Chương 634: Trận tận thế này có thể khởi động lại (29)
-
10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng
- Mặc Linh
- 1552 chữ
- 2022-02-16 04:12:06
Tìm tôi sao?
Tiểu Hòa nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân thể hơi cứng đờ, một giây kế tiếp, cô ta xoay người 8nhìn ra sau lưng. Linh Quỳnh và Phó Minh Trấm đang đứng cách cô ta một mét, đang cười tủm tỉm nhìn cô ta.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Văn Tu Dương. Văn Tu Dương lạnh lùng nói:
Chuyện này để tôi xử lý, sau này sẽ nói rõ với các cậu. Trước hết các cậu đến lân cận xem thử cái đám kia có đuổi theo không.
Phần lớn người đi theo Văn Tu Dương vào thành phố Gia Vân là tâm phúc của anh ta.
Tôi và cô không có gì hay để trò chuyện.
Linh Quỳnh mỉm cười không thèm để ý, đột nhiên động thủ, đẩy Tiểu Hòa lên ghế sofa, bắt đầu lục soát người.
Cô làm gì đấy, buông tôi ra!
Haizz.
Cô gái nhỏ thở dài, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi lộ ra mấy phần ngoan ngoãn:
Cho cô cơ hội mà sao cũng không biết quý trọng chứ?
Tiểu Hòa khó hiểu nhìn về phía cô.
Tôi nghe không.
Phanh!
Ai không biết cho là như vậy.
Ai ngờ hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy mấy con to như thế.
Một đám người vắt chân lên cổ chạy như điên, chắc chắn là đủ an toàn, lúc này mới dừng lại.
Mọi người không sao chứ?
Không sao...
Bóng ma trong lòng lớn vô hạn.
Văn Tu Dương đi vào cuối cùng, quét mắt một vòng không nhìn thấy hai người Linh Quỳnh và Phó Minh Trấm, đang kỳ quái thì bên ngoài lại có mấy người đi vào.
Tiểu Bằng chỉ là một đứa trẻ, bình thường cũng không gây chuyện giống như Tiểu Hòa, mọi người không có ý kiến gì nhiều về cậu ta.
Nhưng mà cái tên Phó Minh Trấm này... không thể đắc tội nổi nha,
Linh Quỳnh tìm được vật như đĩa tròn mà trước đó Tiểu Hòa cầm trong tay.
Giống như một cái máy định vị.
Không có tiếng đánh nhau bừa bộn, bọn họ lập tức nghe thấy có âm thanh từ đằng xa truyền tới.
m thanh kia không lớn lắm, giống như là tiếng của một loại động vật nào đó.
Chuyện gì xảy ra?
Con mẹ nó, quan tâm đó là chuyện gì xảy ra làm gì, chạy trước đi!
Lời này lấy được sự đồng ý của số đông, bọn họ nhấc chân bỏ chạy. Văn Tu Dương cũng cảm thấy bọn họ không phải là đối thủ của đám động vật biến dị này, dẫn người rút lui.
Tiểu Hòa bị trói hai tay, ngồi trên ghế sofa rách, không còn vẻ kiêu căng phách lối của những ngày qua, sắc mặt tái xanh.
Sao bọn họ nhìn thấy được...
Nhưng mà chỉ chớp mắt một cái, Phó Minh Trấm lại trở lại.
Nhưng trong tay anh có thêm một người.
Tiểu Bằng đã làm cái gì?
Tôi không biết, đột nhiên bọn họ công kích tôi và Tiểu Bằng.
Tiểu Hòa bắt đầu bịa chuyện nói bừa nói càn:
Mau cửu Tiểu Bằng, nó chảy máu quá nhiều, sẽ chết mất.
Cô gái nhỏ thản nhiên cười một tiếng:
Tôi muốn biết cái gì, rất dễ dàng nha.
Tiểu Hòa:
? ? ?
Mẹ kiếp, đám kia là thứ quái quỷ gì vậy? Động vật sao? Làm sao lại lớn như vậy...
Con mẹ nó, tôi cho là động vật đều chết hết.
Tiểu Hòa nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng.
Kéo dài một chút thời gian, cô ta còn có cơ hội...
Sao lại xui xẻo như vậy!
Tiểu Bằng bị trói ở một bên, Văn Tu Dương tốt bụng cho người cầm máu cho cậu ta trước.
Bé cưng nhà tôi đến lượt cô chạm vào sao?
Nhà cô? Bé cưng?
Đây là thế nào?
Sao Tiểu Bằng bị thương thành như vậy?
Mới vừa rồi mọi người chỉ lo tự chạy thoát thân, từ đầu đến cuối không chú ý đến người khác.
Tư thể Phó Minh Trấm nắm lấy Tiểu Bằng đúng là giống như đang bắt giữ.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tiểu Hòa hơi biến sắc:
Tiểu Bằng!
Tốc độ của anh nhanh như vậy.
Tiểu Bằng bị Phó Minh Trấm bóp chặt, căn bản không có cách nào nhúc nhích.
Đừng động đậy.
Linh Quỳnh từ bên hông mò ra một khẩu súng, nhắm ngay vào đầu Tiểu Bằng:
Viên đạn rất nhanh.
Động tác của Tiểu Hòa cứng đờ, bị buộc phải đứng yên.
Giản Dao Vũ, cô muốn làm gì?
Tiểu Hòa trợn mắt nhìn Linh Quỳnh:
Nó chỉ là một đứa trẻ, cô dùng đứa trẻ để uy hiếp, có phải thật quá đáng không?
