• 1,567

XII - Chương 9


Số từ: 2074
Thể loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn Thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Ba kỹ sư nhà nước từ Casablanca, những con người tài năng hiểu rõ nhu cầu kinh tế của Marốc, đã chiếm trọn thời gian làm việc của tôi. Họ không đưa ra phản đối nào trước những ý tưởng của tôi về một khách sạn mới rộng lớn ở Marrakech, được đảm bảo nguồn cung cấp thực phẩm liên tục từ chuỗi nông trại trên khắp các sườn núi thấp của dãy Atlas, nhưng họ cũng có một kế hoạch riêng muốn được World Mutual tài trợ, và ngay khi họ đề xuất tôi đã rất phấn khích vì những vận hội của nó.
Ở phía Bắc Marrakech, nhưng gần với tường thành đến mức người ta có thể lái xe đến trong vài phút, có một trong những báu vật của châu Phi, một đồn điền cọ rộng bát ngát che phủ hàng nghìn mẫu đất. Chính nó đã cung cấp kinh phí xây dựng tường thành Marrakech.
Vài năm trước một quan chức chính phủ nào đó đã nảy ra một ý tưởng thông minh, và tôi vẫn thường băn khoăn không biết làm sao ông ta có thể thuyết phục được cấp trên của mình ủng hộ, bởi vì về cơ bản thì ý tưởng đó thật lố bịch. Một con đường một làn đắp bằng đá dăm nện đã được xây dựng, uốn lượn quanh co xuyên suốt rừng cây, không dẫn đến đâu và chẳng đáp ứng mục đích rõ rệt nào ngoài đưa khách tham quan đi khắp đồn điền cọ. Bị thu hút bởi quảng trường Djemaá và núi non kỳ vĩ, hàng ngàn du khách đến Marrakech sẽ nhận ra kỷ niệm sống động nhất của họ là về bức tường đỏ cùng rừng cọ, và bất cứ ai biết thưởng thức chất thơ của thiên nhiên cũng sẽ kinh ngạc phát hiện ra chính rừng cọ mới là thứ chiếm ưu thế.
Khi biết nhóm Gretchen chưa đi tham quan rừng cây, tôi bèn đề xuất cách kết hợp hai nhiệm vụ lại làm một, vậy là tôi mời nhóm bạn đến khách sạn của tôi dùng bữa sáng và hẹn cả ba kỹ sư tham gia cùng. Ba kỹ sư rất thích thú vì họ muốn nói chuyện với một người Mỹ da đen và xem đám hippy nổi tiếng của chúng tôi nhìn gần thì như thế nào. Tôi đặt bàn ở góc phòng ăn; và khi ba người Marốc tới, tôi đưa cho họ mấy mẫu giấy đã chuẩn bị sẵn nói rõ các bạn Mỹ là ai. Tôi cho họ biết Britta là người Na Uy còn Monica là người Anh, nhưng lại giới thiệu Bruce là người Mỹ, vì nếu mọi người biết rằng một công dân Israel - lại còn là lính nữa - đã đến Marốc, thì anh có thể gặp rắc rối.
Holt và Britta đến với chúng tôi sớm nhất, trông cô xinh đẹp rạng ngời trong chiếc váy ngắn màu xanh da trời và dải băng vàng trên tóc. Ba kỹ sư đều rất thích cô, và cô nói chuyện thẳng thắn bằng chất giọng lôi cuốn đến mức họ hỏi hết câu này đến câu khác về quê hương cô, nhưng tôi nhận thấy mặc dù rất ấn tượng vì cô là một cô gái đẹp, họ vẫn không tránh khỏi những câu hỏi thực tế như:
Cô nghĩ liệu có nhiều người Na Uy bay đến các thành phố Marốc... dọc Địa Trung Hải hay Đại Tây Dương... trong các kỳ nghỉ không?

