Sáng sớm, tại một biệt viện, bốn phía tường trắng vây kín, một cây sa-la cao tầm mười mét giữa một rừng hoa cỏ thơm bát bát lung lay khoe sắc trong làn gió nhè nhẹ, kế bên là hồ sen hoa nở to có, nhỏ có mùi thơm bay quanh quẩn khắp biệt viện, chính giữa biệt viện là một căn phòng lớn cổ điển bố trí cho các thiếu gia, tiểu thư ở, một nam hài năm tuổi thân thể mảnh khảnh, rắn chắc xiêm y hồng nhạt di chuyển nhẹ nhàng nhưng thanh thoát nhanh nhẹn đạp trên những cánh sen tay cầm kiếm diễn luyện võ kỹ nhanh đến không thấy gì, tóc trắng tung bay như tiên thiên hạ thế nhưng nếu không nhìn gương mặt thì là vậy, nếu nhìn gương mặt quái lạ, nam trang điểm giống nư nhưng má hồng thì đánh quá lố.
Đây là Dạ Thí Vũ Dạ tam công tử, mọi người đều gọi Dạ Thí Vũ là Nhu Tràng Công tử là vì khuôn mặt, cách ăn mặt và cách nói yểu điệu.
Diễn luyện được một lúc cậu nhảy xuống bậc thềm, tay cầm kiếm để sau lưng thì một người đàn ông ngoài ba mươi mặc lam y tóc đen tung bay từ xa đi đến chỗ nam hài chỉ trong chốc lát, cúi người cung kính nói:
- Tam thiếu gia, Gia chủ cho mời Tam thiếu gia đến thư phòng của Gia chủ.
- Được, Lê thúc~~~ người đi trước đi, người ta thay y phục xong sẽ đi ngay liềng ah ~~~.
- Dạ, Tam thiếu gia thong thả. Lê thúc cáo lui.
Dạ Thí Vũ cáo từ Lê thúc xong thì quay người tra kiếm vào vỏ dùng tinh thần lực đưa kiếm cất vào nhẫn rồi đi vào phòng đóng cửa. Một lúc sau, Dạ Thí Vũ đi ra với hường y chói mắt, tay phải cầm cây quạt đi ẹo qua ẹo lại hướng thư phòng mà đi. Cậu đến gần phòng nghị sự thì bất ngờ có thần thức đảo qua người cậu rồi biến mất làm cậu khựng lại ngạc nhiên rồi tiếp tục mỉm cười õng ẻo đi tiếp, đi đến cửa biệt viện của thư phòng thì hai tên gác canh ăn mặc đồng phục của gia tộc cung kính cúi người mời cậu vào.
Cậu được lính gác dẫn đến một căn phòng đóng cửa, lính gác gõ lên cửa ba tiếng, bên trong truyền ra giọng nói uy nghiêm.
- Thí Vũ, ngươi vào đi.
- Tạ ơn phụ thân.
Cậu đẩy cửa tiến vào rồi cung kính chào người đàn ông thoạt nhìn 30 tuổi đang ngồi sau bàn tay cầm một quyển thư tịch xem khi thấy cậu bước vào thì để thư tịch xuống bàn nâng mí mắt lên nhìn hai đứa con của ông. Một đứa tám tuổi nghiêm chỉnh diện mạo tuấn tú nhưng tu vi không ra gì mặc bạch y Dạ Túy, một đứa năm tuổi thì không ra gì, nam không là nam nữ không là nữ tu vi cũng chẳng ra gì Dạ Thí Vũ, ông càng nhìn càng không vừa mắt, cáu kỉnh kinh bỉ nói:
- Chuyện lần trước các ngươi nói với ta, ta đã thảo luận với trưởng lão và họ đã đồng ý. Các ngươi đi luôn cũng chẳng sao, với các ngươi mà nói thì vô dụng với gia tộc ta.
Dạ Thí Vũ ngẩng đầu, mắt đọng sát khí, lạnh giọng nói:
- Không cần nói với ta như vậy, ta sẽ rời đi gia tộc nếu thời cơ đến ta cũng chắng luyến tiếc cái gia tộc này.
Dạ Túy cũng nói nhưng không lạnh lùng như Dạ Thí Vũ.
