XII - Chương 4
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 3029 chữ
- 2020-05-09 03:40:08
Số từ: 3013
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn Thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Tôi đang làm việc ở Geneva thì nhận được thư của Gretchen báo tin nhóm bạn đã đến Marrakech. Tôi hơi lo lắng hình dung ra cảnh họ đang khám phá quảng trường Djemaá. Tôi ước gì Monica có thể tránh xa một nơi như vậy, nhưng vì quá bận bịu với công việc riêng, tôi đành gạt vấn đề đó ra khỏi đầu. Thế rồi trên đường từ Lausanne đến sân bay để đi Ceylon, Holt và Britta đã ghé thăm, khi tôi cho họ xem lá thư, Holt cáu kỉnh nói,
Marrakech chính là nơi Joe không nên tới nhất,
và trước tình thế bất ngờ này, anh quyết định tạt qua Marốc trước rồi mới từ đó đi Ceylon. Tất nhiên Britta rất vui mừng trước viễn cảnh được gặp lại Gretchen và Monica, vì vậy kế hoạch đi đường vòng được thu xếp nhanh chóng.
Rồi Holt gợi ý,
Ông Fairbanks, công ty ông có tài sản lớn ở Marốc. Tại sao ông không đi cùng chúng tôi?
tôi bèn tỏ ra dễ thay đổi ý kiến chẳng kém gì họ:
Nghe có vẻ hay đấy.
Rồi chưa đầy một giờ sau, chúng tôi đã bắt chuyến bay của hãng Lufthansa và lên đường. Tôi tin chắc trên thế giới này có nhiều người lên sẵn kế hoạch du lịch và sau đó phải đi xin hộ chiếu, nhưng tôi không quen người nào như vậy: những người tôi quen bao giờ cũng giữ hộ chiếu còn hạn và ra sân bay trong vòng một giờ sau khi quyết định đi thăm châu Á, châu Phi hay châu Úc.
Chúng tôi hạ cánh xuống Marrakech lúc chiều tà và bắt taxi đến khách sạn Mamounia, một trong những tòa lâu đài cổ kính sang trọng giống như Raffles ở Singapore hoặc khách sạn Shepheard’s lâu đời ở Cairo. Mamounia cách tháp Koutoubia không xa, nằm giữa một công viên góp phần làm tăng vẻ duyên dáng cho bất kỳ tòa lâu đài nào. Vì tôi đã được biết đến qua những lần ghé thăm trước trong quá trình tìm hiểu tình hình kinh tế để chuẩn bị cho việc đầu tư quy mô lớn của công ty, viên quản lý đã dành sẵn phòng tốt cho chúng tôi. Tôi gọi điện cho ba kỹ sư nhà nước ở Casablanca sẽ cùng làm việc, sau đó hỏi người gác cửa đường đến khách sạn Bordeaux. Ông ta nhún vai và hỏi cánh lái xe taxi, nhưng họ tuyên bố taxi không thể xử lý các ngõ ngách được. Vậy là người gác cổng gợi ý,
Việc nên làm là các vị đi bộ xuống quảng trường Djemaá. Chắc chắn ở đó sẽ có người biết.
Ông ta khịt khịt mũi như thể khách sạn Bordeaux chỉ là một túp lều.
Thế là Holt, Britta cùng tôi lên đường đến Djemaá, và vừa bước chân ra quảng trường rộng lớn, tôi đã bị chú nhóc Ả rập mà Gretchen kể trong thư sán lại. Nó giống hệt như cô miêu tả: một đứa bé đầu đường xó chợ mặt mũi cáo già đội mũ vải của đội bóng chày Waco, Texas. Thằng bé tiến thẳng về phía tôi, nói,
Ông Fairbanks, World Mutual, Geneva, Thụy Sĩ.
Cúi chào Holt, nó nói tiếp,
Đây chắc hẳn là Harvey Holt, người xây dựng các sân bay. Còn đây là cô gái Na Uy.
