Chương 649: Sau khi ta thành khuê nữ của nam chính (7)
-
10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng
- Mặc Linh
- 1378 chữ
- 2022-02-23 03:29:05
Dung công tử.
Dung công tử, ngươi dậy chưa?
Trong phòng, Dung Tô Ngôn cử như vậy ngã xuống giường, chàng chống đỡ thân thể ngồi xu8ống, bên tai là tiếng Phi Vũ.
Hình như thiếu nữ sợ ngã, hai tay ôm cổ của chàng, nhẹ vòng qua cổ, giống dòng điện nhỏ xíu chạy khắp toàn thân.
Dung Tô Ngôn củi đầu nhìn người trong ngực.
Dung Tô Ngôn ôm ngang người lên.
Nhẹ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chàng.
Dung Tô Ngôn:
...
Trước đó đã mặc y phục rồi, hiện tại tự nhiên cũng không cách nào từ chối.
Dung Tô Ngôn tuân theo lễ nghi phi lễ chớ nhìn, xoay người hành lễ:
Thiếu chủ.
Linh Quỳnh ngẩng đầu, đôi mắt còn mang theo mông lung buồn ngủ, giọng nói mềm mại:
Ngươi đã đến.
Vậy ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thiếu chủ.
Dung Tô Ngôn còn không kịp phản ứng đã không thấy Phi Vũ. Chàng cầm y phục mỏng manh của nữ hài tử, đứng tại chỗ, không biết như thế nào cho phải. Hầu hết Dung Tô Ngôn có chút nhấp nhô, cẩn thận nói:
Thiếu chủ, ta thay y phục cho người, có phải không thích hợp hay không?
Có gì không thích hợp?
Nữ hài nhi ngồi ở trên đệm nghi ngờ:
Ngươi là tùy tùng bên cạnh ta, chăm sóc ta ăn uống sinh hoạt thường ngày là người phải làm.
Dung Tô Ngôn:
...
Giọng điệu của tiểu cô nương không thèm quan tâm, hoàn toàn coi chàng thành một món đồ dùng. Có lẽ vị đại tiểu thư này, vốn không coi chàng là nam nhân.
Móa!
Quên mất chuyện này!
Áo ngoài mặc lên xong, không cần thắt, cũng không có đai lưng, làm Dung Tô Ngôn thở phào.
Áo ngoài còn có một tầng sa y, mỏng manh mềm mại, làm y phục đỏ thêm cảm giác mông lung. Dung Tô Ngôn cảm giác phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, chàng chống cái đệm, chuẩn bị thối lui. Tiểu cô nương lại giơ ra phần bị y phục che lại, chân trắng nõn nà, chỉ huy hùng hồn:
Giày còn chưa mang.
Dung Tô Ngôn vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy thân thể có chút nóng. Chân nữ hài tử nhỏ như vậy, trắng như vậy sao? Trên mặt Dung Tô Ngôn đều có chút đỏ lên, không biết là căng thẳng hay là gì khác, ngón tay đều đang phát run.
Ngây ra làm gì.
Linh Quỳnh dùng chân đá Dung Tô Ngôn:
Nhanh lên, ta đã đói.
Dung Tô Ngôn thả năng trên ghế, Phi Vũ trước đưa cho Linh Quỳnh một chén thanh lộ.
Linh Quỳnh nhấp một ngụm, lại hỏi Dung Tô Ngôn:
Ngươi muốn không?
Dung Tô Ngôn:
...
Dung Tô Ngôn hít thở sâu một hơi, ngang nhiên xông qua, tháo dây lưng chưa cột kỹ ra, cột lại lần nữa.
Dung Tô Ngôn nghĩ như vậy, đáy lòng nhẹ nhõm không ít, ôm nàng ra ngoài.
Đồ ăn sáng ở trong sân bên ngoài, Phi Vũ đang loay hoay bát đũa.
Gương mặt vừa tỉnh ngủ đỏ ửng, tự dưng lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu.
Trước mặt nàng bày một bàn trà, trên bàn trà bày biện một lư hương, cả phòng để đó vài cuốn sách, nàng đang từ từ lật xem.
Chàng nhịn xuống chút rung động này, lấy ra với giày từ bên cạnh. Chân Linh Quỳnh còn chống trên đầu gối của chàng, Dung Tô Ngôn thấy nàng hoàn toàn không muốn tự nâng lên, đành phải duỗi tay nắm chặt mắt cá chân thiếu nữ.
Lòng bàn tay Dung Tô Ngôn rất nóng, hình như Linh Quỳnh có chút không thích ứng, sau đó rụt lại.
Đai lưng áo trong cần vòng qua eo nàng, mà Linh Quỳnh cũng không muốn giúp.
Dung Tô Ngôn chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi vòng đai lưng ra đằng sau. Eo của tiểu cô nương rất nhỏ, lúc chàng vòng qua, giống như ôm lấy một người mềm mại.
Dung Tô Ngôn tranh thủ thời gian dài mắt, bên tai đỏ bừng một mảnh.
Chàng vội vàng sửa ảo trong cho Linh Quỳnh xong, thổi lui, cầm y phục giúp nàng mặc.
