Chương 635: Trận tận thế này có thể khởi động lại (30)
-
10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng
- Mặc Linh
- 1501 chữ
- 2022-02-16 04:12:06
Tiểu Hòa là cố ý lẫn lộn tiến vào, mục đích của bọn họ là Phó Minh Trấm.
Bọn họ quan sát Phó Minh Trấm rất lâu rồi, ph8át hiện anh rất đặc biệt, luôn muốn bắt anh đi nghiên cứu.
Đúng vậy, bọn họ coi Phó Minh Trấm là đối tượng nghiên cứu!3
Linh Quỳnh cứ như nhìn thấy trên mặt anh viết chữ
bẩn
thật to, rút ra chiếc khăn sách, kéo tay cô rồi bắt đầu lau.
Khóe miệng Linh Quỳnh hơi co rút một chút.
Thằng nhóc con này...
... Chết rồi hả?
Đây là nói chuyện riêng một chút của cô sao?
Không phải nha, còn thở hổn hển mà.
Linh Quỳnh trưng vẻ ngoan ngoãn.
Văn Tu Dương:
...
Tiểu Hòa suýt chút nữa hại chết đồng bạn của anh, cũng không có gì hay để Văn Tu Dương đồng tình.
Chưa bắt được Phó Minh Trấm, trái lại bọn họ đã bại lộ.
Linh Quỳnh hít một hơi, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn những người khác:
Mọi người có thể ra ngoài trước không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta một chút.
Phó Minh Trấm đứng ở cửa, canh chừng tựa như thần giữ cửa.
Đi xem thử
Giáo sư phân phó.
Một đám người lần mò đi qua, rất nhanh đã nhìn thấy người đứng trên đất trống.
Là Tiểu Hòa.
Có người nhận ra, theo bản năng muốn gọi:
Tiểu...
Người nọ bị người bên cạnh che miệng, đè lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng lướt qua, thoáng một cái đã lập tức biến mất trong bóng đêm, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có.
Có chất lỏng ấm áp rơi xuống, rơi trên mặt bọn họ, trên mu bàn tay ...
Động... động vật biển dị.
Có người run run nói.
Xung quanh bọn họ toàn là động vật biển dị, đang áp sát lại gần bọn họ.
Văn Tu Dương khoanh tay, đứng tựa bên cạnh và trầm tư.
Mới vừa rồi Tiểu Hòa nói những lời đó, rất nhiều điều đều nằm trong phạm vi chưa biết, ví dụ như cô ta không nói rõ ràng là Phó Minh Trấm đặc biệt ở chỗ nào.
Tại sao phải nghiên cứu anh.
Cũng không biết cuối cùng bọn họ làm sao bắt được người có năng lực khởi động lại như bé cưng.
Tiểu Hòa đã gửi tin cho người của cô ta, bọn họ sẽ nhanh chóng tới nơi này. Cô ta cho rằng chắc chắn lần này có thể bắt được Phó Minh Trấm.
Nhưng mà ai ngờ là...
Động vật biển dị vây quanh bọn họ nhiều tầng, còn có động vật biết bay, làm sao bọn họ có thể chạy thoát.
Tại sao thành phố Gia Vẫn có thể có nhiều động vật biển dị như vậy?
Trước đó Tiểu Hòa cũng không nói tin này mà!
Tiểu Hòa đang đứng bên kia, dường như đã nghe thấy, xoay người lại. Gần như cùng lúc đó, bốn phía có dị động.
Cây mây và dây leo bốn phía xào xạc không ngừng tựa như có gió lay động, làm người nghe sởn cả gai ốc.
Bóng râm che kín trước mắt.
Phó Minh Trấm chưa bao giờ rời khỏi thành phố C.
Đột nhiên anh rời đi, bọn họ cảm thấy đây là một cơ hội, cho nên theo suốt một đường.
Tiểu Hòa làm quen với Phó Minh Trấm, chính là muốn tìm hiểu người đàn ông này trước một chút.
Linh Quỳnh nghe vậy phồng mang trợn mắt, rất tức giận.
Bé cưng nhà có ngay cả lời nói cũng không nói được, đán9g thương như vậy rồi mà còn bị người ta coi là đối tượng nghiên cứu!
Có phải là người không vậy!
Nhưng Phó Minh Trấm hoàn toàn không cho cô ta một chút mặt mũi.
Đến bây giờ tiến vào thành phố Gia Vân.
Tiểu Hòa cảm thấy đây là một cơ hội, nơi này cất giấu rất nhiều sinh vật biến dị.
Không có.
Có phải là định vị sai lầm không?
Bốn phía nơi đây căn bản không có ký hiệu gì.
Hay là anh có chỗ nào không bình thường?
Linh Quỳnh nghiêng đầu nở nụ cười:
Đội trưởng Văn, bí mật không nên biết thì không nên nghe ngóng nhé. Biết được càng nhiều, chết càng nhanh, anh từng nghe những lời này chưa.
Văn Tu Dương:
...
Gáy lạnh run...
Rào...
Đột nhiên đồng bạn bên cạnh bay lên giữa không trung.
Coi như mọi người đều cùng nhau chạy thoát thân, cũng không thể nào thật sự thật lòng.