Tôi hỏi làm sao nó biết tên chúng tôi, thì nó đáp,
Cháu đi gửi thư hộ các anh chị ấy mà. Nếu các vị cần bất cứ thứ gì mà khách sạn Mamounia...
Sao cháu biết ta ở khách sạn Mamounia?
Còn ở đâu khác được nữa?
nó hỏi lại. Rồi trầm giọng xuống, nó liếc nhìn Britta với vẻ đểu cáng và bảo,
Đi với em tới casbah nhé.
Tới khách sạn Bordeaux,
tôi nói, vậy là nó bắt đầu băng qua quảng trường Djemaá, nhưng chúng tôi đi khá chậm vì thấy vòng người nào Britta cũng muốn dừng lại xem các anh hề hay nghe kể chuyện, do đó sau rất nhiều trì hoãn, chúng tôi mới tới được bến đỗ xe bus - hàng mấy chục chiếc tản về mọi miền đất thuộc dãy High Atlas - và sau khi vượt qua rất nhiều ngõ ngách, chúng tôi đến được trước khách sạn Bordeaux. Trời bấy giờ đã tối, và suốt một lúc, chúng tôi đứng đó giữa bóng đêm, với ánh đèn hắt ra từ bên trong khách sạn và tiếng guitar văng vẳng từ một trong những căn phòng bên trái, nơi các giọng ca hòa nhịp một bài ballad cổ, tôi có thể hiểu một cuộc phiêu lưu như vậy có ý nghĩa ra sao với một cô gái người Brisbane, Úc, hay một chàng trai người Moose Jaw, vùng Saskatchewan, và tôi nhận thấy nét phấn khích trên khuôn mặt Britta khi cô ló ra khỏi bóng tối.
Nhiệm vụ đã hoàn thành,
thằng Jemail nói, nhưng chưa kịp dẫn chúng tôi vào căn phòng rộng rãi của cặp Thụy Điển, nó bỗng huýt gió và la lên,
Em chuồn đi thì hơn,
vì nó đã trông thấy thân hình đồ sộ của Big Loomis đang bước xuống cầu thang, di chuyển như một quả núi đen xì phủ hoa, và rõ ràng thằng bé và người đàn ông là kẻ thù của nhau vì kẻ trước thì lỉnh đi còn người sau khàn giọng gầm gừ trong lúc thình thịch băng qua chúng tôi,
Các vị nên tránh xa thằng lỏi thối tha đó ra.
Chúng tôi bước đến cánh cửa mà thằng Jemail đã hướng tới, gõ mấy tiếng và được một người đàn ông Thụy Điển nói năng nhỏ nhẹ tự giới thiệu tên Rolf mời vào, nhưng anh chưa kịp nói dứt tên mình thì Gretchen, lúc này đang chơi guitar, đã nhận ra chúng tôi bèn lao ngang qua căn phòng, theo sau là Joe và Cato. Mọi người vồn vã chào hỏi ôm hôn nhau, tấm tắc khen vẻ ngoài điển trai mới mẻ của Joe, nhưng sự nồng nhiệt này đã bị Holt làm hỏng khi anh hít ngửi bầu không khí nặng mùi và hỏi,
Mùi quái quỷ gì thế nhỉ?
Gretchen khẽ siết tay anh thì thầm,
Cần sa đấy. Phần lớn các bạn ở đây đều hút, nhưng không có vấn đề gì đâu.
Đối với tôi thì có vấn đề đấy,
Holt phát biểu trong khi chúng tôi gặp gỡ mọi người, nhưng ngay sau đó chúng tôi được mời ngồi lên trên giường, và Gretchen quay lại với khúc ballad của Child kể về một cô gái được cứu thoát khỏi giá treo cổ đúng lúc dây thừng vừa tròng quanh cổ.
Child 95,
cô giới thiệu, đoạn điệp khúc lôi cuốn và đơn giản tới mức đến cuối đoạn thứ hai, tất cả chúng tôi đều hát theo.
Britta vẫn đưa mắt tìm Monica, nên khi khúc ballad kết thúc Cato giải thích,
Cô ấy ở trên gác. Tôi nghĩ cô ấy vẫn đang ngủ.
