Chương 637: Trận tận thế này có thể khởi động lại (32)
-
10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng
- Mặc Linh
- 1544 chữ
- 2022-02-16 04:12:06
Trong thành phố Gia Vân có quá nhiều động vật biển dị, mọi người không dám ở lại lâu.
Người cũng chết rồi, Linh Quỳnh cũn8g buông tha, dù sao dường như cô... cũng không có dấu hiệu biến dị.
Biết đâu cô có năng khiếu bẩm sinh, sẽ không biến dị3!
Linh Quỳnh lại quay về cuộc sống bị
Nuôi nhốt
, cách dăm ba bữa Phó Minh Trấm lại muốn cho cô ăn động vật biển dị bồi bổ thân thể, cũng khẳng định là cô ăn thịt động vật biển dị thì nhất định sẽ biến thành dáng vẻ như anh.
Linh Quỳnh:
...
Không muốn, không thể, hẹn gặp lại!
Mỗi lần bị từ chối, trên mặt Phó Minh Trấm đều tràn đầy mờ mịt và mất mác.
Phó Minh Trấm không giải thích rõ ràng, dù sao anh làm được là được. Cũng giống như dị năng khác của anh vậy, cũng không phải là của bản thân anh, đều là anh
Học
từ người khác.
Linh Quỳnh không nói gì, hồi lâu mới nặn ra mấy chữ
Như vậy cũng được à...
Rốt cuộc bẻ càng là thứ gì?
Không đúng, những dị năng kia của anh rất yếu, không có ích gì mà.
Linh Quỳnh nhớ tới vụ này.
Linh Quỳnh nằm trên bàn than thở, đưa ra tay nắm hai tay Phó Minh Trấm:
Được rồi, dù sao chúng ta bên nhau là tốt rồi.
Dính chặt một chỗ với bé cưng không tốt sao! Đi theo kịch bản gì chứ!
Phó Minh Trấm nắm lại, đặt lên môi hôn một cái, coi như đáp lại.
Linh Quỳnh cười cong mi.
Dị năng hệ lửa không thăng cấp thì chỉ là một cái bật lửa nha!
Ngưng tụ quả cầu lửa cũng không làm được.
Có tác dụng quỷ gì đâu?
Bây giờ vấn đề mà căn cứ gặp phải càng ngày càng nhiều.
Không chỉ có động vật biến dị và zombie biến dị, còn có đói bụng và zombie.
Mọi người sinh tồn trong tận thế càng trở nên khó khăn, hiếm thấy là mọi người càng trở nên đoàn kết.
Nhưng mà lúc rời đi, Phó Minh Trấm hoàn toàn không có ý đó.
Không phải lúc trước anh muốn Tiểu Bằng hỗ trợ bắt động vật biến dị sao?
Linh Quỳnh tò mò:
Anh không muốn nữa à?
Phó Minh Trấm nghiêng đầu, mấy giây mới lấy tay vỗ ngực mình.
Lúc bọn họ ra khỏi thành phố, lại bất ngờ tìm được một kho hàng, bên trong cũng có không ít vật tư.
Linh Quỳnh9:
...
Nếu không thì sao lại nói là hào quang của nhân vật chính chứ! Đi đến đầu đều không thể đi một chuyển vô ích.
Trên đường trở về, gặp được càng nhiều zombie biến dị.
Hơn nữa trong trụ còn có người thực lực không tồi ở lại canh chừng.
Mặc dù thiệt hại nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được.
Mà nghiên cứu viên của bọn họ cũng phát hiện là nguyên nhân xuất hiện tuyết xám, cho nên cách ly những người đã từng tiếp xúc với tuyết xám.
Bọn họ còn quay về thẩm vấn Tiểu Hòa và Tiểu Bằng thật rõ ràng.
Ai ngờ hai chị em lại lựa chọn tự tử.
Văn Tu Dương không tiếp nhận lời nói kia:
Những tư liệu mang về từ thành phố Gia Vân đều có chút tác dụng, cậu đưa qua bên phòng thí nghiệm đi.
... Chỉ có điều không có tác dụng gì lớn.
Đối với chuyện trước tận thế, anh không nhờ một chút nào à?
Phó Minh Trấm lắc đầu.
Rất nhiều người sống sót đều bắt đầu dần dần biến dị, trở t5hành loại zombie biến dị khó đối phó kia.
Phó Minh Trấm vẫn không đổi được tật xấu cử động một tí là định bắt động vật biến dị về, cho dù sau khi thăng cấp dị năng hệ lửa xong, anh đối phó với zombie biến dị đã không hề khó khăn.
Cô Giản, cô về cùng chúng tôi hay sao?
Văn Tu Dương đích thân tới hỏi Linh Quỳnh. Phó Minh Trấm đè Linh Quỳnh lại, kéo cô vào lòng giống như gà mẹ che chở cho con. Linh Quỳnh nghĩ đến tình huống của Phó Minh Trấm, lắc đầu:
Không được. Tôi trở về thành phố C, có nhu cầu thì tới thành phố C tìm tôi.
Không biết có phải là Phó Minh Trấm không nghĩ đến vụ này không, ngây ngô ngẩn người tại đó, hơi mờ mịt, lại có chút luống cuống.
Linh Quỳnh cảm thấy lúc này Phó Minh Trấm rất đáng yêu, không nhịn được bật cười.
Phó Minh Trấm nhìn theo hướng đám người Văn Tu Dương rời đi, dáng vẻ cứ như định đuổi theo.
