• 1,567

II - Chương 6


Số từ: 5543
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Khi chiếc máy bay phản lực hạ cánh ở Málaga và hai trăm du khách Scandinavia đặt chân lên mặt đất, một hiện tượng lạ lùng đã diễn ra. Họ xuống sân bay, ngẫu nhiên gặp hai trăm người vừa kết thúc kỳ nghỉ và đang trên đường trở về Scandinavia, và khi hai đoàn đi ngang qua nhau, nét mặt một bên lộ rõ vẻ phấn khởi rạng rỡ, còn bên kia là sự buồn nản, vì đoàn thứ nhất đang tiến về ánh mặt trời, đoàn thứ hai đang quay lại đường hầm. Những du khách nam trên đường về nước ẩn mình sau chiếc mặt nạ chấp nhận dửng dưng, tự an ủi bằng thực tế là giữa Thụy Điển văn minh và Tây Ban Nha cổ điển thực ra không có sự chọn lựa; bất cứ một người có đầu óc tỉnh táo nào cũng sẽ thích Thụy Điển hơn với chế độ bảo hiểm, bệnh viện hiện đại, thậm chí trường học cũng tốt hơn và một chính quyền dân chủ, công bằng, không chịu ảnh hưởng của giáo hội. Nhưng các cô gái trẻ trung với nước da rám nắng dưới ánh mặt trời mùa đông thì lại không tự dối mình như vậy; họ đã yêu Tây Ban Nha và muốn ở lại, ít nhất cho đến lúc phương Bắc vào hè, và khuôn mặt họ thường xuyên chìm trong nét u sầu,
Tôi không muốn về nhà. Tôi không muốn về nhà!
Họ dường như đang hô thầm, như dàn đồng ca trong truyện dân gian Scandinavia nào đó.
Quang cảnh Tây Ban Nha đầu tiên Britta Bjørndahl nhìn thấy đã vượt quá sự mong đợi của cô: ít nhất là một lần này những tấm áp phích quảng cáo du lịch đã không lừa dối người ta. Ngày sáng sủa và có mặt trời, với những đám mây xốp nhẹ trôi dạt từ Địa Trung Hải và hơi ấm nương mình trong dãy núi trải dài về hướng Bắc. Một dãy xe buýt vàng dừng lại trước lối vào sân bay, và khi những người mới đến lên xe, họ nhìn thấy chiếc máy bay phản lực SAS đang được tiếp nhiên liệu, như con chim khổng lồ nào đó đang nóng lòng quay về tổ. Britta gật đầu chào khi đi ngang qua nó.
Về nhà đi!
cô thì thầm.
Ta sẽ không cần mi nữa đâu.

Chặng đường từ Málaga tới Torremolinos mất chưa đến hai mươi phút nhưng nó là một cuộc hành trình từ nền văn minh này sang nền văn minh khác: sân gôn xếp hàng chờ đợi dưới ánh mặt trời, những hiệu ăn nhỏ có vườn lộ thiên, thấp thoáng Địa Trung Hải xanh thẳm hơn cả ngọc bích, và thật bất ngờ, một cụm hai mươi bảy tòa nhà chọc trời đánh dấu lối vào chính thức của thành phố. Xe buýt vượt qua Torremolinos, rẽ trái về phía biển và đỗ thẳng hàng trước cửa Northern Lights, một khách sạn mười bảy tầng có đội ngũ nhân viên hoàn toàn là người Scandinavia. Với tính hiệu quả nhờ kinh nghiệm đón tiếp các đoàn khách đều đặn đến đây mỗi tuần hai lần trong suốt năm, những chàng trai tóc vàng trực sau quầy phân phát số phòng và chìa khóa phòng ngay khi khách bước vào sảnh, và trao cho họ tờ bìa in bản hướng dẫn cách tìm phòng và đường từ đó đến phòng ăn. Chỉ sau sáu phút kể từ lúc xuống xe buýt, Britta đã xách chiếc túi du lịch nhỏ rời khỏi thang máy bước vào tầng mười sáu. Đẩy cửa căn phòng được dành cho mình, Britta thấy một cô gái Thụy Điển, cô này tự giới thiệu tên là Sigrid và ngay phút đầu chào hỏi đã nói luôn:
Thứ Sáu này tớ phải về rồi.

