• 1,742

XII - Chương 5


Số từ: 2643
Thể loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn Thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Sáng sớm hôm sau Cato đã có mặt ở khách sạn của tôi. Anh gần như quẫn trí nói anh cảm thấy bất lực, không thể cố gắng giúp Monica thêm nữa vì thời gian này cô bắt đầu trộn heroin với bánh hashish theo một tỷ lệ khiến cô hôn mê phần lớn thời gian. Cô không ăn gì cả và thỉnh thoảng lại có ảo giác cha cô và tôi đang áp bức cô trong một khách sạn ở London.
Anh mang túi xách của cô tới cho tôi xem: hộ chiếu chứng minh cô mười bảy tuổi... công dân Anh quốc... báo cho Ngài Charles Braham trong trường hợp rắc rối... và những món hàng nhập khẩu đáng sợ khác - nắp chai bia Đan Mạch, miếng lót li e bị cạo sạch sao cho nắp chai có thể chứa đầy nước và giữ được que diêm để bột heroin hòa tan; một kim tiêm dưới da loại tốt của Đức, không sạch lắm và có vết máu bên trong, chứng tỏ cô đã chọc kim vào tĩnh mạch rồi hút một chút máu ra để chắc chắn vị trí của nó; một gói giấy vuông nhỏ đựng phần bột thừa trăng trắng; cuối cùng là một bức thư viết cách đây bảy tháng gửi đến Torremolinos cho cô.

Tôi có nên vứt kim tiêm đi không?
Cato hỏi.

Tôi cũng không biết nữa,
tôi đáp.
Tôi cũng thấy bất lực như cậu thôi. Nhưng trông cô ấy ốm yếu quá... có lẽ ta nên nói chuyện với Big Loomis thì hơn.

Khi leo cầu thang lên tầng ông ta, chúng tôi phải đi qua cửa phòng Monica, và ngó vào trong, chúng tôi có thể thấy cô đang bất tỉnh và sẽ vẫn như thế trong nhiều giờ nữa.
Chúng tôi phải làm gì với cô bé này đây?
tôi hỏi Loomis.
Cô ấy phải nhập viện... nhưng không phải ở Marốc,
ông đáp. Tôi nói ước gì tôi có đủ thẩm quyền để cho cô lên tàu về Anh, rồi tôi hỏi theo ý kiến của ông ta, Monica đã nghiện đến mức nào rồi, và ông ta đáp,
Chung quy lại là thế này: liệu cô ấy có tự tiêm o-d và tự giết mình hay không?
Tôi hỏi o-d là gì, ông ta liền đáp,
Overdoseh[124]. Thường là do tình cờ - tình cờ cô ấy tiêm quá nhiều, hoặc tình cờ người bán trộn quá nặng. Trong trường hợp thứ nhất, tự sát. Trong trường hợp thứ hai, giết người.


Việc này thường xảy ra không?


Có. Chúng tôi đã có ba thanh niên chết trong khách sạn này vì o-d rồi. Anh chàng Mississippi gầy đét kia cũng phải coi chừng, nếu không anh ta sẽ là người tiếp theo.
Ông ta nói với vẻ thờ ơ chuyên nghiệp của một người từng chứng kiến nhiều bi kịch do sử dụng ma túy, và tôi hỏi,
Ông có sử dụng heroin không?


Tôi ư?
ông ta kinh ngạc hỏi.
Sử dụng Big-H? Tôi ở đây để chống quân dịch... không phải để phá hỏng đời mình. Bao giờ chuyện này qua đi, tôi hy vọng mình sụt được khoảng tám chục cân và làm huấn luyện viên bóng bầu dục tại trường đại học nào đó. Nhưng gần đây tôi đang nghĩ có khi mình nên làm chuyên viên tư vấn.


Chúng tôi đang giữ đồ nghề của Monica,
tôi nói.
Cato có nên vứt ống tiêm đi không?

Big Loomis ngẫm nghĩ một lát.
Đối với trường hợp Monica, tôi sẽ phải nói là không nên. Các ông vẫn có cơ hội đưa cô ấy quay trở lại. Nhưng không được đột ngột cắt nghiện. Cô ấy sẽ nổi loạn và các ông sẽ mất cô ấy.
Qua cách nói quyết đoán của ông ta, tôi cho rằng ông ta đã xử lý nhiều trường hợp như thế này rồi. Ông ta kết luận,
Một việc các ông có thể làm được là không cho thằng lỏi Jemail đó bén mảng lại gần cô ấy.