Sau bữa sáng, một nửa đoàn chồng chất trên chiếc pop-top vàng, nửa kia lên chiếc limousine đen dài của các kỹ sư, và chúng tôi bắt đầu chuyến tham quan đồn điền cọ. Monica, Cato và tôi ngồi trên chiếc xe đen với các kỹ sư, vậy là họ hỏi dồn Cato hết câu này đến câu khác: Người Mỹ da đen có nghiêm túc về vấn đề Hồi giáo không? Họ có tham gia cuộc thánh chiến chống người Do Thái không? Họ có đủ thế lực chính trị để buộc chính quyền Mỹ từ bỏ quan điểm ủng hộ Israel không? Nếu người Do Thái bị đuổi ra khỏi đời sống Mỹ, người da đen có chiếm lấy vị trí đứng đầu về tài chính không? Liệu một ngày nào đó, người da đen có làm chủ tờ New York Times không và họ sẽ có những thay đổi gì trong đường lối hoạt động của tòa báo?
Chúng tôi còn chưa nghe hết những câu trả lời ngập ngừng đầu tiên của Cato thì đã đến lối rẽ vào con đường dành cho ô tô trong rừng cọ, chiếc xe dẫn đầu bèn dừng lại để một kỹ sư chuyển sang xe kia làm hướng dẫn viên. Cuộc phỏng vấn Cato thế là kết thúc, nhưng lại bắt đầu một cuộc trao đổi còn hấp dẫn hơn. Viên kỹ sư tốt nghiệp trường Yale, lớn tuổi nhất và thông minh nhất trong số ba người, hào hứng nói,
Một khi chúng tôi giải quyết xong vấn đề Israel, các quốc gia Ả rập sẽ bước vào thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Đối với chúng tôi mọi điều đều có thể. Chúng tôi sẽ làm sa mạc nở hoa như một khu vườn, tàu thuyền của chúng tôi sẽ đến mọi biển cả. Chúng tôi sẽ mang đạo Hồi đến tất cả các châu lục. Các nhà thơ sẽ lại nở rộ như xưa, và tại mỗi quốc gia sẽ có một thành phố Damascus mới, một trung tâm đứng đầu thế giới về khoa học và nghệ thuật. ở Marốc thì có thể sẽ là thành phố Fez. Các học giả trên khắp thế giới sẽ phải tới Fez để tìm kiếm những tri thức cần thiết cho cuộc sống hiện đại. Một lần nữa các triết gia của chúng tôi sẽ dẫn dắt toàn vũ trụ. Tất cả sẽ được phơi bày trước họ.

Anh ta tiếp tục trình bày chi tiết ảo tưởng của mình về tương lai, gồm cả quyền bá chủ mang tính ôn hòa của đạo Hồi ở châu Phi, sự bành trướng của đạo Hồi ở phần châu Á thuộc Nga, và sự thống nhất nhanh chóng của tất cả các quốc gia Ả rập giáp Địa Trung Hải.
Ngay khi vấn đề Israel được giải quyết, chung tôi sẽ có nền hòa bình lâu bền và sự hòa hợp giữa các quốc gia nội khối,
anh ta cả quyết với Cato, người được anh ta quan tâm nhất.
Và khi đã là một dân tộc hòa hợp và hùng mạnh rồi, chúng tôi sẽ có đủ khả năng giúp đỡ các bạn trong cuộc đấu tranh của các bạn ở Mỹ.
Anh ta nói suốt cả tiếng đồng hồ chúng tôi đi giữa rừng cọ, và anh nhắc đi nhắc lại thơ ca sẽ nở rộ trong những ngày tháng tươi đẹp đó như thế nào, triết học sẽ chói sáng ra sao, song không lần nào anh ta đả động đến công bằng xã hội, hay sự phân bố thu nhập từ dầu lửa, hay việc thành lập một ngành dân chính đáng tin cậy. Qua các câu hỏi của Cato, tôi có thể rút ra kết luận là anh không nhận thấy những điều bị bỏ sót này.
Vào sâu trong rừng cọ, đoàn lữ hành ít ỏi của chúng tôi dừng lại nghỉ, và trong lúc chúng tôi đứng giữa đám cây đang uốn mình, nhóm kỹ sư bèn tổ chức một cuộc hội thảo ngẫu hứng nhằm giải thích kế hoạch xây dựng giữa rừng cây hùng vĩ này một khu liên hợp khách sạn, bể bơi, vọng lâu và sân gôn:
Nó sẽ là một ốc đảo tâm hồn, bốn phía được bao bọc bởi rừng cọ dày đặc không thể lọt qua. Từ một hướng, các bạn sẽ nhìn thấy dãy High Atlas... đấy, các bạn cứ thử tưởng tượng xem. Ngay sau khi giải quyết xong vấn đề Israel chúng tôi sẽ bắt đầu xây dựng.


Các anh thấy Israel là vấn đề sao?
Yigal hỏi nhỏ.

Ô, đúng vậy! Cái dằm khó chịu đó ở xa thật đấy... nhưng nó vẫn nằm bên trong khiến da thịt chúng tôi mưng mủ.


Tôi không hiểu sao Marốc lại phải sợ Israel.