Britta đề nghị nhóm người mới đến chúng tôi lên trên đó làm cô bất ngờ, tuy nhiên tôi thấy hình như Cato không tán thành ý kiến ấy còn Gretchen dù bập bùng guitar vẫn nom có vẻ lo ngại, song tôi không chắc, vì vậy với Cato dẫn đường, chúng tôi rời khỏi phòng leo lên cầu thang. Đây một cánh cửa ra, chúng tôi bước vào khoảng không gian tối om om, nhưng trong cảnh tranh tối tranh sáng chúng tôi có thể trông thấy một chiếc giường trên đó rõ ràng dáng một một cô gái đang nằm. Đó là Monica, và ngay cả khi chúng tôi đã vào phòng và bật đèn, cô vẫn không cử động. Say thuốc như hóa đá, cô nằm đó với cái miệng dễ thương há hốc, hai hốc mắt sâu hoắm.
Britta chạy đến bên giường ôm chầm lấy cô, nhưng Monica không thể nhận ra chúng tôi. Khi Britta lay gọi, cô lẩm bẩm gì đó rồi lại chìm vào trạng thái hôn mê. Chúng tôi quay sang nhìn Cato lúc này đang đứng tựa lưng vào tường, không nói một lời.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Holt hỏi.
Cato chỉ vào cánh tay cô nói,
Kim tiêm. Và cô ấy còn nhất quyết ăn mấy cái bánh nướng chết tiệt ấy nữa.
Bánh nướng nào?
Holt hỏi. Cato đá vào một cái túi nhờn nhờn gấp từ giấy báo, thế là Holt cúi xuống nhặt lên, nếm thử ít vụn bánh xanh xanh và hít ngửi.
Chẳng phải hashish sao?
anh hỏi, và Cato gật đầu.
Trông bạn ấy ốm yếu dễ sợ quá,
Britta than, chính cô cũng có vẻ ốm vì bộ dạng của bạn mình.
Cato không bình luận gì; nỗi đau khổ tột cùng trong mắt anh đã nói thay tất cả. Tôi ngồi xuống mép giường để kiểm tra kỹ càng hơn cô gái bất tỉnh, và để ý thấy một dấu hiệu mà sau này tôi phải thường xuyên nhớ đến dù ngay lúc đó tôi đã bỏ qua: nước da của Monica vàng bủng rõ rệt. Đáng lẽ điều này đã phải cảnh báo tôi, nhưng tôi còn đang quá choáng váng vì cô sút cân kinh khủng.
Chắc hẳn cô ấy phải sụt đến gần mười cân kể từ lần cuối cùng tôi gặp cô ấy,
tôi nhận xét.
Có lẽ nhiều hơn,
Cato đồng ý với tôi.
Cô ấy chẳng ăn uống. Nhưng ngày mai khi đến gặp ông, cô ấy sẽ lại rạng rỡ như từ xưa đến giờ.
Ý cậu là cô ấy sẽ dậy được?
Holt hỏi.
Chắc chắn rồi,
Cato đáp, và khoảng mười một giờ sáng hôm sau, khi tôi đang đứng ở đại sảnh khách sạn Mamounia cùng ba kỹ sư từ Casablanca đến thì người già nhất, một cựu sinh viên trường Yale, bỗng reo lên,
Ôi chao! Cô gái xinh đẹp kia là ai nhỉ?
và chúng tôi quay lại, nhìn thấy Monica đang bước tới chào.
Lúc này tôi có thể nhìn rõ cô - người mảnh mai, tóc đen tuyền, gương mặt xanh xao, rạng rỡ với nét dễ thương còn sót lại từ thời thơ ấu nhưng đồng thời cũng quyến rũ không kém gì phụ nữ trưởng thành, cô bước về phía chúng tôi với vẻ duyên dáng tinh tế không thể thiếu và được phản chiếu lại trong gian phòng như tiếng sáo dội vang. Tôi quên luôn bộ dạng cô đêm qua và vội vàng băng qua đại sảnh để đón nhận nụ hôn của cô. Ba anh chàng Marốc theo sát tôi vì, giống như tôi, họ đã nhận thấy nét trang nhã của cô, vậy là tôi giới thiệu hai bên với nhau trước khi nhóm kỹ sư luyến tiếc rời khách sạn, cứ đi được vài bước lại dừng lại đăm đăm nhìn Monica.