- Phụ thân, ta khuyên ngươi làm theo lời vị tiền bối đó mà làm theo đi nếu không sau này hối hận không kịp. Thân phận của vị đó không phải hạng xoàng đâu.
- Lời cuối cùng, phụ thân xin người bảo trọng, ta sẽ về ah~~~.
Gia Chủ Dạ gia cười khẩy kinh thường.
- Các ngươi bao giờ xuất phát?
Lần này, Dạ Túy đứng tiêu sái nói trước:
- Bọn ta đã thu thập hành lý xong rồi chỉ đợi câu nói đó của ngươi là bọn ta xuất phát. Cáo Biệt.
Dạ gia gia chủ phất tay, hai huynh đệ Dạ Thí Vũ lui ra rồi đi thẳng ra ngoài. Đột nhiên, cả hai khựng lại nhìn nhau rồi mỉm cười đi thẳng ra ngoài thành. Khi ra đến ngoài thành, bất chợt hai người rẻ vào một tửu lâu đông khách nhất nơi đây. Khi họ vào thì tất cả đã chật nứt không một bàn trống, hai người đến bên bàn chưởng quỷ lấy ra hai khối ngọc bội hình thù giống nhau, mặt trước khắc " Huyền Lâu" mặt sau khắc "Tam lâu chủ" còn một ngọc bội mặt trước cũng giống vậy nhưng mặt sau lại khắc "Nhị lâu chủ", khi chưởng quỷ thấy ngọc bội thì ngạc nhiên lấy ngọc bội lên xem thì bên trong ngọc bội xuất hiện dòng chữ rất nhỏ chỉ những người của tổ chức Huyền Lâu mới thấy được "Hiện Đại, Quá Khứ Và Tương Lai ta đều xuyên nhất thế".
Khi chưởng quỷ thấy dòng chữ đó thì trả lại ngọc bội cho hai người đi ra đứng giơ tay ra hiệu hai người đi theo hắn. Hắn dẫn hai người đến một căn phòng, hắn gõ ba tiếng thì trong phòng truyền đến tiếng nói ấm áp.
- Các đệ vào đi, đại ca ta phân các ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ.
Hai nam hài đi thẳng vào trong ngồi cái bạch xuống ghế, cùng lúc đó chưởng quỷ đóng cửa lại, rồi Dạ Thí Vũ nói.
- Đệ thích Sở Dương nên đệ cần một Chí Tôn có phân lượng khiến cho Sở Dương mượn sức lại có khiến huynh ấy mau trưởng thành.
- Đại ca, ta đã có người thích và hắn cũng thích ta nên ta nghĩ ta đi đâu cũng được miễn hắn ghen lên là được.
- Người ta yêu là trí giả nên không cần trợ lực, một mình ta đủ rồi.
Người vừa nói là Đại ca của Dạ Thí Vũ và Dạ Túy, tên gọi Vân Trung Thiên. Diện mạo đoan chính ước chừng hai mươi tuổi, khi nhìn vào mắt lộ ra gian sảo của hắn cho ta cảm tưởng nhìn thấu bản chất của chính mình, thân cao một mét chín nhưng thân hình hơi thư sinh, mặc bạch y tay cầm chung trà giơ lên gần miệng nhìn như tiên cảnh. Vân Trung Thiên im lặng một lát rồi nói tiếp.
- Theo đại ca thì nhị đệ đi gặp Tử Tà Tình, tam đệ và ta sẽ đi gặp Pháp tôn và Vũ Tuyệt Thành, tam đệ theo đệ, đệ sẽ gặp ai?
- Đệ đi gặp Pháp tôn, Vũ Tuyệt Thành kinh lắm, xin miễn.
- Tốt mọi chuyện đã định, hành động gấp, năm ngày sau gặp tại Hắc Huyết Tùng Lâm khoảng 352 dặm về phía nam.
Vân Trung Thiên nói xong đặt chén trà xuống.
- Hành động.