Sao ông ghét nó đến thế?


Tại vì những người như ông cứ tưởng nó tinh khôn lắm. Thực ra nó là một con quái vật nhỏ bé hư hỏng - một tạo phẩm của xã hội, đúng thế, nhưng nó giết chết phần lớn những thứ mà nó đụng vào. Các ông có thể gọi nó là Lời nguyền của Marrakech... mà mới mười một tuổi thôi đấy.
Xuống cầu thang, chúng tôi thấy thằng Jemail đang lén lút rời khỏi phòng Monica; chúng tôi biết chắc nó đã mang cho cô đợt bánh xanh mới, nhưng vì cô mê man quá không nhận được nên chắc nó đã tuồn chúng xuống dưới gối cô, coi như bán chịu, rồi lượn đi giao phần heroin hàng ngày cho anh thanh niên Mississippi.
Kể từ đêm Cato suýt chết vì chích heroin, tôi vẫn canh cánh trong lòng về những vấn đề do thứ ma túy tàn phá này đặt ra, và bây giờ có vẻ như thằng Jemail đã mang đến cơ hội tìm hiểu sâu hơn, vì vậy trong lúc Cato dừng lại xem liệu có ép được Monica ăn uống chút gì không, tôi chủ tâm bám theo thằng bé Ả rập vào trong hẻm, nhưng ngay khi phát hiện ra tôi, nó dừng phắt lại, quay người đối mặt với tôi và hỏi,
Ông muốn gì, ông bạn? Một cô gái dễ thương, rất sạch sẽ chăng?


Cậu lấy heroin ở đâu để bán lẻ cho mọi người?

Nó lập tức biến thành một con buôn và tôi có thể tưởng tượng ra bộ não già đời của nó đang lách cách như một cái máy tính.
Có lẽ ông thích mua một mớ... bay về Thụy Sĩ? Ông chuyển lậu được khá nhiều hàng tốt vào Geneva... ông sẽ kiếm được một triệu.


Tôi muốn xem cậu lấy hàng ở đâu... chất lượng ra sao đã.


Sao lại không nhỉ?
nó nhún vai hỏi lại. Sau đó, chợt nhớ ra tôi từ Geneva tới, nó tiếp tục thảo luận với tôi bằng tiếng Đức rất lưu loát, rồi chuyển ngay tiếng Pháp khi chúng tôi đến quảng trường Djemaá; thứ tiếng này thì nó nói bằng giọng bản ngữ.
Chúng tôi rời quảng trường đi vào một bãi chợ mái thấp, ở đây nó nói chuyện suồng sã với các chủ sạp bằng tiếng Ả rập. Chúng tôi đi qua các thợ kim hoàn, nhà buôn thảm, thợ cơ khí, người đóng giày, gặp ai thằng bé cũng trò chuyện sôi nổi. Tôi đoán là nó nói,
Không làm ăn được với người này đâu, Gamal. Mà lát nữa tôi sẽ dẫn đến cho ông ai đó khác.
Đám thương nhân gật đầu khi nó đi qua, thậm chí vài người còn chào hỏi nó một cách kính trọng, ý thức rõ ràng nó là một mắt xích quan trọng trong hoạt động kinh doanh của họ.
Chặng dừng chân thứ nhất của chúng tôi là một cửa hàng thuốc, nơi một người Marốc vẻ mặt nghiêm nghị đội mũ đuôi seo màu đỏ đang cho từng phần nhỏ heroin vào những vuông giấy rồi cân từng gói bằng cái cân đồng có cây kim rung rinh qua lại như con bướm chuẩn bị đậu xuống một bông hoa. Khi các vuông giấy đã sẵn sàng, ông ta cẩn thận dàn hàng mười sáu mảnh rồi lấy xẻng trộn xúc lên mỗi mảnh một xẻng đường dextrose đầy, thành phần chính của các gói này. Dùng một xẻng trộn khác đã được lau sạch sẽ, ông ta trộn bột trong từng vuông giấy, rồi gấp mép giấy lại làm thành các gói gọn gàng để bán cho những kẻ buôn lậu như Jemail.

