Chương 18: Thần tích đại lục
-
Yêu Tinh Đánh Nhau
- Sakura1360
- 2785 chữ
- 2019-08-25 04:25:15
Nhìn hai đứa trẻ bước thấp bước cao đỡ nhau rời đi, Frenzze thật sự đau lòng. Không kể đến việc ở chung vài ngày, chỉ việc bọn nó chỉ là hai đứa trẻ còn chưa trưởng thành cũng đã đủ để Frenzze không đành lòng. Cũng vì vậy mà hắn càng không thể hiểu được quyết định của tộc trưởng.
- Nếu đến cả hạt giống Vô tình đều có thể cho nó thì tại sao lại không thể để nó ở lại chứ?
Hank thở dài. Từ lúc Harvey xuất hiện không biết ông đã thở dài bao nhiêu lần. Ông nhanh chóng đuổi Harvey đi cũng chính là vì không muốn thằng bé kịp phản ứng mà hỏi kĩ càng những thứ ông cho nó đến cùng là dùng như thế nào.
- Ta cũng không muốn nhưng không có cách nào khác. Là tự Tế tự đã hạ lệnh, ta chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Frenzze há hốc mồm. Tế tự hầu như là một truyền thuyết trong cả bộ tộc. Không phải ai cũng có thể gặp được Tế tự. Tế tự chỉ xuất hiện khi có việc lớn liên quan đến cả bộ tộc hoặc trong bộ tộc có một đứa trẻ có truyền thừa cực kì xuất sắc xuất hiện.
Làm một người có truyền thừa cực mạnh, Frenzze đã từng may mắn gặp được Tế tự nên hơn ai hết, hắn hiểu nếu chuyện này có sự tham gia của Tế tự là không bình thường đến thế nào!
Nhìn về phía hai đứa trẻ sắp đã đi mất dạng, Frenzze cảm thấy dường như thế giới có thứ gì đó sắp thay đổi.
----------
Nhờ có những bảo bối mà các Yêu tinh rừng rậm cho, Harvey và Hyper có thể nhẹ nhàng thông qua rừng Vĩnh hằng hơn bọn nó tưởng tượng. Với bản năng tránh đi nguy hiểm của mình, Harvey có thể dẫn hai đứa đi theo một con đường mà nhờ những bảo bối kia, chúng nó có có thể an toàn đi tiếp.
Từ khi có bảo bối hộ thân, sự khó khăn duy nhất mà hai đứa gặp phải chính là sự mệt mỏi khi phải đi bộ vượt qua một khu rừng rộng như vô tận. Chưa từng có người nào có thể đo lường chính xác rừng Vĩnh hằng rốt cuộc là rộng đến mức nào, nhưng đã từng có người từng dựa vào thời gian qua lại của những người mạo hiểm cùng những kẻ buôn bán chợ đen kể lại phỏng đoán rằng rừng Vĩnh hằng ít nhất chiếm diện tích không nhỏ hơn một nửa Thần tích đại lục!
Harvey không biết Thần tích đại lục rộng lớn đến đâu. Thật sự thì nó thậm chí cũng chẳng có khái niệm về Vinh quang đại lục rốt cuộc rộng lớn đến thế nào, nhưng mà hiện tại nó đang có cơ hội hay phải nói là bị bắt buộc dùng đôi chân nhỏ bé của mình đi đo lường một nửa cái sự rộng lớn đó là bao nhiêu.
Harvey không giỏi tính toán nên nó cũng không biết rõ mình rốt cuộc đã đi bao xa nhưng nó và Hyper đã đi hơn sáu thàng trời ròng rã mà vẫn còn chưa ra khỏi rừng rậm! Mỗi ngày đều chỉ có cây cối, lá mục và không khí ẩm ướt kết hợp với sự yên tĩnh đến đáng sợ cố hữu của rừng Vĩnh hằng, nếu không phải còn có Hyper, Harvey nghĩ nó chắc đã sớm điên.
- Cố lên! Chỉ vài ngày nữa là chúng ta có thể tới Thần tích đại lục rồi.
Hyper mỉm cười động viên. Nó biết Harvey mấy ngày nay vẫn luôn hậm hực nhưng nó cũng không có cách nào. Nó thật ra cũng không khá hơn là bao nhiêu. Nó mới có tám tuổi, và việc ngày đêm đi bộ không nghỉ trong cái hoàn cảnh khó chịu này cũng vắt kiệt sức lực của nó.
