Chương 636: Trận tận thế này có thể khởi động lại (31)
-
10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng
- Mặc Linh
- 1545 chữ
- 2022-02-16 04:12:06
Giải quyết một phiền phức lớn cho bé cưng, tâm trạng Linh Quỳnh cũng không tệ lắm.
Nhưng mà tâm trạng những người còn lại thì không 8tốt đẹp như thế.
Linh Quỳnh có thể thiết kế một ván cờ như vậy, giết chết những người đó, thế có khi nào...
Nhiều người như vậy mà ngay cả đối đầu chính diện cũng không kịp.
Động vật biến dị đã bị giải quyết một cách dứt khoát... <5br>
Trái lại, đám người Mạnh Tẫn đảm không sợ hãi như thế, mang một ít thức ăn cho Linh Quỳnh, vẫn trò chuyện với cô câu được câu không.
Xử lý Tiểu Hòa thể nào đây?
Văn Tu Dương tới hỏi ý kiến của cô. Tiểu Hòa còn sống, lúc này bị trói trên cây cột gần đó
Đội trưởng Văn, đây là đội ngũ của anh, tất nhiên là do anh xử trí rồi.
Linh Quỳnh nâng cắm, giọng điệu tùy ý, cũng không thèm để ý đến sống chết của Tiểu Hòa.
Mọi người cẩn thận.
Đến gần tòa nhà, Văn Tu Dương nhắc nhở bọn họ.
Linh Quỳnh và Phó Minh Chậm đứng cạnh nhau, cô ngửa đầu quan sát tòa nhà kia. Xung quanh tòa nhà rất khô ráo và sạch sẽ, giống như có người dọn dẹp vậy, cỏ dại và dây leo đều bị dọn sang một bên.
Rõ ràng nơi này có người sinh sống.
Giống như là chủ nhân nơi này đã rời đi, vẫn chưa về.
Văn Tu Dương phát hiện ổ khóa có bụi bặm, lớp bụi đã hơi dày, chắc là đã rời đi được một đoạn thời gian,
Văn Tu Dương mở khóa ra cho mọi người lên lầu.
Bọn họ đến thành phố Gia Vân nhiều ngày như vậy, làm ra động tỉnh cũng không nhỏ. Người sinh sống ở đây, Vì sao không hề ra kiểm tra thử?
Hay là bọn họ không nhìn thấy?
Anh trai, anh nhìn thấy có người không?
Linh Quỳnh hỏi Phó Minh Trấm.
Trên lầu vẫn yên tĩnh, giống như nơi này không có ai sống vậy.
Đội trưởng, anh đến xem.
Linh Quỳnh vào sau một bước, trong phòng rất nhiều dụng cụ thí nghiệm, mà sau những dụng cụ này nằm một thi thể đã thối rữa.
Nhìn qua đại khái đã chết một tháng trở lên.
Trước kia mọi n3gười cảm thấy Phó Minh Trấm rất đáng sợ, bây giờ ánh mắt nhìn Linh Quỳnh cũng biến thành kính sợ.
Con người không thể chỉ xem bề n9goài, những lời này không sai chút nào.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp cỡ nào nha! Sao lòng dạ còn hung ác hơn cả đàn ông bọn họ thế này? 6
Các người xem kìa...
Phía trước mặt, cách đó không xa có một tòa nhà, nóc nhà trong sạch sẽ hơn so với những kiến trúc khác, phía trên không có cây mây và dây leo quấn quanh.
Tòa nhà cao bảy tầng, đặt ở trước tận thế thì hoàn toàn không làm người khác chú ý, lúc này lại có vẻ vô cùng nổi bật.
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn anh ta, Văn Tu Dương cầm một quyển sách trong tay, bên trong kẹp một tấm thẻ căn cước.
Tên người trên thẻ căn cước đúng là ông lão trong hình.
Dương Kiện còn nhảy nhót bên ngoài, vậy người này chỉ có thể là ông lão.
Nội tâm Linh Quỳnh tan vỡ, đây là đã ngộ của người qua đường sao?
Cô Giản, người cô muốn tìm là ông ta sao?
Ừ.
Linh Quỳnh uể oải:
Mọi người xem thử có tư liệu gì có thể dùng được không, đều mang về đi, biết đầu có thể giúp mọi người có được linh cảm, tạo ra vắc xin. Tôi muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.
Văn Tu Dương đúng là lục soát ra không ít tư liệu trong phòng thí nghiệm, cũng không ghi chép tỉ mỉ liên quan tới động vật biển dị ở thành phố Gia Vân.
Ban đầu thành phố Gia Vân cũng có zombie.
Nhưng mà sau khi động vật biển dị xuất hiện, đám zombie kia dần dần ít đi.
Linh Quỳnh tỏ vẻ mình không sao, chính cô đi xem.
Mức độ thi thể thối rữa đã rất cao, hoàn toàn không nhìn ra cái gì.
Nhưng mà Linh Quỳnh tìm được một tấm hình trong quần áo chưa thối rữa của anh ta.
Tức chết bố rồi!
Đi một chuyến tay không.
Linh Quỳnh thở phì phò kéo Phó Minh Trấm đi. Văn Tu Dương:
? ? ?
Những thứ này đều là xương người mà... Chuyện gì xảy ra vậy?
