XII - Chương 10
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 1667 chữ
- 2020-05-09 03:40:06
Số từ: 1651
Thể loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn Thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Khi cố gắng hình dung chuyện đã xảy ra, chúng tôi đều đồng ý chính Yigal đã khơi mào cuộc nói chuyện. Chúng tôi đang nghe nhạc trong phòng Inger thì anh bảo,
Tôi vẫn lấy làm lạ về khả năng đánh lừa bản thân của người Ả rập. Mấy tay kỹ sư ấy có thực sự tin là nếu đánh bại được Israel, đất nước họ sẽ đạt được một kiểu hòa bình thiện chí nào đó không?
Không những phản đối câu hỏi đó, Cato còn đáp lại bằng thái độ hằn học:
Này, ông Goldberg, khi nào người Ả rập bọn họ và người da đen chúng tôi đồng tâm hợp lực với nhau chống lại các người, các người sẽ bị trư-huyền-trừ khư-hỏi-khử đấy.
Cậu làm sao thế, Cato?
Tôi đã nhìn ra ánh sáng chân lý, ông Goldberg. Tôi đã thấy dần các ông làm gì với dân chúng tôi.
Tất cả những gì chúng tớ làm là lãnh đạo các cậu chiến đấu vì chính các cậu... trong mọi lĩnh vực.
Đừng có kẻ cả với tôi, nhóc da trắng. Dần các người xâm nhập vào mọi khu da đen chết tiệt mà tôi biết và hút sạch máu của chúng tôi.
Anh cười vẻ kích động trước lối ẩn dụ vô lý của mình, rồi nói thêm,
Nhưng sẽ chấm dứt, ông Goldberg, tôi nói cho ông biết, việc ấy sẽ chấm dứt.
Tớ không thích bị gọi là ông Goldberg,
Yigal nói.
Thì đó là tên ông còn gì, và ông sẽ phải cố mà thích nó khi thời điểm quyết định đến.
Cậu nói khi thời điểm quyết định đến, nghĩa là sao?
Hỏi bọn họ. Bọn họ biết đấy.
Yigal rõ ràng là đau khổ trước lối lập luận của Cato và suốt một hồi chúng tôi có thể thấy anh đang cố gắng lựa cách tốt nhất để phản công. Rồi anh nói,
Cato, người da đen các cậu đã ở thế thua thiệt cả đời. Bây giờ, trong thời điểm tự do đầu tiên, các cậu lại chọn một tôn giáo nhất định sẽ thua thiệt. Đạo Hồi sẽ không cứu được người da đen. Cậu có biết tôi nghĩ gì không? Khi Cassius Clayd[134] và những người kia rầm rộ kéo đến thánh địa Mecca, các cậu đã cảm thấy hy vọng trào dâng. Tôn giáo mới. Thời đại mới. Và chuyện gì đã xảy ra? Ngay sau đó những chiến sĩ mới của các cậu thách thức người Do Thái và bị nện cho tơi tả. Các cậu đang bị sốc dư chấn. Và chừng nào còn chưa tự tỉnh ra, các cậu sẽ vẫn tiếp tục sốc như vậy.
Nghe đây, nhóc Do Thái,
Cato rít lên,
đừng có thử cái trò tâm lý ấy với tôi.
Yigal nhìn đối thủ vẻ thương hại rồi nói,
Sáng nay, khi anh kỹ sư huyên thuyên những ảo mộng nên thơ, cậu thích thú lắm, phải không? Những lời hùng biện bay bổng ngông cuồng của anh ta quá chuẩn khẩu vị của cậu, phải không? Đó cũng chính là cách nói chuyện ngông cuồng của cậu với cánh bạn bè đường phố khi các cậu gặp nhau, phải không? Toàn những từ đao to búa lớn?
Ý thức được rằng Yigal đã chạm đến mối ràng buộc cơ bản lôi cuốn người Ả rập và người da đen - tình yêu chung dành cho lối hùng biện hoa mỹ - Cato đùng đùng nổi giận và suýt nữa đã đánh Yigal nếu đúng lúc ấy Monica không đi vào phòng, trông hết sức xanh xao nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp. Cô chiếm một chỗ giữa Cato và Yigal rồi vỗ vỗ vào đầu gối họ,
Thật vui lại được thấy hai anh tranh luận,
cô nói, không nhận ra cuộc tranh luận đó đã trở nên căng thẳng thế nào.
Anh Cato nói với em là anh đã quyết định chọn nước Mỹ,
cô nói với Yigal.
Em nghĩ ý đó hay đấy.
Quyết định cuối cùng rồi chứ?
Holt hỏi.
Tôi nghĩ vậy. Mỹ là một quốc gia đáng tự hào,
Yigal đáp.
Nó có một trăm sai lầm, nhưng nó luôn cố gắng. Và, Cato ạ, sự cố gắng ấy đáng lắm.
Khốn kiếp, nhóc Do Thái, đừng có lên mặt với tôi!
Tớ rất tiếc,
Yigal xin lỗi.
Tiếc là phải,
Cato lầm bầm, có vẻ không sẵn lòng chấp nhận lời xin lỗi.
Không ai hút thuốc à?
Monica hỏi, và trong khi chúng tôi chuyền tay điếu thuốc trộn hashish to đùng, không khí căng thẳng dịu xuống, câu chuyện chuyển sang đề tài rừng cọ cùng cuộc biểu diễn của người Berber.
Họ là người thế kỷ khác,
Britta nói.
Ông làm ăn ở đây, ông Fairbanks. Ông không thấy như vậy cổ xưa lắm sao?