Câu hỏi đầu tiên của Britta là câu mà cô sẽ phải nhắc đi nhắc lại trong suốt hai tuần tiếp theo,
Ở đây có thể tìm được việc làm không?


Tuyệt đối không thể. Không có việc gì hết.


Nhưng giả dụ là có,
Britta khăng khăng.
Tớ phải làm thế nào thì mới tìm được?


Tớ đã bắt đầu với ông quản lý ở đây. Ông ta bảo mỗi tuần ông ta nhận được năm mươi câu hỏi từ các cô gái như chúng ta. Việc tốt nhất cậu có thể làm là chọn một cái quán bar nào đó rồi quanh quẩn ở đó cho đến khi người ta quen mặt quen tên cậu. Nếu có bất cứ công việc gì, người ta sẽ cho cậu biết.


Các quán bar ở đâu?
Britta hỏi.
Sigrid phá lên cười và nói:
Xuống dưới, rẽ phải, vấp ngón chân là cậu sẽ thấy ngay bảy quán liền. Nhưng cậu phải quyết định đã. Thụy Điển, Đức hay Mỹ?


Quán bar cũng theo quốc tịch sao?


Tất nhiên. Quán ăn cũng vậy.


Tớ có thể xin làm hầu bàn được không?


Không có cơ may nào đâu. Tớ cũng đã thử rồi.


Thế còn các quán bar?


Quán Thụy Điển sạch sẽ nhất... và tất nhiên là cậu biết tiếng Thụy Điển. Nhưng cậu không gặp được đàn ông giàu có... hoặc người có thể kiếm công ăn việc làm cho cậu. Quán Đức thú vị nhất và cậu sẽ gặp...


Tớ không thể làm việc với người Đức,
Britta ngắt lời, và Sigrid, vốn đã biết cô bạn là người Na Uy, không nói thêm gì.

Quán Mỹ là chốn khá tệ và rất ồn ào. Tớ không chịu được những nơi ấy, nhưng cậu sẽ gặp được đám đàn ông ở căn cứ quân sự và bọn họ thì khá rủng rỉnh.


Họ có tìm được việc làm cho cậu không?


Không. Nhưng số tiền cậu có thể kiếm được cho phép cậu duy trì cuộc sống cho đến khi tìm được việc làm.


Rồi sẽ có việc làm chứ?


Bạn thân mến! Có đến hơn một trăm cô gái Scandinavia làm việc ở Torremolinos. Không ai trong số đó tìm được việc ngay khi mới đến, nhưng bằng cách này hay cách khác bọn họ vẫn bám trụ được. Và bây giờ họ đều có công việc tử tế, và tớ đang héo hon mòn mỏi vì ghen tị khi nghĩ đến việc họ xoay xở được mà tớ thì lại không.


Làm ơn nói cho tớ biết, họ xoay xở bằng cách nào... thực sự ấy?


Ba cách,
Sigrid nói, đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt về phía Đông hướng tới thành phố Málaga đang phơi mình trong ánh nắng giữa núi non và biển cả.
Dịp cuối tuần, đàn ông Tây Ban Nha từ các công ty thương mại ở Madrid đổ xuống Torremolinos, và người nào cũng hy vọng tìm được một sueca... Họ gọi chúng ta như vậy đấy. Họ vốn có truyền thống hào phóng với tình nhân... cung cấp nhà ở... một ít tiền trợ cấp... và họ cũng không trông đợi quan hệ kéo dài mãi mãi. Cách thứ hai là người Đức. Dân này thậm chí còn hào phóng hơn, nhưng đối với một cô gái Na Uy thì tớ đoán là không được rồi.