Chúng tôi nói chuyện về Moçambique và Marrakech, và Monica tỏ ra khá dí dỏm khi bình phẩm về Cato, về chuyện tình giữa Joe và Gretchen, cũng như thể hiện một sự đáng yêu vô cùng đến mức tôi không sao hình dung nổi cô lại chính là cô gái tôi đã nhìn thấy trước đó mấy tiếng đồng hồ; rồi dần dần tôi cũng hiểu ra rằng chắc hẳn cách đây chưa đầy một giờ, cô đã chích một liều heroin tăng cường do thằng Jemail mang đến, và chúng tôi đang chứng kiến cô trong trạng thái phởn phơ tột đỉnh. Tôi cho rằng ấy chính là tột đỉnh sức hấp dẫn của cô, và, đúng như phản ứng bình thường của bất kỳ người đàn ông nào, trái tim tôi rộng mở khi thấy cô quyến rũ biết bao nhiêu.
Tối đó Holt và tôi mời năm bạn trẻ và cặp tình nhân Thụy Điển ăn tối tại một quán cà phê Pháp trong khu thương mại. Tôi gợi ý mời cả Big Loomis nữa, nhưng Holt phản đối:
Tôi không tin bất kỳ tên béo lưu manh nào bày mưu tính kế cho thanh niên trốn quân dịch.
Tôi tranh luận,
Ông ta hiểu thanh niên. Biết đâu chúng ta sẽ cần ông ta giúp về vấn đề của Monica.
Holt đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng suốt bữa ăn anh luôn để mắt đến Loomis và chú ý lắng nghe mỗi khi ông ta nói chuyện với Joe.
Sau đó chúng tôi thong dong đi xuống quảng trường Djemaá, nơi các diễn viên ca đêm đang trình diễn, rồi quay về khách sạn Bordeaux, để rồi ở đây Rolf và Inger đã đưa tôi vào thế giới của hashish. Chúng tôi, tầm khoảng hai mươi người, được xếp chỗ ngồi trên giường, có tiếng đàn guitar ngân vang khắp căn phòng. Gretchen giới thiệu
Child 12
và có tiếng vỗ tay hoan nghênh. Đây là khúc ballad cô đã dạy tôi, và khi mấy cây guitar khác cùng tham gia, ấn tượng càng thêm sâu sắc, tôi đặc biệt chú ý đến một đoạn mà hẳn tôi đã từng được nghe rồi nhưng chẳng để tâm, vì lời ca, mặc dù viết về một chàng thanh niên, lại có vẻ thích hợp đau đớn cho trường hợp Monica, và khi chúng được cất lên trong âm vang dịu ngọt của hơn một chục giọng ca, tôi buộc phải tin chúng nói về cô gái Anh xinh đẹp của mình, vậy là tôi nắm tay cô, và khi đoạn đó kết thúc:
Bữa tối nay con ăn món chi, hỡi Lord Randal con trai ta?
Bữa tối nay con ăn món gì, hỡi chàng trai đẹp đẽ của ta?
Con ăn lươn nấu với rượu vang; mẹ ơi, mau dọn giường nha,
Săn bắn đã mệt rồi, con chỉ muốn nằm lăn ra.
Tôi bèn nói thầm,
Tại sao cháu không thôi món lươn nấu với rượu vang đi?
vậy là cô liền cự nự,
Chú đừng có nói như cha cháu nữa đi,
tôi bảo,
Chú là cha cháu, và chú rất thất vọng chứng kiến cháu tự hủy hoại bản thân ra sao,
nhưng cô đã đặt ngón tay lên môi rồi nói,
Nghe nhạc thôi chú,
và chúng tôi nghe Gretchen hát:
Ôi ta e rằng con đã bị đầu độc, hỡi Lord Randal, con trai ta!