Dung Tô Ngôn mới đứng dậy, không đỡ tay của nàng, mà vịn cổ tay nàng. Hình như Linh Quỳnh bất mãn, ngược lại trực tiếp bắt lấy tay chàng, sau đó dùng lực đứng lên. Nàng làm tự nhiên tùy ý, giống như vốn nên như vậy.
Y phục màu đỏ chậm chạp rơi xuống tản ra, làm tiểu cô nương xinh đẹp hơn so với hoa.
Ôm ta ra ngoài.
Linh Quỳnh không khách sáo chút nào tiếp tục chỉ huy Dung Tô Ngôn.
Nhanh lên, mỏi tay.
Linh Quỳnh thúc giục chàng.
Tiểu cô nương chuyển động, cổ áo trong hơi mở, mơ hồ nhìn thấy màu vàng nhạt bên trong.
Thiểu chủ, áo trong...
Linh Quỳnh cúi đầu nhìn lại giơ tay ra, ra hiệu chàng chỉnh lại.
Chóp mũi quanh quẩn toàn là hơi thở của nàng.
Bên trong sạch sẽ mang theo một chút ngọt.
Dung Tô Ngôn:
Thiếu chủ có gì cần ta làm sao?
Linh Quỳnh khép sách lại:
Thay y phục.
Dung Tô Ngôn tranh thủ thời gian đáp một tiếng.
Thiểu chủ đang chờ ngươi.
Được.
Dung Tô Ngôn thở ra một hơi, ôm y phục đi qua.
Linh Quỳnh đẩy bàn trà ra, xoay người, đối mặt Dung Tô Ngôn. Nàng không có ý đứng lên, Dung Tô Ngôn đành phải quỳ xuống, Linh Quỳnh thuận tay cầm cái đệm cho chàng. Cái đệm mềm mại dễ chịu, ở mép còn khảm trang trí, xem xét có giá trị không nhỏ. Dung Tô Ngôn ngắm trên người Linh Quỳnh. Áo trong tuyết trắng hơi nhăn, mặc ở bên trong thế này, nhất định sẽ không thoải mái.
Tối hôm qua ch9én rượu kia... Khi chàng trở về phòng cũng không có cảm giác gì, nhưng về đến phòng lại cảm thấy men rượu đang lên.
Chàng còn tưởng r6ằng... Dung Tô Ngôn đổi một bộ y phục, đi tìm Linh Quỳnh.
Dung Tô Ngôn:
...
Nàng không có ý gì khác.
Dung Tô Ngôn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, tối hôm qua uống chính là cái kia...
Chàng còn chưa từ chối, Phi Vũ nói chuyện trước:
Thiếu chủ, bây giờ Dung công tử còn là người bình thường, không nên uống bạc tùng thanh lộ
Linh Quỳnh:
...
Giọng điệu tiểu cô nương bình tĩnh, không có chút khác thường. Chân trắng nõn nà đá vào bàn chân chàng, cả người Dung Tô Ngôn đều cứng lại, chàng nghe thấy tiếng tim đập của mình dần dần tăng tốc.
Dung Tô Ngôn cúi đầu, che giấu mình mất tự nhiên.
Nhưng rất nhanh lại buông lỏng, tiếp tục hùng hồn hổi chàng. Dung Tô Ngôn nhanh chóng mặc vào đủ áo cho nàng, mang giày, nhìn không thấy màu da trắng nõn, chàng mới thở phào.
Tiểu cô nương đưa tay, Dung Tô Ngôn ngẩn người, không biết có ý gì, không hề động.
Dìu ta.
Linh Quỳnh đành phải lên tiếng.
Bên3 ngoài không có động tĩnh.
Dung Tô Ngôn đưa tay mò y phục trên người, không có gì khác biệt lúc chàng trở lại.
Chỗ Linh Quỳnh ở là hình thức cung điện, vàng son lộng lẫy, trong điện tr5ang trí khắp nơi lộ ra tinh xảo xa hoa.
Linh Quỳnh ngồi ở đại điện, chỉ mặc đồ trong, tóc dài chưa buộc, thả ở sau lưng.
Dung Tô Ngôn:
...
Loại chuyện này không phải hắn để vị Phi Vũ cô nương kia tới làm sao?
Chàng là một nam nhân... Phi Vũ đã lấy y phục, cười giao cho Dung Tô Ngôn:
Dung công tử, giao cho ngươi.
Phi Vũ sợ Dung Tô Ngôn không biết mặc, còn dạy chàng mặc làm sao.
Nét mặt nàng bình thường, có chút ngước mắt, đối đầu ánh mắt của chàng.
Tiểu cô nương nhíu mày:
Nhìn gì? Đi thôi.
Tối hôm qua hình như nàng đã lấy thứ này.
Trên đỉnh Tinh Nguyệt, duy nhất được cho là đồ uống cũng chỉ có bạc tùng thanh lộ. Linh Quỳnh ngắm Dung Tô Ngôn, thấy chàng không có phản ứng đặc biệt, hắn là không có việc gì...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.