Bóng đêm dày đặc, một đám người nhanh chóng xuyên qua thành phố đổ nát bị cây mây và dây leo quẩn quanh.
Giáo sư, hình như chính là phụ cận.
Đám người này ngừng lại.
Bọn họ cầm một mâm tròn trong tay, phía trên hiện định vị.
Nơi điểm đó lóe lên vừa vặn chính là vị trí gần đây.
Giáo sư được bảo vệ chính giữa, hỏi:
Nhìn thấy ký hiệu rồi hả?
Linh Quỳnh tránh chỗ nhuốm máu, đi tới khu vực trung tâm chiến trường.
Nhìn đống lộn xộn này và chậc một tiếng.
Nếu như Tiểu Bằng ở trong đội ngũ bọn họ, có thể bọn họ sẽ không tổn thất quá lớn.
Mất đi Tiểu Bằng, gặp động vật biển dị, coi như những người này không may. Động vật biến dị ngay không để bất cứ thứ gì dù chỉ là một sợi tóc, hiện trường trải qua lại có không ít trang bị.
Trang bị của những người này trang bị còn rất tốt.
Linh Quỳnh tiện tay lượm một món vũ khí, thử cảm giác một chút. Cô còn chưa chơi được mấy lần đã bị Phó Minh Trấm lấy đi.
Năm phút sau, Linh Quỳnh từ bên trong đi ra.
Tầm mắt Phó Minh Trấm quét một lượt từ đầu đến chân cô, giống như là đang xác định con non có bị thương không.
Văn Tu Dương nhìn vào bên trong, Tiểu Hòa ngã xuống đất, không biết sống chết.
Giọng cô gái nhỏ mềm nhũn, nhưng mà từng câu từng chữ giống như đều là lời uy hiếp.
Văn Tu Dương liếc nhìn Phó Minh Trấm vẫn đang gồng người, ánh mắt hơi rối rắm, cuối cùng không truy hỏi nữa.
Đây là tận thế ...
Người tập kích6 Linh Quỳnh và Phó Minh Trấm trên quảng trường thành phố C lúc trước chính là bọn họ.
Bọn họ ở thành phố C cũng không 5phải là một hai ngày, biết bình thường Phó Minh Trấm ở đầu. Nhưng mà mỗi lần Phó Minh Trấm xuất hiện đều rất quỷ dị, giống như có thể tránh khỏi cuộc đột kích của bọn họ vậy.
Thời gian này giao thủ với Phó Minh Trấm, bọn họ cũng thiệt hại không ít người,
Hiển nhiên Phó Minh Trấm nghe cô.
Cô ta nói anh Phó khác biệt, là khác biệt ở đâu?
Văn Tu Dương hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
Bệnh bạch tạng của Phó Minh Trấm... thật sự là bệnh sao?
Cô cho rằng đang chơi trò chơi à?
Chuyện này không làm được là phải mất mạng đấy!
Linh Quỳnh đã quyết định là muốn chơi bọn họ.
Tất nhiên là không.
Linh Quỳnh chống nạnh:
Tôi phải đáp lễ bọn họ cho tốt mới được.
Người ta cũng đã mơ ước tới cửa nhà mình, cô còn không đáp lễ, vậy không lễ phép cỡ nào! Cô gái nhỏ đảo mắt một vòng, dùng giọng điệu cực kỳ buông lỏng mời nam chính tổ đội:
Anh muốn chơi đùa không?
Văn Tu Dương:
...
Đồng bọn của cô ta đang nhanh chóng đến đây rồi, chúng ta phải rời khỏi nơi này.
Còn có những động vật biến dị kia, đều là phiền phức.
Đi cái gì?
Không đi sao?
Mà đúng dịp dị năng của Tiểu Bằng có thể hỗ trợ. Dị năng của Tiểu Bằng là dựa vào âm thanh cậu ta phát ra để quấy nhiễu động vật biển dị.
Tiểu Hòa muốn dụ động vật biển dị tập kích đám người Linh Quỳnh rồi tìm cơ hội bắt lấy Phó Minh Trấm.
Linh Quỳnh nghe xong, chắc chắn Tiểu Hòa và người đằng sau cô ta chính là người cuối cùng bắt lấy Phó Minh Trấm mà cẩm nang giới thiệu.
Một cảm giác đè ép ập tới.
Đáy lòng mọi người đồng thời dâng lên sự sợ hãi.
Giống như bị thứ gì nhìn chằm chằm.
Nơi này giống như một cái bẫy, chờ bọn họ nhảy vào.
Rút lui...
Mau rút lui lại!
Nhưng mà lúc này đã muộn.
Tiếng kêu thảm thiết xuyên phả bóng đêm thành phố Gia Vân, bay lượn hồi lâu trên không trung.
Ba giờ sáng.
Gió đêm thổi tung mùi máu tươi trên mặt đất lên, cuồn cuộn xông lên tận trời rồi lập tức biến mất trong gió nóng.
Những định vị lại là nơi này.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Giáo sư, phía trước có người.
Người đi trước dò đường trở lại báo cáo là nhìn thấy một người ở phía trước.
Haizz...
Thôi vậy, bé cưng nhà mình, chiều theo anh một chút cũng không có gì.
Không bẩn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.