Chương 1: Nhập học


Reng, reng
Tiếng chướng đồng hồ đinh tai nhức óc phá giấc ngủ em ái của tôi. Tôi nhìn đồng hồ. Cái đồng hồ bào thức theo kiểu cổ điển màu xanh, bây giờ là 5 giờ sáng. Tôi phải dậy sớm để chuẩn bị đi học. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở thành phố S này. Tôi bước xuống giường, cái nền nhà lạnh buốt khiến tôi rùng mình. Ngáp một cái, đôi mắt lim dim buồn ngủ khiến tôi bước đi loạng giống như một tên say rượu. Trên người tôi mạc bộ đồ ngủ gấu trúc, nó cũng khá ấm, nhưng không đủ chỗ ấm cho một số thứ. Đi đến cửa sổ, mở cái rèm cửa ra. Bầu trời vẫn mang một màu đen huyền bí,. Hôm qua mưa rất to, đến bây giờ vẫn thấy mưa bụi rơi xuống. Tôi nhìn qua cửa sổ, những ngôi nhà vẫn còn đọng nước trên mái tôn, mái ngói. Mặc dù nói là thành phố nhưng nơi đây chỉ là một vùng ngoại ô gần thành phố thôi, vì thế ở đây rất nhiều ngôi nhà hai tầng, cao nhất là tầng 4. Chỉ có một ngôi nhà 4 tầng ở nơi đây, đó là ngôi nhà gần với trường tôi sắp vào học . Tôi đi xuống tầng, với tôi giàu nghèo hay gì đó tôi cũng không quan tâm. Mọi thứ trong cuộc đời tôi đều trở nên chán nản kể từ khi tôi biết sự việc đó. Tôi đã rời khỏi căn nhà tôi gắn bó suốt 15 năm, và rồi tôi sống ở đây. Một mình. Lỗi đơn, sự đau khổ, tôi đều có vì thế mọi thứ thật chán nản. Bật bếp lên, chiên một quả trứng, ăn một gói mì Omachi chua cay. Tôi rất thích mì loại này.Nó có vị chua và vị ngọt nhẹ, mùi hương cay khiến tôi càng thêm thèm thuồng. Tôi nhìn quả trứng ở trong chảo, thở dài. Tôi suy nghĩ " tại sao mình lại chiên trứng để cho mất thời gian nhỉ" tôi thở dài, nhìn quả trứng cảm thấy tiết nuối, tôi quyết định là sẽ ăn nó. Tô mì của tôi vẫn như ngày nào, đây là một món mà tôi chẳng bao giờ ngán dù ăn bao nhiêu lần.Ăn xong, tôi rửa bát đũa rồi lau chùi xếp gon gàng vào giá bát đũa. Tôi đi lên lầu, nhìn vào trong gương, một cô gái với mái tóc đen dài ngay lưng buông thả xuống. Làn da trắng nõn nà khiến bao cô gái ghen tị. Khuôn mặt nhỏ nhắn . Đôi mắt to tròn đáng yêu nhưng cũng không kém phần sắc sảo. Đôi môi anh đào ngọt ngào khiến bao người say mê. Chiều cao cũng không tính là thấp khoảng 1m65 , dáng người thon gọn mảnh mai. Đây chính là tôi, trong suốt 15 năm qua nó đã khiến tôi gặp bao nhiêu phiền oái. Vì thế tôi quyết định che nó đi. Tôi buộc lỏng mái tóc, che đi gần hết đôi mắt. Đeo cái kính vào nó che đôi mắt xinh đẹp của tôi. Mặc một cái áo sơ mi trắng vào ,bên trái có cái phù hiệu, bảng tên. Giờ nhìn tôi như một cô gái bình thường, giống như kiểu mọt sách. Tôi lấy cái cặp, rồi đi đến trường. Cái ánh ban mai của buổi sớm rọi vào mắt tối khiến tôi nhíu mày lại, nhưng sau đó lại tận hưởng một bầu trời buổi sớm sau cơn mưa tối qua.Ánh ban mai thật là đẹp và cũng rất ngọt ngào. Tôi không biết như thế nào đối với mọi nhưng nó cũng tùy vào tâm trạng của tôi. Đôi lúc tôi lại thấy nó , cảm giác của tôi như nó rất buồn, đôi lúc lại cảm thấy chán ghét. Hôm nay tôi thấy nó ngọt ngào và đẹp đến bao nhiêu chắc hôm nay sẽ là một ngày đẹp. Nhưng suy nghĩ đó lại biến mất sau khi tôi nghe thấy tiếng kêu.
-Tránh ra.
Âm thanh phát ra từ sau lưng tôi, khiến tôi quay người lại. Ôi không, nước bẩn đã bắn vào tay áo bên trái của tôi. Nhìn thấy dấu vết đó, tôi như nổi cơn tam bành nhưng lại tự nhủ bình bĩnh lại. Nhìn vào cái con người vô duyên đã lao tới. Hắn ta có một khuôn mặt điển trai vói mái tóc vàng cùng đôi mắt đen. Dáng người cao to , rắn chắc, tôi nhìn , hóa ra hắn ta đi xe đạp mà tôi cứ tưởng ô tô chạy trên đường cao tốc chứ. Cái nhìn của tôi đối với hắn là không mấy thiện cảm nắm. Tôi quay bước đi, hôm nay tôi cứ tưởng là một ngày đẹp chứ.Dường như hắn nhìn ra vẻ tức giận của tôi, hắn kéo tôi lại ,hỏi
- Cậu có sao không
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Không Hối Hận.