• 302

Chương 650: Sau khi ta thành khuê nữ của nam chính (8)


Phi Vũ đã không cần ăn gì, cho nên đồ ăn sáng chỉ có phần hai người.

Linh Quỳnh ăn không nhiều, nhưng ăn rất chậm, lựa lựa chọn chọn, đối 8với cái gì cũng bắt bẻ. Chờ Dung Tô Ngôn ăn xong, lúc này Linh Quỳnh mới buông bát đũa xuống.

Lấy kiểm của ta ra.
Nói xong lại bổ sung một câu:
Bên trái phòng ta có cánh cửa có thể mở ra, ở bên trong.
Dung Tô Ngôn đến tẩm điện của Linh Quỳnh lấy kiếm.
Cánh cửa kia ở sau giá đỡ, phía trên để đủ loại đồ vật, đa số là kỳ trân dị bảo.
Chuyện tùy tùng bên cạnh5 cần làm, là những thứ này sao?
Phi Vũ:
...


Dung Tô Ngôn.
Dường như tiểu cô nương biết chàng tới, gọi chàng giòn tan.

Thiếu chủ.

Bảo chàng học những thứ này, tất nhiên chàng bằng lòng. Cho nên Linh Quỳnh không giống như trừng phạt chàng, càng giống như cho chàng cơ hội. Dung Tô Ngôn thử vung cốt kiếm lên, cốt kiếm rất nhẹ, nhưng vung lên lại vô cùng nặng.
Phi Vũ pha trà cho Linh Quỳnh xong, đưa đến trong tay nàng, lại đi nơi xa nhìn một chút.

Thiếu chủ, ta chải đầu cho ngài.
Phi Vũ c3ầm cây lược gỗ và vật trang sức đi ra.

Để hắn làm.
Linh Quỳnh hất cằm, vứt việc này cho Dung Tô Ngôn.
Dung Tô Ngôn nhìn từ bóng lưng nàng, đều có thể trông thấy hai chữ Tức giận.

Dung Tô Ngôn.
Đột nhiên Linh Quỳnh quay đầu.
Thiểu chủ.

Tới.

Chỉ cần Linh Quỳnh không bảo chàng đi, chàng không thể rời đi.
Nói trắng ra chính là người phục vụ thiếp thân.
Khi Dung Tô Ngôn trông thấy thanh kiếm kia còn ngạc nhiên.
Cho đến khi lấy vào tay, phát hiện cảm giác không quá giống binh khí bình thường, mà càng giống một loại xương cốt nào đó.
Gần xong Dung Tô Ngôn mới nhận ra không thích hợp.
Chàng nghĩ chuyện này để làm gì.

Được rồi.

Linh Quỳnh thỏa mãn đậy nắm được cao, thả trong tay chàng, hời hợt nói:
Sau này tự mình bôi thuốc đi, đừng để ta nhìn thấy bộ dáng mặt mũi sưng vù, ảnh hưởng tâm trạng.

Linh Quỳnh vừa cầm sách, vừa bắt đầu luyện kiếm, dường như đang học chiêu kiểm.
Nàng học rất chậm, mà kiên nhẫn không tốt lắm, rất nhanh đã ném kiếm, trực tiếp ngồi dưới đất, giống tiểu cô nương cáu kỉnh.
Dung Tô Ngôn:
...

Dung Tô Ngôn coi như có chút tự mình hiểu lấy đối với thân phận của mình, nắm tay trả về, cương thân thể để Linh Quỳnh bồi thuốc cho chàng.
Đây là một thanh cốt kiếm.
Dung Tô Ngôn cầm kiếm ra ngoài, giao cho Linh Quỳnh.

Dung Tô Ngôn, người qua đây.
Linh Quỳnh lên tiếng gọi chàng.
Dung Tô Ngôn không ngẩng đầu, chậm rãi đi qua. Bàn tay xuôi ở bên người phút chốc bị người ta nắm chặt, lôi kéo chàng ngồi ở bên cạnh, Dung Tô Ngôn ngước mắt, đúng lúc đối đầu với cặp mặt trong sạch của nữ hài nhi.
Phi Vũ giao cây lược gỗ cho Dung Tô Ngôn, đứng ở bên cạnh chỉ điểm.
Phi Vũ không dám dạy khó, chỉ có thể dạy đơn giản.
Dung Tô Ngôn cố gắng bình tĩnh lại, không để cho mình phân tâm.
Lần đầu tiên làm không dễ nhìn, Linh Quỳnh cũng không tức giận, bảo chàng mở ra làm lại.

Nhẹ thôi, đừng làm đau Thiểu chủ.
Phi Vũ còn muốn sốt sắng hơn tự mình ra tay, không ngừng căn dặn Dung Tô Ngôn.
Dung Tô Ngôn cầm đoạn tóc đen, cảm giác trong lòng bàn tay có chút ngửa, lại có chút nóng, còn có bối rối không nói rõ.
Rõ ràng chỉ là vật trang sức đơn giản, đeo trên tóc đen của nàng, như đóa hoa nở rộ như lửa, vô cùng rực rỡ.
Dung Tô Ngôn không dám nhìn nữa, cúi đầu lui sang một bên đi.
Vậy sau này ta làm gì! !
Cảm thấy không giữ nổi bát cơm.
Linh Quỳnh tiến tới, chóp mũi đối với chóp mũi, gần như muốn dán lên.