Sẽ không phải là làm thí nghiệm gì chứ? Tôi nghe nói hai năm trước khi tập thể bắt đầu, có không ít thí nghiệm mất hết tính người...
Hiển nhiên rất nhiều người đều từng nghe thấy tin đồn này.
Hình là chụp chung, một ông lão mặt mày hiện từ và một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này, Linh Quỳnh còn hơi quen mắt... Dương Kiện. Đầu sỏ dẫn đến nguyên chủ bị chết thê thảm.
Ông ta tên là Dương Duệ.
Giọng nói của Văn Tu Dương vang lên bên cạnh.
Linh Quỳnh nhìn ra ngoài một cái, thấy không ai chú ý tới bên này, kéo tay áo Phó Minh Trấm, tiến tới hôn anh.
Phó Minh Trấm hơi cúi đầu, để cho con non hôn tùy ý.
Văn Tu Dương xác định không có thu hoạch gì, buổi tối hôm đó đã ra khỏi thành phố. Kết quả là lúc xế chiều, bọn họ lại nhìn thấy hố to với xương trắng um tùm.
Văn Tu Dương cũng không hỏi nhiều, quay đầu rời đi.
Tiểu Hòa xử lý như thế nào, Linh Quỳnh không biết, ngày hôm sau thức dậy đã không thấy tăm hơi.
Đồng thời còn không nhìn thấy một số người trong đội ngũ, không biết có phải là đi ra ngoài trước hay không.
Từ số lượng xương trắng chồng chất, có thể thấy số người cũng không ít.
Tiếp theo, xác suất bọn họ gặp phải loại hố to này không ngừng gia tăng. Ban đầu số lượng xương trắng dưới đáy hồ trông cũng rất nhiều. Nhưng dần dần ít đi.
Có hổ chỉ có mười mấy cái. Có thậm chí chỉ có mấy cái.
Bây giờ...
Linh Quỳnh nắm lấy cánh tay. Xong rồi.
Bố chắc là hết thuốc chữa.
Hai người là cha con sao?
Linh Quỳnh thở dài.
Nếu không chậm trễ ở thành phố C lâu như vậy, có lẽ cô còn có thể gặp được người có thể tạo ra vắc xin này.
Không biết là bởi vì động vật biến dị chiếm đoạt nơi này, zombie từ từ sợ hãi rời đi, hay là bị động vật biến dị ăn hết.
Zombie càng ngày càng ít, động vật biển dị thì ngược lại, càng ngày càng nhiều lên. Nhưng mà đám động vật biển dị này không thích cuộc sống trên bề mặt trái đất, rối rít chui vào lòng đất.
Những tư liệu kia có ích gì hay không, Văn Tu Dương không đoán ra được.
Phó Minh Trấm sợ Linh Quỳnh nhìn thấy sẽ ghê tởm, đưa tay che mắt cô.
Anh trai, tôi không sao.
Linh Quỳnh kéo tay anh xuống, mỉm cười với anh:
Tôi đi xem thử.
Phó Minh Trấm nhíu mày, muốn đi thay cố.
Phó Minh Trấm lắc đầu.
Nơi này rất yên tĩnh.
Tòa nhà chỉ có một cánh cửa sắt có thể đi lên, trên cửa bị khóa.
Trái lại Tiểu Bằng vẫn ở lại đội ngũ, bị người khác canh chừng.
Nếu hôm nay vẫn không thu hoạch được gì, chúng ta sẽ ra ngoài.
Vào bữa sáng, Văn Tu Dương nói với Linh Quỳnh về hành trình kế tiếp:
Vật tư không đủ.
Linh Quỳnh:
Ồ.
Đã tìm khắp những nơi có thể tìm trong thành phố Gia Vân rồi,
Ngoại trừ việc biết được động vật biển dị ẩn núp trong lòng đất, hở cơ sẽ ra ngoài, cũng không có thứ gì có tác dụng.
Không có mệnh nữ chính. Linh Quỳnh tựa đầu vào bả vai Phó Minh Trấm, yếu ớt than thở. Bây giờ ngay cả bơm vàng cũng bơm không nổi.
Phó Minh Trấm xoa đầu cô, giống như đang an ủi cô vậy.
Cũng may...
Không cần bơm vàng cũng có thể hưởng thụ bẻ cùng một cách vui vẻ.
ít nhất bố không thiệt thòi.
Anh ta không phải là chuyên gia về phương diện này. Còn về chuyện xương trắng trong những cái hố kia, trái lại không nhìn ghi chép gì có ích.
Văn Tu Dương suy đoán, rất có thể là lúc virus vừa bùng nổ, những người đó bị cắn, nhưng còn chưa biến dị đã bị xử lý tập thể.
Không biến dị, vậy lúc chết đi sẽ vẫn là loài người, tất nhiên xương vẫn là màu trắng.
Đương nhiên đây còn là suy đoán.
Nhưng mà chắc cũng không ai có thể giải đáp vấn đề bí ẩn này.
Đội trưởng, anh nhìn trên này đi!
Có người từ trên lầu chạy xuống, giống như nhìn thấy vật gì đáng sợ.
Ở trên lầu, Văn Tu Dương nhìn thấy rất nhiều thi thể zombie và động vật biến dị bị ngâm trong formalin, không biết có phải là Dương Duệ đã dùng zombie để làm thí nghiệm không. Tình cảnh kia thật sự hơi ghê tởm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.