Ôi ta e rằng con bị đầu độc, hỡi chàng trai đẹp đẽ của ta!
Ôi đúng thật rồi! Con bị đầu độc; mẹ ơi, mau dọn giường nha,
Lòng đau đớn quá, con chỉ muốn nằm lăn ra.
Chẳng ai phải lo dọn giường cho cháu đâu,
Monica thì thầm,
vì cháu đâu có ý định nằm lăn ra.
Lúc này, với sự giúp đỡ của Inger, Rolf cuốn một điếu thuốc lá cỡ đại, dài xấp xỉ hàng chợ nhưng ít nhất dày gấp ba lần; thật ra trông nó giống điếu xì gà hơn. Về cơ bản, nó được làm từ lá cần sa, xếp theo chiều dọc, nhưng khi lá đã được xếp đâu vào đấy, Inger bèn rắc lên trên kha khá vụn hashish sao cho chất nâu nâu đổ rải đều khắp điếu thuốc. Khi được châm lửa, nó bốc cháy như cây đuốc trong một lúc, sau đó lụi dần thành một đốm sáng như điếu thuốc bình thường, bốc lên một cuộn khói dày lơ lửng trong không khí, vàng vàng hăng hắc.
Chúng tôi gọi món này là Winston Churchill,
Rolf nói, nhắc đến nhân vật từng sinh sống và yêu mến Marrakech.
Inger rít một hơi sâu, để cho khói đặc lưu chuyển khắp phổi, sau đó thổi ra. Cô rít một hơi nữa, rồi chuyển điếu thuốc cho Rolf hút và đến lượt anh lại đưa cho Gretchen. Cô đang bận bịu với cây đàn nên không hút mà trao luôn điếu thuốc cho cô gái trường Wellesley, cô này rít một hơi sâu và chuyển tiếp cho đến khi Monica nhận được nó, hút liền ba hơi đã đời mà có vẻ chẳng bị tác động gì. Cô đưa điếu thuốc cho tôi, và vì chưa hề biết mùi hashish nên tôi nghĩ trong hoàn cảnh thuận lợi như thế này, có lẽ cứ thử xem sao, vì vậy tôi rít một hơi chiếu lệ, cảm thấy khói thuốc luồn vào sâu trong họng và phổi; ngay cả lượng khói ít ỏi ấy cũng mang theo một uy quyền tôi cảm nhận được ngay tức khắc. Tôi nếm vị khói, sau đó phả ra.
Tôi có thể thấy thứ này có khả năng phổ biến đến mức nào... nhưng với tôi thì không,
tôi phát biểu khi đưa điếu thuốc cho Holt, nhưng anh đã chuyển ngay cho Britta. Cô rít hai hơi sâu và nói,
Lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng,
và Harvey tiếp lời,
Sẽ còn rất lâu nữa mới đến lần sau,
thế là cô vỗ vỗ vào tay anh. Holt hỏi tôi,
Có nặng lắm không?
tôi đáp,
Cho đến giờ tôi vẫn chưa thấy có ảnh hưởng gì, nhưng tôi tin chắc là có.
Khi điếu Winston Churchill cỡ đại được chuyền tay mấy vòng nữa, Monica tìm mọi cách khiến tôi xấu hổ để tôi phải đua theo mọi người, nhưng vốn chẳng phải một thiếu niên mới lớn nên tôi cảm thấy mình có thể vượt qua được lời kết tội
gà mờ
, và đêm càng về khuya, tôi quan sát thấy những người tiếp tục hút hashish càng trở nên đờ đẫn, mơ màng, ngoan ngoãn và uể oải, rồi đến khi các khúc ballad quen thuộc vang lên họ thường hát chậm hơn Holt và tôi nửa nhịp, và một cô gái Úc còn nói,
Có tuyệt không cơ chứ? Chỉ việc ngồi đây hát hò và chẳng tức giận ai?
Nhưng cô không hòa nhịp với chúng tôi được nữa.