Dung Tô Ngôn, chuyện ta bảo ngươi làm, mới là chuyện người phải làm. Không cho ngươi phản kháng ta, không thì ta sẽ tức giận đấy!

Mấy ngày kế tiếp, hình như Linh Quỳnh đang để chàng quen thuộc hoàn cảnh và chuyện cần làm, vẫn không ra ngoài, vùi ở Tình Nguyệt phong.
Hầu hạ nàng thay y phục thuần thục mấy lần, cũng không bối rối như lần thứ nhất, dần dần bắt đầu quen.
Không hổ là Thiếu chủ Vân Cung...
Mà kiểm Linh Quỳnh nói, là một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết,
Linh Quỳnh bôi thuốc cho Dung Tô Ngôn, không biết có phải nàng cố ý hay không, bôi vô cùng chậm, tựa như là cố ý tra tấn chàng.
Thế nhưng Dung Tô Ngôn quét mắt thấy chăm chỉ và nghiêm túc trên mặt nàng, lại cảm thấy là mình cả nghĩ quá rồi.
Bao gồm nhưng những chuyện không giới hạn như thay y phục hay vấn tóc hôm nay.
Nói tóm lại chính là Linh Quỳnh ở đâu, chàng phải ở đấy.
Có lần đầu tiên làm cơ sở, lần thứ hai thuần thục hơn nhiều, đợi đến lần thứ ba, cũng coi như có thể ra ngoài gặp người.
Linh Quỳnh khoát tay ra hiệu có thể.

Thiếu chủ, tự ta.
Dung Tô Ngôn muốn tự mình làm.

Ngươi dám!
Người đối diện nhìn chàng chằm chằm dữ dằn, tay Dung Tô Ngôn ngừng giữa không trung.
Dung Tô Ngôn:
...

<9br>Phi Vũ nhìn Dung Tô Ngôn, do dự trả lời:
Thiếu chủ, hắn là Dụng công tử không biết.

Dung Tô Ngôn rất muốn gật đầu đồng ý, cuối cùng c6hịu đựng không hề động.
Thì học.
Linh Quỳnh lý lẽ hùng hồn:
Không thì ta cần hắn làm gì?
Dung Tô Ngôn:
...

Dung Tô Ngôn tiến lên một bước, cúi đầu nghe nàng dặn dò.
Tiểu cô nương lôi kéo y phục chàng, Dung Tô Ngôn không phòng, cả người ngồi trên đất theo, ánh mắt ngang hàng với nàng. Linh Quỳnh nhật kiếm và sách trên đất, nhét trong tay chàng, tùy hứng ra lệnh:
Ngươi học, học xong dạy ta!

Dung Tô Ngôn nắm bình bạch ngọc trong tay:
Vâng.

Thời gian muộn một chút, Phi Vũ gọi Dung Tô Ngôn sang bên cạnh dặn dò chàng, sau đó phải làm chuyện gì cho Linh Quỳnh.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh sáng bao phủ trên người thiếu niên, dát lên một vầng sáng nhàn nhạt. Cốt kiếm trong tay chàng, vung đến rất có khí thế.
Thiếu chủ, đây chính là kiểm của ngài.
Phi Vũ nhỏ giọng nói:
Sao ngài có thể cho Dung công tử dùng, nếu như bị cung chủ nhìn thấy...

Đây chính là cung chủ cố ý luyện chế cho Thiếu chủ.
Phi Vũ giao trang sức cho Dung Tô Ngôn, ra hiệu chàng đeo lên cho Linh Quỳnh.
Bởi vì hôm nay Linh Quỳnh mặc y phục màu đỏ, cho nên vật trang sức cũng là cùng màu.
Gương mặt không hề có điềm báo trước bị nàng nâng lên, vừa đi vừa về xem vết thương trên mặt chàng.

Dược cao rất có tác dụng.
Linh Quỳnh nói thầm một tiếng, không biết mò ra một bình dược cao mới từ chỗ nào:
Bôi lên sẽ không để lại sẹo.

Dữ dằn uy hiếp chàng:
Học không được không cho người ăn cơm.

Dung Tô Ngôn nhìn tiểu cô nương xách váy thở phì phò rời đi, ôm thanh kiếm kia và sách, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thân phận nàng là Thiếu chủ Vân Cung, bình thường đều được người năng trong lòng bàn tay.
Lời nàng nói không ai dám phản bác, càng không cho phép có người phản bác nàng, đây chỉ là thói quen của nàng.
Trải qua mấy ngày nữa rèn luyện, Dung Tô Ngôn cũng không cần Phi Vũ ở bên cạnh chỉ dạy.
Dung Tô Ngôn bưng một bình trà mới Phi Vũ giao cho, sau khi đến định viện, nhìn thấy bóng dáng đứng ở dưới gốc vàng óng ảnh, kiêu ngạo tuyệt trần.

Đừng để hắn nhìn thấy là được rồi.
Linh Quỳnh vô tình khoát tay.


... Thế nhưng ngài còn đưa kiếm phổ cho hắn.
Đây chính là kiếm phổ thượng thừa, đệ tử Vân Cung đều không có cơ hội học.

Hai ngày trước Linh Quỳnh đi Tàng Thư Các Trộm' về, nàng ấy còn tưởng rằng là rốt cuộc Thiếu chủ nghĩ thông suốt, muốn luyện công cho tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng.