lưu Khánh Quân mới xuất hiện, những người này đi tới đâu cũng đồn tin nhảm hai mẹ con cô lấy trộm hết mười mấy vạn tệ tiền tiết kiệm của Lưu Khánh Quân. Tất cả những điều bản thân đã trải qua trước đây, cô đều nhớ rõ.

Bố, sao bố lại đưa bọn họ tới đây.
Nhìn những người phụ nữ kia vui sướng trở về phòng mình, Lưu Mang khóa cửa lại, hỏi Lưu Khánh Quân.

Cô này, các cô mà không biết gì về chuyện của Thần Mặc thì cũng bớt một hai lời đi. Bọn cháu vẫn còn có việc phải làm nên xin phép đi trước. Mọi người cứ tự nhiên.
Lưu Mang khoác tay vào cánh tay Nhan Thần Mặc, đi cùng anh vào trong nhà. Mấy người đàn bà nông thôn chính là loại sinh vật khó đối phó nhất, đã hóng chuyện rồi lại còn thích khua môi múa mép.

Anh đừng để ý tới bọn họ, bọn họ là như vậy đấy.
Trên mặt Lưu Mang mang đầy vẻ ghét bỏ, nói. Cô cũng không có cảm tình chút nào với những người thích mang phiền toái tới cho hai người bọn họ.
Nhìn hai người khoác tay nhau, âu yếm dính sát vào nhau đi vào nhà, một người phụ nữ lớn tuổi cười lạnh một tiếng, nói:
Đúng là vừa mới gả cho người có tiền một cái, vênh váo hơn hẳn. Mấy người cô như chúng ta ấy hả, nó không thèm coi ra gì nữa rồi.


Nhà này xa hoa thật đấy, trang trí nhà cứ như công viên vậy.
Mấy người phụ nữ thì thầm to nhỏ với nhau, nhìn cách trang trí trong vườn, vô cùng ra dáng
Bà Lưu tới thăm vườn đại quan
.
Bà Lưu tới thăm vườn đại quan (刘姥姥进大观园): Hồi 17 của tác phẩm Hồng Lâu Mộng, ý chỉ những người chưa từng biết tới thế giới bên ngoài bước vào thăm thú một thế giới mới lạ.
Những điều này đều nằm trong dự tính của Lưu Mang. Sau khi thăm thú xong, bọn họ còn nhao nhao hỏi cô hàng loạt câu hỏi như thế này:
Nhà trai... Rõ ràng là Lưu Khánh Quân không nhớ gì họ tên của Nhan Thần Mặc hết. Ông ta chỉ nhớ Nhan Thần Mặc là công tử nhà giàu, Nhan Kiến Hùng là một ông chủ lớn, còn ông ta, sau này sẽ là thông gia của một gia đình quyền thế mà thôi.
Nếu để Lưu Khánh Quân tới Nhan gia gặp Nhan Kiến Hùng thì Lưu Mang thật sự chưa chuẩn bị một chút nào hết. Bình thường cô đều phải báo trước rồi mới gặp Nhan Kiến Hùng. Chỉ là cô sống ở Nhan gia cho nên ngày nào cũng có thể gặp ông. Chuyện Lưu Khánh Quân không thèm thông báo gì đã tới thành phố S lần này đã là có chút đường đột rồi, bây giờ lại còn đòi tới tận nhà để thăm hỏi thì đúng là hơi khiến người khác kinh hoàng thật. Cô không thể tưởng tượng ra Lưu Khánh Quân sẽ làm ra trò gì sau khi tới Nhan gia nữa,
trâu uống rượu vang
? Ép rượu? Hay là chơi oẳn tù tì phạt rượu?
Trâu uống rượu vang (牛饮红酒): Ý chỉ người nông cạn không biết thưởng thức những thứ có giá trị.

Con đang nói cái gì thế hả, tốt xấu gì họ cũng là cô của con. Con gái của bố đính hôn, anh em cô bác trong nhà đương nhiên là sẽ muốn đến tham dự rồi.

Lưu Mang đáp lại qua loa hai tiếng, các hôn lễ trên thành phố đều sắp xếp chỗ ngồi theo thiệp mời, mà ở nông thôn thì chỉ cần anh là người thì anh đều có thể vào tham dự được. Mà ba người này cũng không phải là ngoại lệ.
Lưu Mang thỏa hiệp,
Được rồi, vậy mấy ngày này bố cứ ở tạm ở đây trước đã, nếu cần gì thì cứ nói với con.