---Chuyển cảnh----------
Nói xong ba người trong phòng biến mất để lại bàn trà còn nghi ngút khói. Dạ Thí Vũ lên ngựa đã chuẩn bị sẵn tại cửa sau của khách điếm cưỡi ngựa chạy như bay hướng Chấp Pháp thành. Dạ Thí Vũ có một bí mật: cậu tên thật là trần thiệu vũ, đã trải qua tám thế nhân sinh có bi có hài có vui có buồn, đắng cay ngọt bùi cậu đều nếm qua nhưng với tình yêu nam nữ cậu chưa từng yêu một người. Dù trải qua nhiều thế nhưng cậu vẫn rất hâm mộ những tình yêu mãnh liệt của những đôi nam nữ hoặc nam nam nhưng cũng cười nhạo những kẻ si tình, rõ ràng người đó không yêu mình, lợi dụng mình nhưng vẫnyêu một cách say đắm thà để mình bị thương quyết không để ai làm tổn thương người đó. Kẻ ngu, đó là danh từ cậu dành cho những kẻ trên, nhưng rồi chuyện gì tới cũng tới, cậu lại đi yêu người mình không nên yêu.
Chuyện là trước khi xuyên thì cậu là một cậu bé 9 tuổi rất thích đọc truyện tiên hiệp, một hôm, cậu đọc đến truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên nhưng chưa đọc xong thì bị bắt xuyên các thế nên để lại cho cậu một tiếc nuối, cậu thần tượng Sở Dương nên trong một thế cậu đạt được thiên đạo nhận định trở thành Chủ Thần có thể nghịch đảo thời gian, xuyên qua các không gian nói chung có thể làm được tất cả. Cậu đã mở một đạo không gian thời gian để xem câu truyện đang đọc dang dở cậu ngày qua ngày quan sát Sở Dương rồi không biết từ lúc nào từ thần tượng cậu lại đi yêu Sở Dương.
Cậu còn một bí mật, Trần Thiệu Vũ cậu là con trai thứ ba của Trần Anh và Trình Cung, là em trai của Trần Trung Thiên và Trần Thiên Lăng. Trần gia là một gia tộc cổ xưa, thần bí, là truyền nhân của Thần Sáng Tạo nhưng gia tộc cậu bị ràng buộc bởi Thiên Đạo vì sức mạnh huyết thống quá mạnh, mỗi đời đều sinh ra rất nhiều chủ thần nên Thiên Đạo e ngại, các gia tộc khác e ngại nên đã liên hợp lại với nhau hại chết rất nhiều người trong gia tộc. Đến cuối cùng khi gia tộc gần tận diệt thì Thần Sáng Tạo ra mặt, ngài ấy để lại lời nguyền trên huyết thống của con cháu mình: 'những đứa trẻ mang huyết thống của ta khi lên tám tuổi thì bắt đi xuyên qua chín thế giới, đến kiếp cuối cùng thiên kiếp giáng xuống nếu trong lúc đó nếu vẽ xong pháp trận bằng máu tươi sẽ được trở về nhà cũng là lúc những đứa trẻ đó mười tám tuổi, còn nếu không kịp vẽ ra pháp trận bằng máu thì hồn phi phách tán còn thân xác ở nhà thì biến mất.'
Gia tộc cậu vì bị lời nguyền nên đến nay gia tộc của cậu chỉ còn lại năm người trong gia đình của cậu, ba cậu là Trình cung, mẹ cậu là Trần Anh, anh cả Trần Trung Thiên, nhị ca là Trần Thiên Lăng.
-----Chuyển cảnh
Lúc tới nơi đã là buổi chiều, Dạ Thí Vũ đi đến một khoảng rừng vắng gần Chấp Pháp Thành thì dừng lại trải một chiếc khăng lấy một cái gương và đạo cụ dịch dung ra. Sau hơn một tiếng đồng hồ, một thanh niên hai mươi tuổi dung mạo tần thường tóc đen bay phất phới trong gió và được ngăn bởi cây trâm ngọc thạch đi ra từ khu rừng tiến vào Chấp Pháp Thành. Cậu đi đến trước Thiên Ngoại Phi Tiên Lâu, là một quán ăn nổi tiếng ở Chấp Pháp Thành, liền đó có một tiểu nhị đi ra .
- Khách quan, hôm nay hết bàn rồi, khách quan hôm sau lại đến, chúng tôi sẽ ưu đãi cho ạ.