Sợ ư? Chúng tôi không sợ. Trong cuộc chiến tiếp theo, chúng tôi sẽ đưa một trăm nghìn lính có vũ trang hỗ trợ đội quân đang tập hợp để tiêu diệt Israel. Rồi chúng tôi có thể tiếp tục các kế hoạch của mình.


Lần vừa rồi các anh có đưa quân đến không?


Ô, có chứ! Chúng tôi đã tập hợp được tám mươi nghìn quân... có lẽ hơn.


Họ có đến được Israel không?


Không. Gamal Nasser và Quốc vương Hussein đã chấp nhận cho người Do Thái ngừng chiến trước khi đội quân của chúng tôi có thể tham chiến. Nhưng lần sau thì...


Tôi vẫn không hiểu Marốc thì liên quan gì,
Yigal khăng khăng, vậy là một viên kỹ sư gay gắt nói,
Nghe như anh ủng hộ Israel thì phải,
và Yigal nhỏ nhẹ đáp,
Lúc này thì tôi chưa biết,
Britta bèn nói một chuyện chẳng liên quan gì khiến mọi người cười ồ.
Viên kỹ sư lớn tuổi nhất quay sang hỏi Holt,
Thế nào, chỗ này sẽ thành một điểm nghỉ ngơi tuyệt vời chứ?
Harvey đáp,
Thế giới càng ồn ào, chúng ta sẽ càng đánh giá cao những lối thoát như thế này,
thì viên kỹ sư liền nói,
Chúng tôi cũng nhìn nhận đúng như thế đấy. Bây giờ nếu được ông Fairbanks cấp tiền và có thể buộc Israel để chúng tôi yên, chúng tôi sẽ xúc tiến một dự án vô cùng phi thường. Tôi có thể nhìn thấy những bể bơi đẹp tuyệt... không phải loại bình thường đâu... với bóng cọ phản chiếu... tiếng nhạc đắm say... Beethoven, Wagner...
Mộng tưởng mơ màng của anh ta mê hoặc cả nhóm, và Monica đã biểu lộ sự đồng thuận của chúng tôi khi thốt lên,
Ôi chà!

Trên đường về thành phố, anh cử nhân trường Yale nói,
Chiều nay ở bãi đất rộng phía Tây khách sạn các bạn có một sự kiện mọi người nhất định phải xem mới được,
và vì đã ăn sáng khá no, chúng tôi bỏ luôn bữa trưa mà đi thẳng đến một bãi tập mênh mông ở trung tâm thành phố, nơi các thành viên bộ lạc Berber cưỡi những con ngựa Ả rập đẹp đẽ và vũ trang súng trường miền núi từ thế kỷ trước đang tham gia một môn thể thao từng khiến cư dân Marrakech khiếp sợ không biết bao nhiêu năm.
Tập hợp thành hàng bốn năm mươi người, bầy tuấn mã nôn nóng như đang phải đứng làm mẫu cho họa sĩ Eugène Delacroix, áo choàng sặc sỡ sáng lóa lên trong gió nhẹ, đám người Berber bật hét một tiếng hoang dại, thúc ngựa, rạp người phi dọc bãi đất xấp xỉ ba trăm thước. Rồi, theo hiệu lệnh nào đó tôi không tài nào phát hiện ra, họ ném người về phía trước, gần như văng khỏi yên, quay ngược trở lại, và bằng cánh tay phải, điều khiển súng trường bắn hàng loạt đạn lên trời. Rồi, ổn định tư thế cũ, họ tiếp tục lao thẳng về phía chúng tôi, nổ súng lần nữa, và ghì cương dừng lũ ngựa sùi bọt mép ngay cách mặt chúng tôi chỉ vài phân.
Họ đáng sợ, nguyên sơ, không hề bị cả thế kỷ Pháp chiếm đóng thuần hóa, vẫn là mối tai họa cho rặng High Atlas, sự tàn phá chốn đồng bằng. Dù can đảm đến đâu chăng nữa, đứng trước các kỵ sĩ reo hò rầm trời đang lao thẳng tới trên mấy thước cuối cùng của đường đua, súng trường lách cách dưới ánh mặt trời, bất kỳ kẻ nào cũng phải lùi bước.
Anh kỹ sư trường Yale, run lên trước cảnh tượng từng được thấy lần đầu hồi còn nhỏ, nắm lấy vai Cato kêu lên,
Tôi chắc chuyện này sẽ dạy cho bọn Do Thái một bài học chứ hả?
Nói rồi mũi anh ta nở ra vì phấn khích.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).