Tôi thấy dân tộc nào cũng đặc biệt theo cách riêng... do đó hấp dẫn theo cách riêng.
Nhưng ông có thích vài dân tộc nào đó hơn các dân tộc khác chứ?
Nếu cô muốn tôi so sánh Marốc với Na Uy thì tôi thấy đất nước cô không có gì hấp dẫn như quảng trường Djemaá.
Tức là ông thích quảng trường Djemaá?
cô hỏi.
Một trong những địa điểm ưa thích nhất của tôi trên khắp thế giới,
tôi thừa nhận.
Bởi vì khi ở đây, tôi không bao giờ lầm tưởng minh đang ở Anh hay Na Uy. Nơi này là độc nhất vô nhị. Tôi hiểu lý do tại sao Inger và Rolf năm nào cũng trở lại đây.
Đôi bạn người Thụy Điển cúi người đáp lại, rồi Rolf nói,
Khi ta đã hoàn thành công việc ở Stockholm và sương mù đang từ biển Baltic tràn về, sẽ thật vô cùng an lòng được biết rằng ở Marrakech chương trình tạp kỹ vẫn cứ diễn ra trên quảng trường Djemaá.
Anh vừa sáng tác một ca khúc đấy,
Britta nói.
Đúng là một ca khúc mà,
Rolf đáp.
Một ca khúc giúp tôi chịu đựng được những ngày giá rét.
Và đấy chẳng phải đóng góp tầm thường đâu,
Yigal hăng hái phát biểu.
Tôi thích Marrakech. Giá mà người Ả rập học được cách kiềm chế... để sống với các dân tộc khác.
Họ sẽ không bao giờ sống với người Do Thái,
Cato ngắt ngang.
Họ phải học cách thôi,
Yigal bướng bỉnh nói.
Họ sẽ dồn các người xuống biển,
Cato nói.
Cũng như ở Mỹ chúng tôi sẽ dồn các người xuống biển.
Cậu có mất trí không đấy?
Yigal hỏi.
Tôi có thể nhìn được tương lai,
Cato nói,
và dòng giống các người sắp đến ngày tận số rồi.
Cậu đang hút hashish,
Yigal khinh thường nói, quay lưng định đứng lên khỏi giường.
Thái độ không thèm chấp này làm Cato tức điên lên, vậy là anh với tay qua mặt Monica tóm lấy cổ Yigal quật xuống. Nhanh đến không ngờ, Cato nhảy khỏi giường và bắt đầu đấm Yigal túi bụi, khiến anh quằn quại trên sàn nhà. Bằng những cú đánh chớp nhoáng, Cato ép anh thanh niên Do Thái dán chặt lưng xuống sàn, dùng nắm tay nện thật lực vào đầu anh. Yigal vùng vẫy tìm cách đứng dậy, nhưng cứ khi nào tưởng như anh thành công đến nơi rồi thì Cato lại vung chân khiến Yigal ngã sõng soài xuống sàn, tiếp tục bị Cato đấm đá. Khi chúng tôi còn chưa ai kịp ngăn cản trận đòn thù ấy, Cato giáng cú chốt hạ vào cái cằm chẳng có gì bảo vệ của Yigal và hạ anh gục hẳn.
Đột nhiên, giữa lúc Holt và Joe đang cố gắng chăm sóc anh thanh niên bất tỉnh, Monica vùng khỏi giường, lảo đảo đứng thẳng dậy hét vào mặt Cato,
Đừng có mà đánh người da trắng, thằng mọi đen bẩn thỉu. Tao đã thấy vô cùng nhục nhã từ khi mày đặt tay lên người tao rồi, đồ khỉ. Tránh xa tao ra, đồ mọi đen, đồ mọi đen!
Cato tiến lại gần, cô vừa đánh anh vừa gào thét,
Bỏ bàn tay đen thui bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao ngay. Cút đi, đồ mọi chết tiệt. Mày đã hủy diệt châu Phi. Mày đã hủy diệt cha tao. Vì vậy hãy xéo đi, đồ thú vật man rợ!
Cô lui về góc phòng và đứng đó, tự trách mình vì đã chung sống với Cato. Khi Gretchen và Britta tìm cách xoa dịu cô, cô xô họ ra rồi la lên,
Hắn là bạn các cô, không phải bạn tôi. Đi mà hôn hít làm tình với thằng mọi đen ấy. Hắn hợp với các cô, không phải với tôi.
Cato đứng chết trân ở đó. Dưới chân mình, anh thấy Yigal, vẫn bất tỉnh nhân sự, bên cạnh là Holt và Joe đang tìm cách lay tỉnh Yigal, vừa nhìn anh với vẻ kết tội. Trong góc phòng, anh thấy Monica, trông như thể sẵn sàng giết anh nếu anh tiến lại gần hơn.
Inger,
Rolf chỉ đạo, nhớ lại kinh nghiệm của mình hồi còn làm trong bệnh viện tâm thần,
em đưa Monica về phòng. Ông Fairbanks, ông cho Yigal ngửi amoniac đi.
Rolf đưa cho Cato một chai nước cam và đặt anh ngồi xuống giường. Inger định dẫn Monica đi, nhưng cô gái Anh đẩy ra, vì vậy Joe đành túm lấy tay cô thô bạo bế thốc lên gác, nhưng khi anh định thả cô xuống giường, cô lại tiếp tục tuôn ra những lời tục tĩu. Cô bắt đầu quẳng đồ của Cato xuống giếng trời, vừa làm vừa hét,
Đừng hòng có thằng mọi đen chết tiệt nào được đụng vào người ta nữa - đồ súc vật bẩn thỉu!