Tiểu Hòa lập tức vòng qua Linh Quỳnh, chạy vào trong đám người:
Bọn họ điên rồi, bọn họ bắt giữ Tiểu Bằng! Còn muốn giết tôi!
Cái gì?
Trên mặt Tiểu Hòa lộ ra vẻ cổ quái.
Linh Quỳnh mỉm cười:
Hơn nữa bây giờ là lúc nói chuyện sao?
Xa xa, mọi người vẫn còn đang chiến đấu với động vật biến dị, Tiểu Hòa lại hoàn toàn không quan tâm, chạy thẳng về phía Phó Minh Trấm.
Tôi quan tâm anh ấy, không được sao?
Tiểu Hòa mở miệng, vẫn là dáng vẻ cô chủ kiêu căng:
Liên quan gì cô chứ?
Anh ta đã lên tiếng, những người còn lại đều giải tán.
Cho dù có tò mò cũng bị người khác lôi đi.
Giản Dao Vũ, tội giết cô!
Cô sở chỗ nào đấy!
Nếu như có người đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, đại khái còn tưởng rằng có hình ảnh gì không hài hòa.
Phó Minh Trấm bắt giữ Tiểu Bằng, cậu ta không ngừng tuôn màu..
Linh Quỳnh và Tiểu Hòa vào sau một bước.
Lại vẫn có thể sử dụng? Linh Quỳnh giao vật tròn cho Văn Tu Dương.
Sắc mặt Văn Tu Dương càng lạnh hơn.
Linh Quỳnh nghiêng đầu, khẽ gọi một tiếng:
Anh trai.
Tiểu Hòa chỉ cảm thấy có gió từ bên tai quét qua, một giây kế tiếp, Phó Minh Trấm đã mất trước mặt cô ta ngay tại chỗ.
Huyết dịch nóng bỏng phun trên mặt cô ta, mùi máu tanh tràn lan nơi chóp mũi.
Viên đạn kế tiếp, tôi cũng không xác định sẽ bắn vào vị trí nào.
Tầm m3ắt Tiểu Hòa rơi vào Phó Minh Trấm, trên mặt lập tức phụt ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ:
Anh không sao, thật sự quá tốt, mới9 vừa rồi anh đi đâu vậy, tôi còn tưởng rằng...
Tiểu Hòa chạy tới, đưa tay muốn kéo Phó Minh Trấm.
Uy tín của Văn Tu Dương còn đó, ngược lại cũng sẽ không ai nghi ngờ anh ta.
Đội trưởng Văn, anh có ý gì, cô ta muốn giết Tiểu Bằng!
Tiểu Hòa không biết Văn Tu Dương cũng nhìn thấy:
Tôi cũng không đắc tội cô ta! Cũng chỉ vì tôi thích Phó Minh Trấm, cô ta muốn giết tôi!
Tôi nhìn thấy.
Giọng Văn Tu Dương hết sức lạnh lùng:
Cô Tiểu Hòa không có gì muốn giải thích sao?
Tiểu Hòa:
...
Linh Quỳnh tiến lên, Tiểu Hòa lập tức cảnh giác:
Cô muốn làm gì?
Linh Quỳnh cúi người xuống, đối mặt với Tiểu Hòa:
Không muốn làm gì, trò chuyện với cô một chút thôi mà.
Tôi chỉ là thích Phó Minh Trấm, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện này mà cô cũng không dễ dàng tha thứ được sao?
Linh Quỳnh khẽ hếch cằm:
Để bọn chúng dừng lại, nếu không tôi chỉ có thể mời em trai cô thưởng thức mùi đạn một chút.
Tiểu Hòa âm thầm giật mình, kiềm nén hoài nghi trong lòng:
... Cô đang nói gì vậy?
Nói chuyện cô nghe hiểu được.
Giọng điệu Linh Quỳnh khéo léo, trên mặt cũng đầy nụ cười vô hại:
Không nên để tôi nói lần thứ hai nhé.
Giọng cô gái nhỏ ngọt ngào mềm mại, xuyên thủng mùi máu tanh, rơi vào bên tai cô ta giống như tiếng thì thầm của ác ma, một luồng khí lạnh vết thắng vào óc.
Một đám người cho rằng mình sắp mất mạng trong miệng động vật biến dị, đột nhiên phát hiện đám động vật biển dị bỗng nhiên dừng lại.
Tại sao phải dẫn động vật biến dị công kích chúng tôi?
Văn Tu Dương đứng một phía trong phòng.
Tiểu Hòa không nói lời nào.
Anh ta cứu cô ta một mạng, không ngờ cuối cùng tìm một cục phiền toái cho mình thế này. Linh Quỳnh sờ cằm:
Rốt cuộc cô đi theo chúng tôi là có mục đích gì? Trò chuyện một chút nào?
Tiểu Hòa nghiêng đầu qua một bên:
Không có gì hay mà trò chuyện.
Linh Quỳnh kéo ghế ngồi xuống:
Trên người Phó Minh Trấm có thứ gì mà cô muốn?
Linh Quỳnh đưa tay ra, tầm mắt Tiểu Hòa vô thức theo sát ngón tay của cô.
Giọng nói trong trẻo mà mềm mại kia tựa như đang dần dần đi xa.
Linh6 Quỳnh ngăn cô ta lại.
Tiểu Hòa năm hụt, ngẩng đầu đối diện với Linh Quỳnh, đáy mắt gần như lộ ra chút hơi thở c5hết chóc.
Tôi hỏi cô cái gì, cô trả lời cái đó, ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?
Đáy mắt Tiểu Hòa dần dần mất vẻ linh hoạt, trả lời một cách trật tự
Biết rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.