Văn Tu Dương nghĩ thầm, thành phố C nhiều zombie như vậy, ai muốn đi tìm cô ta?
Mà trong tương lai không lâu sau, đúng là anh ta thật sự đi thành phố C tìm cô.
Linh Quỳnh còn tưởng rằng Phó Minh Trấm sẽ muốn mang Tiểu Bằng theo, trước giờ anh vẫn luôn muốn bắt cậu ta lại.
Linh Quỳnh đuổi theo đám người Văn Tu Dương, bọn họ đã đến căn cứ.
Căn cứ vẫn chưa tiêu đời.
Quả thật có người biến dị, nhưng cũng may lúc ấy căn cứ nhắc nhở kịp thời, không có nhiều người tiếp xúc.
Linh Quỳnh kéo anh ra ngoài, không tìm được ly rượu vang, chỉ có thể tùy tiện lấy hai cái ly, cô và Phó Minh Trấm mỗi người một ly.
Phó Minh Trấm lắc đầu, ra hiệu anh không cần.
Anh uống một ngụm đi.
Linh Quỳnh kéo Phó Minh Trấm rời đi, giống như rất sợ có người đuổi theo phía sau.
Văn Tu Dương nhìn hai người rời đi.
Đội trưởng, rõ ràng cái tên Phó Minh Trấm kia có vấn đề, chúng ta thật sự thả bọn họ đi à?
Cái cô Tiểu Hòa kia phí hết tâm tư muốn bắt anh, như vậy còn có thể không có vấn đề sao?
Linh Quỳnh vội vàng ngăn anh lại:
Được rồi, đợi đã nào! Chúng ta còn có thuốc...
Nếu căn cứ có Tiểu Bằng, vậy sau đó cô còn làm ăn gì được?
Đuổi theo!
Anh xem tôi tìm được gì này!
Linh Quỳnh lật ra một chai rượu vang, vui sướng đi vào phòng thí nghiệm tìm Phó Minh Trấm.
Phó Minh Trấm liếc mắt nhìn rượu vang trong tay cô, không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Năng lực như vậy, cho dù là Văn Tu Dương cũng cảm thấy đáng tiếc.
Nếu cũng đã tới căn cứ, không bằng cô Giản ở lâu mấy ngày?
Văn Tu Dương chủ động giữ lại:
Nếu như được thì có thể để cho anh Phó tiến hành kiểm tra.
Linh Quỳnh nặn ra vẻ mỉm cười:
Không cần, hôm nay chúng tôi sẽ đi ngày.
Mắc cười!
Để cho các người phát hiện ra điểm đặc biệt của bé cưng thì còn có thể sống mà ra khỏi căn cứ à?
Coi như đạo đức nam chính tốt, cũng không đại biểu là tất cả mọi người trong căn cứ này đều có đạo đức tốt.
Lỡ như có người muốn giải phẫu bẻ cùng thì làm thế nào?
Linh Quỳnh nghi ngờ, không hiểu ý anh lắm. ... Tôi có thể.
Cái đầu nho nhỏ của Linh Quỳnh có dấu hỏi thật to.
Sao anh làm được?
Linh Quỳnh kiên định lập trường, tuyệt đối không thỏa hiệp... Hôn... Hôn cũng không được!
Bố là người có nguyên tắc!
Phó Minh Trấm tốn thời gian cải tiến thuốc, hiệu quả tốt hơn so với phiên bản trước đó, bắt động vật biển dị cũng dễ dàng hơn.
Linh Quỳnh muốn mang Tiểu Bằng đi, nhưng lại bị báo cho là hai chị em này tự tử trên đường.
Linh Quỳnh chỉ thấy được thi thể Tiểu Bằng.
Chắc là cho rằng bọn họ mang cậu ta về sẽ dùng cực hình tra hỏi mình, cho nên tự kết thúc trước một bước.
Lúc không có chuyện gì làm, Linh Quỳnh cũng nghiên cứu Phó Minh Trấm một chút.
Phó Minh Trấm có năng lực học tập rất mạnh, đặc biệt là về mặt học tập dị năng, cứ như là... sao chép.
Có thể trong thời gian cực ngắn, sao chép dị năng của người khác.
Vâng.
Linh Quỳnh lại bị Phó Minh Thẩm mang về thành phố C, quay về tòa nhà mà trước đó bọn họ ở.
Nơi này không có gì thay đổi so với lúc bọn họ rời đi.
1. Tôi không cần.
Cái này không phải là vấn đều có cần hay không, cuộc sống phải có cảm giác nghi thức.
Linh Quỳnh bưng ly rượu vòng qua bàn, trực tiếp ngồi vào lòng anh:
Uống một ngụm nào.
Ly rượu chạm vào bờ môi của Phó Minh Trấm, anh có chút bối rối không biết làm sao, đến gần tay Linh Quỳnh, uống một hớp. Phó Minh Trấm uống như uống nước lã vậy, không có bất kỳ phản ứng gì.
Uống ngon chứ?
... Không có mùi vị. Linh Quỳnh hơi sửng sốt, cô bưng ly uống một hớp, hương vị rất thơm màu...
Có phải là bé cưng không nếm được mùi vị không?
Linh Quỳnh lại uống một hớp, tiến gần bờ môi Phó Minh Trấm, dán lên.
Rượu vang bị Phó Minh Trấm từ từ nuốt xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.