Rất khoa học đấy,
Jemail tự hào nói.
Với cách làm này người ta không bao giờ bị o-d cả.
Nó nói chuyện vài phút với người bán hàng bằng tiếng Ả rập, rồi cho tôi biết,
Ông ta bảo nếu đơn hàng lớn... ông ta sẽ gom hết lại cho ông... gói rất nhỏ... hai đô la Mỹ một gói. Ông bán ở Geneva mỗi gói ba mươi đô la... ở New York thì năm mươi đô la.
Tôi nói tôi sẽ suy nghĩ về việc này, và mũ đuôi seo đỏ gật đầu.

Đừng tìm cách mua rẻ hơn làm gì,
Jemail cảnh cáo khi chúng tôi rời khỏi quầy.
Ông vớ được một thằng nhóc nào đó ngoài quảng trường Djemaá... một thằng trong bao nhiêu thằng khác... chắc chắn nó sẽ bán rẻ hơn một chút. Nhưng ông mua phải hàng gì chứ?
Nó dẫn tôi qua một quầy hàng cài kín cửa và nói,
Bọn chúng sẽ đưa ông đến chỗ này... trước hết là heroin rẻ tiền... không có cân chia liều... một ít chỗ này, một ít chỗ kia... ai mà biết được ông mua phải hàng như thế nào? Liều thì quá nhẹ, liều thì quá nặng. Người ta gọi tay chủ ở đây là đồ tể đấy. Chớ liều.

Lúc này nó đã dẫn tôi vào một khu vực khác hẳn; quả thực tôi tự hỏi chỗ này có thuộc bãi chợ không vì nó trông giống khu kho hàng hơn, và chưa cần đặt chân vào trong tôi đã ngửi thấy mùi cỏ khô mới cắt nồng nàn, tươi mát. Chắc hẳn đây là trung tâm sản xuất cần sa, và thằng Jemail đưa tôi vào gặp hai nhà cung cấp hashish chính cho nó. Nhà cung cấp thứ nhất là một người đàn ông nhỏ bé, dáng vẻ bồn chồn, liên tục cạo móng tay bằng con dao bấm bằng bạc. Ông ta thân ái chào Jemail, và khi thằng bé nói tôi muốn đặt một lượng hashish lớn đi Thụy Sĩ, ông ta ngay lập tức lấy lại vẻ chuyên nghiệp, nói với tôi bằng tiếng Pháp,
Chắc hẳn Jemail đã nói trước cho ông biết là tôi chỉ làm hàng rẻ tiền thôi, nó đúng đấy. Nếu phải bán hàng của tôi ở Marốc, ông có khả năng gặp phiền phức. Nhưng ở nước ngoài thì ông có thể kiếm được khối tiền.

Ông ta đưa chúng tôi vào kho, trên sàn chất từng đống cây gai dầu nghe bảo được mua từ vùng cao nguyên trên dãy High Atlas. Hai người đàn ông đang phân loại và đóng gói vào những túi giấy bóng rồi sẽ được Jemail đem bán ở quảng trường Djemaá. Giữa cái lán gần đó, một ngọn lửa cháy rừng rực, phía trên treo một cái vạc lớn bằng gang đang đun một lượng cần sa khổng lồ để chiết xuất ra thứ nhựa mà sau khi ráo nước và cô đặc sẽ được dùng để chế thành hashish. Đó là một phương pháp thô sơ, không kiểm soát được và đầy bất ngờ - hơn sáu trăm cân cần sa để chế ra một cân hashish - và sản phẩm hashish ấy lại chẳng hề đáng tin cậy, nhưng đúng như ông chủ đã nói trong khi giũa móng tay,
Giá cả rất phải chăng.
Tôi nói sẽ cân nhắc đề nghị của ông ta.
Nhà kho thứ hai mới là nơi cung cấp hashish thượng hạng, và thằng Jemail ra sức khuyên tôi nên thiết lập mối quan hệ làm ăn lâu dài với ông chủ này.
Ông có thể làm giàu,
nó khẳng định với tôi. Câu nói tiếp theo đã cho thấy sự tư lợi của nó trong chuyện này:
Có thể sang năm cháu sẽ cung cấp hàng cho ông. Bay hãng Air France tới Geneva... Paris.
Tôi gật đầu, như thể khuyến khích ảo tưởng của nó.
Người sở hữu cơ sở này trông giống một ông chủ cối xay gió nệ cổ; ông ta có thể bước ra từ trong Truyện cổ tích Canterbury hay kịch Shakespeare vì mặt ông ta vừa tròn vừa bụi bặm, giày và quần áo cũng vậy. Ông ta bị mất mấy cái răng cửa và tỏ ra vô cùng thân thiện trong lúc bàn chuyện làm ăn với tôi. Ông ta nói tiếng Pháp và cam đoan với tôi,
Ở đây ông sẽ kiếm được thứ hashish tốt nhất Marốc... có thể là tốt nhất thế giới nữa kia. Nếu ông muốn làm đại lý cho chúng tôi ở Geneva, tôi có thể đảm bảo chất lượng hảo hạng. Xin mời ông vào trong này.