Nó không biết bằng cách nào nó chỉ ngủ một giấc mà đã từ Thần tích đại lục đến Vinh quang đại lục mà lại cần đến hơn nửa năm nó vẫn chưa thể đi từ Vinh quang đạilục trở về được. Đấy là bọn nó còn không có nguy hiểm chặn đường. Nếu là những người khác thì còn không biết thế nào.
- Em chắc không?
Harvey chán nản hỏi lại. Không phải là nó không tin Hyper mà là nó chẳng biết Hyper dựa vào đâu mà có thể đưa ra cái kết luận này. Dù sao thì nó chẳng thấy có gì khác biệt cả.
- Chắc mà. Lá cây Hoàng sam từ màu xanh lá đậm đã chuyển sang xanh lá rồi. Chỉ có ở biên giới York thì lá cây Hoàng sam mới chuyển sang màu vàng vào mùa đông. Bây giờ là cuối tháng chín, lá cây cũng bắt đầu chuyển mầu rồi. Chúng ta cách biên giới nhiều lắm là hai ngày đi bộ thôi.
Hyper cố gắng giải thích kĩ càng nhất có thể vì nó biết đối với Harvey thì xanh lá đậm, thường hay nhạt thì đều chỉ có một định nghĩa: xanh lá, chấm hết! Nó không hy vọng Harvey có thể nhận ra sự khác nhau này. Nó chỉ cố gắng cho Harvey một động lực để vui vẻ lên mà thôi.
Harvey chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe vì nó thậm chí không biết là màu lá mạ và màu nõn chuối rốt cuộc có điểm nào khác nhau! Thật không hiểu nổi là kẻ điên khùng nào đã đem màu sắc phân chia ra đủ thứ màu như vậy. cứ đơn giản là xanh, đỏ, tím, vàng … không phải tốt hơn sao?
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản tâm trạng nó tốt hơn nhiều. Nó đã chịu đủ việc nhắm mắt là màu đen và mở mắt là màu xanh lá cùng màu nâu rồi! Có lẽ là có động lực nên hành động của Harvey cũng nhẹ nhàng lên. Nó mấy ngày hôm trước đi như kéo lê thì hôm nay bỗng nhiên đi như bay, bất chấp nước bùn và lá mục vẫn níu lấy bước chận nó.
Hyper buồn cười khi Harvey đột nhiên trẻ con như vậy. Vì lớn hơn nó hai tuổi nên ở trước mặt nó Harvey luôn tỏ ra mình là một người lớn. Chút trẻ con ngẫu nhiên khiến Hyper cảm thấy Harvey không xa xôi đến không thể với tới.
Trên đời này nếu tính người đối xử tốt nhất với Hyper ngoài mẹ nó thì chính là Harvey cùng Cyprus phu nhân. Nhưng Cyprus phu nhân cũng đã qua đời nên hiện tại nó chỉ còn có thể làm tất cả những gì tốt nhất cho Harvey mà thôi.
----------
Hai ngày nói nhanh thì không nhanh nhưng chậm thì cũng lại không chậm. Tóm lại là Harvey và Hyper thành công từ rừng Vĩnh hằng đặt chân lên đến lãnh thổ của Thần tích đại lục!
Nhờ các loại bảo bối của Yêu tinh rừng rậm mà bọn chúng dễ dàng trà trộn vào thành thị biên giới Sikil của York mà không ai nghi ngờ gì về thân phận của Harvey.
Việc đột nhiên trong thành nhiều ra hai đứa trẻ cũng không gây cho người nào chú ý trừ binh lính phòng vệ thành phố nhìn bọn nó nhiều một chút. Dù sao thì ở cái thành thị biên giới này, việc ngủ một giấc dậy và trở thành trẻ mồ côi cũng không phải chuyện hiếm.
Khí khăn của Harvey và Hyper lúc này chính là tìm ra cách sống sót chứ không phải là gây chú ý. Dù sao thì ở Thần tích đại lục không có đạo luật bảo vệ ấu tể nên không người nào có hứng thú đi trợ giúp hai đứa trẻ không nơi nương tựa cả.
Vẻ ngoài bẩn thỉu vì vừa từ rừng rậm đi ra rất hoàn mỹ giúp chúng nó nguỵ trang thành hai đứa trẻ khốn khổ nhưng như thế cũng ngăn cản chúng được đến sinh hoạt ổn định bình thường. Hai đứa trẻ vị thành niên không ai bảo vệ nếu nghèo khó rách rưới thì có thể không khiến ai thèm quan tâm, nhưng nếu chúng nó mang trên người một đống bảo bối lớn thì lại là chuyện khác.