- Ta không đến ăn. Cho ta gặp chưởng quỷ của các ngươi.
Nói rồi cậu lấy ngọc bội ra đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị ngạc nhiên sau đó dẫn cậu đến trước mặt chưởng quỷ đang ngồi trong phòng riêng uống trà chỉnh sữa sổ sách, tiểu nhị đưa ngọc bội lấy từ Dạ Thí Vũ đưa cho chưởng quỷ rồi cúi chào đóng cửa đi ra ngoài. Chưởng quỷ bỏ sách lại trên bàn rồi đi đến trước mặt Dạ Thí Vũ cung kính quỳ xuống trước mặt cậu.
- Tham Kiến Tam Lâu Chủ, chủ tử có gì phân phó cho thuộc hạ đi làm?
- Đứng lên đi, ta mượn giấy bút của ngươi một lát.
Chưởng quỷ đứng dậy, đứng kế bên mài mực cho Dạ Thí Vũ.
- Dạ.
Dạ Thí Vũ ghi một câu rồi ký tên, làm xong cậu gấp bức thư bỏ vào bao thư rồi đưa cho chưởng quỷ.
- Giao bức thư này cho Pháp Tôn càng nhanh càng tốt.
Cậu vừa nói xong, chưởng quỷ cầm lá thư đi ra ngoài. "Pháp tôn đại nhân, lần này xin lỗi nha." cậu nghĩ. Cậu được hạ nhân trong quán đem vào phòng một bộ y phục và bồn tắm, cậu tắm và thay y phục xong thì kêu hạ nhân dọn dẹp, còn mình thì lên giường ngủ.
-----Chuyển Cảnh-------
Buổi sáng khoảng 9 giờ, một người trung niên hai mươi tuổi gương mặt tuấn tú mặc hắc y ngồi trên ghế đang đọc bức thư của Dạ Thí Vũ xong thì cau mày, ánh mắt mang theo phức tạp chỉ trong phút chốc như chưa từng xảy ra ảnh mắt trở nên ấm áp mà bình thản. "Tên Tâm Lâu Chủ này lai lịch không rõ, lại biết tên phản bội đó ở đâu, hẹn mình ra Thiên Ngoại phi Tiên lâu là có ý gì, đi gặp tên đó rồi xem xét tiếp." Pháp tôn cất bức thư vào người, cất bước đi đến nơi hẹn.
Khi vừa đến nơi thì có một tiểu nhị chạy ra.
- Pháp tôn đại nhân, Tam Lâu Chủ chờ ngài đã lâu, mời ngài đi theo tiểu nhân.
" Tình báo của tên này khá mạnh nhưng tại sao một tổ chức tình báo mạnh như vậy mà mình không hề hay biết. Ly kỳ đây, một tiểu nhị nhìn không ra tu vi." nghĩ rồi Pháp tôn đi theo tiểu nhị.
-----Chuyển Cảnh-------
Ngày hôm sau lúc giữa trưa, cậu đang thưởng thức trà trong phòng thì cửa phòng cậu vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai?
- Tam Lâu Chủ có Pháp tôn đến cầu kiến người.
Cậu nhếch môi cười.
- Vào đi.
Chưởng quỷ mở cửa rồi làm tư thế mời pháp tôn vào phòng, sau đó chưởng quỷ đóng cửa phân phó hạ nhân.
- Các ngươi canh phòng cẩn mật không cho ai tới gần nơi đây.
Chưởng quỷ chỉ vào một tên hạ nhân gầy yếu. Lạnh giọng nói.
- Ngươi đi chuẩn bị một xe ngựa ngoài nhìn đơn sơ nhưng bên trong phải đầy đủ vật dụng. Không cần sa phu, ta sẽ điều người đi làm sa phu cho Tam Lâu Chủ.
-Mời Pháp tôn ngồi.
Cậu rót trà cho Pháp tôn, để trước mặt Pháp tôn.
- Mời Pháp tôn dùng trà.
- Đa tạ. Không biết Tam Lâu Chủ muốn gặp bổn tọa có chuyện gì?
- Đừng gọi tiểu bối là Tam Lâu Chủ, tiểu bối tên là Dạ Thí Vũ vậy hãy gọi là Thí Vũ đi ạ!