Ông ta dẫn tôi vào một trong những căn phòng sản xuất công nghiệp kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy trong hàng bao nhiêu năm chuyên chứng kiến những sự việc bất thường. Gian phòng khá nhỏ và được lót toàn bộ - sàn, tường và trần - bằng vải bao bì thô. Giữa phòng có một đống cây cần sa khô và hai người đàn ông nhặt từ đó ra từng bó nhỏ cho lên những tấm ván nặng rồi đập lá và than cần sa bằng roi có tay cầm thò lõ mười hoặc mười hai cây sậy to. Luồng bụi cuồn cuộn bốc lên từ đám cần sa bị đập lắng đọng thành các lớp nhựa trên vải bao bì căng sẵn. Khi thằng Jemail giải thích quá trình đó, tôi có thể nhận ra vô số hạt xam xám nhỏ li ti.

Chúng tôi cạo được hashish hảo hạng từ trên trần,
ông chủ kho nói.
Trên tường là loại tốt. ở sàn thì... vậy đấy, chất lượng không cao như vậy nhưng vẫn xịn hơn loại đun nấu nhiều.
Rồi ông ta đùa:
Vì ông là một người cao lớn, Monsieur Fairbanks, cho nên bụi trên quần áo ông lúc này cũng phải đáng giá năm trăm đô la.

Ông ta tuyên bố không bao giờ trộn lẫn tạp chất vào hashish và hứa rằng nếu làm đại lý cho ông ta ở Trung Âu, tôi sẽ chỉ nhận được hàng tốt nhất.
Để ông dùng riêng,
ông ta thủ thỉ,
tôi sẽ chỉ lấy hashish từ điểm cao nhất trong gian phòng đặc biệt này.
Ông ta đẩy cửa bước sang một căn phòng khác cũng căng vải bao bì nhưng không có công nhân hay chồng gai dầu nào.
Tại đây, thỉnh thoảng chúng tôi đập toàn cây cái được chọn lọc đặc biệt. Chúng cho loại tốt nhất đấy.

Tôi nán lại với ông ta thêm một lúc nữa, thảo luận việc mua bán, và ông ta cam đoan với tôi là hút hashish không gây nên tác động xấu nào. Ông ta đã nghe nói về những sát thủ ở Syrie cổ và ngụ ngôn quen thuộc cho rằng bọn chúng chỉ giết người khi bị chìm đắm trong trạng thái mụ mị do hashish.
Chẳng bao giờ có chuyện đó hết,
ông ta quả quyết, và thái độ ông ta tự tin đến nỗi tôi phải lên tiếng,
Nhưng tôi biết một cô gái Anh sau khi ăn một cái bánh nướng của ông đã lạnh cứng cả người suốt mười tám tiếng liền.
Ông ta giơ cả hai tay lên trời, khiến cho đám bụi quý giá trên tay áo bay tứ tung.
Bánh nướng... những cái bánh xanh chết tiệt đó. Chúng là chuyện khác. Người khôn ngoan không bao giờ ăn hashish. Người ta chỉ hút thôi.

Chúng tôi chia tay sau khi thỏa thuận là ông ta sẽ ước tính cẩn thận mức giá chào hàng hợp lý nhất nếu tôi nhận phân phối hàng cho ông ta tại châu Âu:
Tôi xin đảm bảo, đó sẽ là một cái giá khiến cả hai chúng ta giàu có. Bởi vì giao dịch này sẽ sinh ra cả đống tiền.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).