Dù là người lớn với nhau cũng tràn đầy lừa lọc hãm hại chứ đừng nói đến hai đứa trẻ không có năng lực tự bảo vệ mình thì việc bị cướp đoạt là không cần phải nghi ngờ. Thậm chí còn sẽ có kẻ xấu xa nói rằng đây là vì tốt cho bọn nó, đây là dạy cho bọn nó biết xã hội tàn khốc như thế nào!
Hyper biết quá rõ sự xấu xí của loài người nên nó không dám mang Harvey đến khách sạn để có thể ngủ một giấc đúng nghĩa trên giường với chăn ấm đệm êm, ăn một bữa no và tắm rửa sạch sẽ. Nó chỉ đành phải để cho Harvey cùng với nó chui rúc nơi góc của khu ổ chuột, nơi tụ tập của những kẻ cùng khổ nhất không một tấc đất cắm dùi và của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.
Tất nhiên là ở nơi này thì chỉ là những kẻ lâu la tay sai. Những kẻ cầm đầu chân chính thì lại đang ở trong những dinh thự lớn, có người hầu kẻ hạ, ăn ngon mặc đẹp sống như những ông hoàng bà chúa. Thế nhưng cũng không thể phủ nhận những kẻ sống ở nơi bẩn, loạn nhất này vẫn là là những kẻ nguy hiểm.
Nhưng có một câu gọi là: nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Những tên tội phạm kia chắc là đến chết đều không thể ngờ hai đứa trẻ nhỏ xíu, bẩn thỉu ngày nào cũng lượn lờ trước mắt chúng lại có thể có số tài sản mà đến cả những quý tộc trung lưu cũng sẽ thèm nhỏ dãi!
- Thực ra thì chúng ta không cần phải khổ sở thế này. Chỉ cần không bị bắt được là được mà.
Harvey khó hiểu. Nó nhìn thấy Hyper rối rắm, đau lòng khi để nó ở một nơi như thế này trong khi rõ ràng là với mớ bảo bối của chúng nó thì mọi chuyện đều không phải vấn đề!
- Em không có ý định ở lại đây cả đời nên không thể lãng phí như vậy được! Địa phương càng lớn thì lại càng dễ gian lận. Chúng ta cần đến một thành thị đủ lớn để có thể dễ dàng che dấu tung tích của anh chứ không phải là một toà thành nhỏ xíu như thế này.
Hyper mấy hôm nay vẫn đang để ý tìm kiếm một đoàn thương nhân hoặc là một đám lính đánh thuê nào đó có uy tín để đi nhờ nhưng chưa thành công. Không phải là không có hoặc đối phương từ chối nó mà là bản thân nó ghét bỏ bọn họ đều là những đoàn không danh tiếng!
Giống như Harvey sinh ra ở Avelyne thì liền tin tưởng Hồng nguyệt là một đoàn lính đánh thuê lớn nhất nhì Vinh quang đại lục, điều kiện sống trước đây của Hyper khiến nó ghét bỏ những đoàn đội lớn ở thành thị biên giới này không đủ tín dụng! Không phải là kênh kiệu hay ngạo mạn gì, thuần tuý chỉ là tầm nhìn bất đồng!
Harvey không thấy Sikil có gì không tốt. Tuy rằng lộn xộn hơn Avelyne một chút nhưng cũng không làm nó thấy phiền. Chỉ là nó không quen thuộc thế giới loài người nên nó cũng không có ý kiến gì với sắp xếp của Hyper. Dù sao thì Hyper chính là sẽ không làm gì có hại đến nó cũng như nó muốn làm những gì tốt nhất cho Hyper vậy.
Nhìn Harvey dung túng mà Hyper có chút chột dạ không biết có phải là nó yêu cầu quá cao không. Nhưng dường như Thần vẫn luôn chiếu cố nó, ngay khi nó nghiêm túc suy xét đến việc có nên hạ tiêu chuẩn tìm đoàn của nó hay không thì nó nghe được tin một phân đội của Kị sĩ Hoa hồng sẽ đến Sikil thu mua dược thảo!