Britta chằm chằm nhìn thẳng vào hình bóng thành phố Málaga phía trước, vì vậy Sigrid kết luận,
Cuối cùng là cách mà phần lớn đám con gái đã chọn. Cứ đến cuối tuần hàng đoàn lính Mỹ lại xuống đây - thậm chí cả thủy thủ ở Rota nữa. Và điều tuyệt nhất trong đời họ là thu xếp được một căn hộ để sống chung với một cô gái Thụy Điển. Họ rất hào phóng vì được trả lương cao, nhưng họ quá ồn ào và gần như thất học. Tớ cũng đã định làm theo cách này... nghiêm túc đấy... bất cứ cách gì để có một chỗ đứng ở Tây Ban Nha. Nhưng cuối cùng tớ lại không thể chấp nhận. Cậu sẽ nói chuyện gì với một anh lính Mỹ cơ chứ?
Cô thở dài rồi nói nhỏ:
Vậy là thứ Sáu tớ sẽ bay về... nếu trước đó tớ không nhảy ra khỏi cái cửa sổ kia.

Buồn rầu trước lời miêu tả này, Britta nói,
Tớ đói quá rồi,
vậy là họ xuống dưới ăn trưa và được đưa đến một trong những bàn đẹp nhất, suốt thời gian cô ở Northern Lights không một lần nào có bất cứ ai thể hiện bằng bất cứ cách gây xúc phạm nào là họ biết cô tới đây với giá rẻ nhất có thể được. Đối với nhân viên khách sạn, Britta là một cô gái Na Uy khả ái nữa có thể được lợi dụng để tô điểm cho khách sạn này và làm cho nó có gì đó trông giống như các tấm ảnh trong cuốn sách quảng cáo, và họ biết nếu đối xử chu đáo với cô, sau này cô có thể quay lại... với một trăm phần trăm giá.
Trên mọi phương diện, Britta thấy các điều kiện vật chất trong kỳ nghỉ của cô đều tốt hơn những gì cô đã mong đợi. Phòng rộng hơn, chăn đệm sạch sẽ hơn, phong cảnh gây ấn tượng hơn. Thức ăn rất ngon, mỗi bữa ba món, mỗi món lại chia ra làm bốn đĩa để khách chọn: một đĩa hoàn toàn Scandinavia, chủ yếu là cá; một đĩa Tây Ban Nha đậm đà gia vị; một đĩa Pháp mà mỗi bữa lại thay một loại nước xốt mới; và một đĩa quốc tế hoàn toàn không có mùi vị gì đặc biệt. Chỉ riêng bể bơi trong nhà là có một nhược điểm nghiêm trọng: cứ ba cô gái thì mới có một người đàn ông. Nói tóm lại, khách sạn Northern Lights là một trong những nơi du lịch giá trị nhất thế giới, ngay cả khi giá ở mức cao nhất, và với 26,13 đô la cho mười lăm ngày thì đúng là một phép màu.
Vậy mà Britta không thể nào tận hưởng nó được, bởi vì mỗi sáng thức giấc cô lại nhận thức rõ giờ phút rời khỏi đây đã gần thêm một ngày, và điều đó làm cô chán nản. Cô đã hỏi ông quản lý khách sạn xem liệu ông có bất cứ công việc nào không, và ông giơ cả hai tay lên trời,
Cô bạn thân mến! Nếu có năm mươi việc làm thì tôi cũng có đủ người để nhận rồi.
Cô cũng rẽ vào văn phòng hãng SAS, nhưng họ đã đủ nhân viên.
Các cô gái đã kiếm được việc ở đây thì chẳng rời đi đâu cả,
viên giám đốc công ty nói. Cô đã thử đến các khách sạn sang trọng, hết nơi này đến nơi khác, mà không kiếm được việc gì. Thứ Sáu, cô chào tạm biệt cô bạn cùng phòng; Sigrid nước mắt lưng tròng khi rời Tây Ban Nha, và tối hôm đó, giường của Sigrid đã được dành cho Mette, một cô gái người Copenhagen dễ thương, con gái một biên tập viên báo chí.
Mette có những quan niệm dứt khoát về cách sử dụng thời gian đi nghỉ, và ngay đêm đầu tiên cô đã rủ Britta tới vũ trường Arc de Triomphe với lời giải thích:
Khi hai cô nàng tóc vàng cùng nhau bước vào, một anh chàng tử tế sẽ nhanh chóng hành động, vì thể nào anh ta cũng phải có một người bạn chí cốt, và để có một người bạn chí cốt ít nhất anh ta cũng phải có tính người. Nếu cô nàng tóc vàng vào một mình, rất có khả năng cô ta sẽ vớ phải một thằng cha tởm lợm chuyên hành động riêng lẻ.