- Cũng được. Thí Vũ ngươi muốn gì ở ta?
- Thí Vũ cần tiền bối giúp tiểu bối làm chỗ dựa cho tiểu bối. Tiểu bối sẽ nói nơi mà Cửu Kiếp Kiếm chủ là lão đại của ngài ở đâu cho tiền bối, hay nên gọi là Đệ Ngũ Trù Trướng tiền bối ah.
Dạ Thí Vũ cười nhìn Pháp tôn, Pháp tôn nhúi mày nhìn cậu, ý bảo cậu nói tiếp.
- Tiểu bối có hẹn với đại ca nên Pháp Tôn đi với tiểu bối chứ, trên đường chúng ta nói tiếp.
Cậu nhìn sắc mặt như thường của Pháp tôn. Pháp tôn im lặng một lúc sau rồi nói.
- Vậy thì đi thôi.
- Đa tạ tiền bối đã thông cảm cho tiểu bối.
Nói xong hai người đi ra khỏi tửu lâu, một chiếc xe ngựa bình thường, sa phu thì thân hình và diện mạo bình thường, tu vi cũng không có. Dạ Thí Vũ đi đến xe ngựa thì sa phu lập vén rèm đưa tay nâng tay giúp cậu lên xe ngựa, tiếp đến Pháp tôn đi đến xe ngựa thì sa phu cũng làm như vậy.
Cậu ngồi an vị bên trong trên xe ngựa dựa lưng vào tường đằng sau, Pháp tôn ngồi đối diện ở giữa là một bàn trà có bình tích và hai chung trà. Cậu rót trà vào hai chung trà cho cậu và pháp tôn rồi nhấp một ngụm rồi mở miệng nói.
- Đệ Ngũ tiền bối, như trong thư đã viết tiểu bối gặp Pháp tôn để nói sự thật về chuyện bổ thiên của lịch đại kiếm chủ và cửu kiếp. Thật ra Bổ Thiên là để lấy cớ che dấu một sự thật bi kịch và đau lòng của lịch đại Kiếm Chủ và Cửu Kiếp huynh đệ.
Chuyện này bắt đầu từ mười hai vạn năm trước tại một vị diện cao hơn vị diện này, vị diện đó gọi là Cửu Trọng Thiên Khuyết Đại Lục. Có hai vị cường giả không biết từ đâu đến vị diện đó đánh nhau một lúc thì hai vị đó ngừng chiến trước mặt Thiên Đế Đông Hoàng Đế Quân Tuyết Lệ Hàn. Hai vị đó đưa cho Tuyết Lệ Hàn tiền bối một thanh kiếm, thanh kiếm đó là Cửu Kiếp kiếm.
Tiền bối như thế chưa xong đâu, Tuyết Lệ Hàn đem thanh kiếm đưa vào Cửu Trọng Thiên đại lục nhưng quanh Cửu Trọng Thiên Đại lục lại là thời không hỗn độn để bảo vệ lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ và Cửu Kiếp nên tu vi như Tuyết Lệ Hàn mới đi lại tự nhiên được. À quên, hai vị cường giả đó mạnh hơn Tuyết Lệ Hàn rất nhiều vài ngày sau ngươi sẽ biết kết quả. Trở lại chuyện chính, như tiểu bối đã nói Bổ Thiên là cái cớ để che dấu một sự thật, nó là sự lựa chọn người ưu tú đưa đến chiến trường Vực Ngoại để chống lại Vực Ngoại Thiên Ma xâm chiếm đại lục. Vực Ngoại Thiên Ma sống tại nơi khác vì bọn họ sài hết tài nguyên, vị diện bị hủy diệt nên họ đi xêm chiếm các vị diện mà lịch đại Cửu Kiếp và Cửu Kiếp Kiếm chủ là người được chọn đi quyết chiến Thiên Ma. Nhưng muốn đến Vực Ngoại Chiến Trường phải đi qua hỗn độn thời không, muốn qua thì phải có tu vi trên chí tôn cửu phẩm hoặc mang theo oán niệm cực đại mới qua được nếu không phải là hai trường hợp trên thì sẽ bị cương phong thổi thành tro bụi, hồn phi phách tán.