Tuy là Nhan Kiến Hùng cũng là người vô cùng gần gũi với người bình thường khác, nhưng ông tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ tiếp xúc với những người tai to mặt lớn. Đột nhiên ông lại phải đón tiếp một tên ma men không có văn hóa, Lưu Mang thật hơi đau đầu. Cô chỉ ước gì Lưu Khánh Quân có thể an phận mà ở nguyên trong này mà thôi, Nhan Kiến Hùng gặp ông ta cũng là chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra, làm gì có người cha vợ nào lại cứ đòi phải sang nhà chồng của con gái mình bằng được thế này chứ.
Lưu Mang gọi điện về Nhan gia, Nhan Kiến Hùng lại đồng ý vô cùng thoải mái. Một lúc sau liền cho chú Trần đến khách sạn, đón đoàn người bọn họ về Nhan gia.
Nhìn Lưu Khánh Quân ra vẻ trấn tĩnh sải bước tới phía phòng khách, bước chân của Lưu Mang càng ngày càng chậm hơn, quyết định ngồi trong vườn cùng Nhan Thần Mặc. Thời tiết hôm nay cũng không tệ, thích hợp để phơi nắng.

Cô đừng nói thế, dù sao cũng đang ở nhà người khác, cẩn thận kẻo bị nghe thấy đấy.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản khác thấp giọng nhắc nhở.
Lưu Mang cùng Nhan Thần Mặc ngồi trong phòng khách, thấy Lưu Khánh Quân uống rượu Mao Đài mà Nhan Kiến Hùng cất giữ cẩn thận như đang uống nước lã, trong lòng như có ngàn vạn con Thảo nê mã chạy qua. Chai rượu ấy bình thường Nhan Kiến Hùng còn tiếc không dám uống, hầu như chỉ uống Nhị Oa Đầu đáng giá vài đồng rồi nhắm với đậu phộng thôi, lần này lại mang ra để tiếp đãi ông thông gia chả hiểu gì về rượu này, đúng là thiệt đơn thiệt kép.
Thảo nê mã (草泥马): Trong tiếng Trung đồng âm với Cmm, hoặc mm, ý chỉ tâm trạng vô cùng rối bời, phức tạp.

Biết rồi biết rồi, mấy ngày này chắc con bận lắm nhỉ, bố cũng chỉ lên thành phố để xem xem nơi con sống sau này thôi. Không cần phải nhớ bố đâu, có gì cứ gọi điện thoại là được.

Lưu Mang đồng ý, đang chuẩn bị rời đi thì lại bị Lưu Khánh Quân gọi lại:

Phải rồi, bố của nhà trai đang ở nhà à? Đã đến đây rồi thì bố cũng phải tới gặp ông ấy chứ. Đã mấy năm không gặp rồi, bố còn mang cả đặc sản thành phố T cho ông ấy đây.

Đại ca, hai nhà chúng ta đúng là có duyên, không ngờ sau bao nhiêu năm, các con chúng ta lại đến với nhau rồi. Số tiền trước đây mà em mượn anh...


Nhan Kiền Hùng cũng không còn nhớ những chuyện năm đó nữa, cười nói:
Đều đã là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, tôi cũng biết cậu khó khăn. Chỗ tiền ấy không đáng gì, cứ bỏ qua đi.



Như vậy đâu có được, anh em ruột thịt còn phải tính toán kĩ càng cơ mà!
Lưu Khánh Quân uống rượu vào gan to hơn, vô cùng kiên trì với chuyện này. Ông ta giống như một người vô cùng có nguyên tắc, khăng khăng đòi trả hết số nợ hai mươi năm trước cho Nhan Kiến Hùng, lại bắt đầu đùn đẩy với Nhan Kiến Hùng, bộ dạng vô cùng khó coi.


Cậu cứ như vậy thì khách sáo quá, đều là người một nhà rồi mà còn đòi tính toán với tôi mấy vạn tệ đấy. Những gì của quá khứ đều đã qua rồi, chú em này, chú cũng đừng để bụng chuyện này nữa.


Lưu Khánh Quân cũng chỉ đợi những lời này của Nhan Kiến Hùng, có như thế ông ta mới không mang tiếng quỵt nợ của nhà thông gia nữa. Tự cho là bản thân đã giữ lại được thể diện, cũng chỉ có Lưu Mang nhìn rõ ông ta. Kỹ năng diễn xuất của người đàn ông này đã đạt tới cấp bậc Oscar luôn rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.