Kị sĩ Hoa hồng! Đến cả Hyper cũng biết đến danh tiếng của đoàn lính đánh thuê này. Đây là một trong số những đoàn lính đánh thuê hiếm hoi có đoàn trưởng là một người phụ nữ! Đoàn trưởng, cũng là lí do đoàn được đặt tên như vậy, Rosa là một người phụ nữ rất thần kì.
Rosa sinh ra là một tiểu thư quý tộc thượng lưu lại một lòng sùng đạo, từ bỏ hết thảy lợi ích của một quý tộc để trở thành tu sĩ của Quang minh giáo hội. Nhờ sự sùng kính cùng vẻ ngoài xinh đẹp mà mới mười lăm tuổi, Rosa đã trở thành Thánh nữ dự bị, mười tám tuổi, Rosa chuẩn bị nhận sắc phong Thánh nữ.
Nhưng tất cả không dừng lại ở đó. Đúng một tháng trước sinh nhật mười tám tuổi, cũng là lúc được sắc phong, Rosa tuyên bố rời khỏi thần điện vì theo đuổi tình yêu đích thực của đời mình! Rosa cùng với tình nhân, con trai thứ của một Nam tước cùng nhau bỏ trốn khỏi phạm vi thế lực của hai bên gia tộc vì tình yêu không bị ngăn trở!
Đây có thể sẽ trở thành một câu chuyện tình yêu lãng mạn nếu không phải tình nhân của Rosa sau khi bỏ trốn mới biết mình tưởng quá đơn giản. Tiền bọn họ mang theo không đủ cung cấp cuộc sống giàu sang mà hắn vẫn thường qua, hắn lại không chịu được cực khổ làm công kiếm tiền cho nên đến cuối cùng hắn vẫn cúi đầu trước dụ dỗ từ gia tộc của Rosa.
Hắn bán ra hành tung của mình để đổi lấy việc quay lại làm một đứa con thứ nhà giàu, có thể sống sung sướng không cần phiền não. Khi Rosa phát hiện thì đã quá muộn, cô bị gia tộc bắt được và áp giải trở về. Nhưng sau đúng một tháng ở lại trong biệt thự cấm túc, Rosa lại một lần trốn mất cho đến tận mười năm sau mới lại xuất hiện trở lại.
Không ai biết là Rosa đã làm thế nào để trốn thoát cũng như không ai biết cô đã làm gì trong suốt thời gian biến mất. Chỉ biết là khi trở lại, Rosa đã là một nữ thương gia giàu có. Cô dùng tiền của chính mình ép suy sụp gia tộc của Nam tước, bức ông giao con trai thứ của mình cho cô xử lí.
Mọi chuyện tưởng như kết thúc ở đây nhưng sau khi xử lí tình nhân cũ, Rosa lại bán hết gia sản của mình thành lập một đoàn lính đánh thuê do cô làm đoàn trưởng, dùng tên của mình đặt tên: Kị sĩ Hoa hồng. Tôn chỉ chỉ có duy nhất ba điều: trung thành, trung thực và tất cả vì phụ nữ và trẻ em!
Vốn mọi người nghĩ rằng với tôn chỉ kì quái như vậy thì chẳng làm nên trò trống gì nhưng sự thật luôn thích trêu người, Kị sĩ Hoa hồng sau vài năm kinh doanh đã trở thành một trong mười đoàn lính đánh thuê lớn và uy tín nhất toàn bộ Thần tích đại lục!
Hyper đối với câu chuyện của Rosa không có hứng thú gì. Không có cách nào, nó mới chỉ có tám tuổi. Thứ mà nó chú ý chỉ có tôn chỉ của Kị sĩ Hoa hồng: trung thành, trung thực và tất cả vì phụ nữ và trẻ em! Qúa phù hợp cho những gì nó yêu cầu! Vì vậy việc Kị sĩ Hoa hồng sẽ có một phân đội đến Sikil đối với nó là một tin không thể tuyệt vời hơn.
Tuy rằng đợi Kị sĩ Hoa hồng hoàn thành công việc rời đi sẽ làm chậm tiến trình nó đã định một chút nhưng không vấn đề gì. Có sự bảo vệ của Kị sĩ Hoa hồng thì nó cuối cùng cũng có thể khiến Harvey thoải mái một chút. Ít nhất thì không cần phải cả ngày mặc quần áo bẩn thỉu, không thể tắm rửa và ăn uống tử tế như hiện tại.
Nó quyết định, từ bây giờ, Kị sĩ Hoa hồng trở thành đoàn lính đánh thuê yêu thích nhất của nó, không cần lí do!
-----Hết chương 18-----