Khi Mette tự tin dẫn Britta vào vũ trường, họ đã làm tất cả mọi người xôn xao, và chưa đến nửa đêm cô đã hẹn hò với hai lính Mỹ ở căn cứ gần Sevilla. Hai anh chàng đều trẻ trung, sáng sủa, nói cười ồn ào và có một căn hộ gần biển. Mette bảo muốn xem phòng của hai anh chàng, nhưng Britta cảm thấy để sau thì hơn. Trước khi sống cùng với quân nhân, cô sẽ khai thác triệt để mọi khả năng tìm việc; cô tin chắc là một điều gì đó rất ấn tượng sẽ xảy ra cứu cô khỏi cảnh phải bay về Tromsø và cô sẽ theo đuổi mọi khả năng có thể giúp điều đó xảy ra.

Tớ không phải người làm ra vẻ đoan trang về vấn đề tình dục,
cô nói với Mette khi cô bạn Đan Mạch quay về khách sạn sáng hôm sau.
Đến bước đường cùng, tớ sẽ nhận một căn hộ của người Mỹ. Nhưng cái tớ thực sự muốn là một việc làm.

Cậu sẽ tìm được,
Mette nói,
và người ta sẽ dựng cho cậu một bức tượng - ở cảng Copenhagen, ngay cạnh bức tượng Nàng tiên cá bé nhỏ.
Nhưng sau đó cô thừa nhận:
Tối qua cậu về nhà là khôn ngoan đấy. Bọn họ càng lúc càng say sưa.
Nhưng đến gần nửa đêm cô lại rủ:
Tớ sẽ không lãng phí đêm thứ Bảy trong phòng khách sạn với một cô gái khác đâu. Đi nào, tớ sẽ khao cậu một chầu ở Arc de Triomphe.

Tại vũ trường, Britta nhìn thấy hai anh lính Mỹ hôm trước nhưng họ đang đứng bên quầy rượu, say mờ say mịt đến nỗi còn không nhớ nổi hai cô nữa. Không có chuyện gì xảy ra. Nhạc ầm ĩ và dường như số thanh niên cũng đông như đêm trước, nhưng không chàng trai nào đến bàn họ bắt chuyện, vì vậy khoảng hai giờ sáng, Mette đã mất hết hy vọng bèn bước tới quầy rượu nhắc lại cho hai anh lính Mỹ say khướt biết cô là ai. Họ thỏa thuận rằng cô sẽ ngủ ở chỗ họ lần nữa, vậy là Mette quay lại nói với Britta:
Cậu có thể đi với tớ nếu cậu muốn,
nhưng Britta từ chối:
Không, cảm ơn. Tớ không phản đối một chút tình dục nhưng người đàn ông phải tỉnh táo lúc bắt đầu.

Cô đi bộ một mình về khách sạn, và chính trong đêm ấy, khi sao lấp lánh trên đỉnh núi và âm nhạc rộn rã phát ra từ các quán bar, cô bắt đầu hoang mang,
Ôi Chúa ơi! Minh sắp bỏ lỡ cơ hội rồi. Chín ngày nữa, máy bay sẽ quay lại đưa mình trở về đường hầm.
Không nhận thức được mình đang làm gì, cô bắt đầu khe khẽ huýt sáo khúc cavatina trong vở Thợ mò ngọc trai, và giai điệu u buồn phù hợp với đêm phương Nam Tây Ban Nha ấy vò xé tâm can cô với ảo ảnh những thiên đường đã mất. Cô đi qua một loạt quán bar đông nghẹt khách nghỉ cuối tuần, hai lần đám đàn ông Tây Ban Nha từ Madrid sán đến gần cô với những lời lẽ tán tỉnh khoa trương, và cô nghĩ thầm,
Don Energetico,
[17] một bước sai lầm thôi, là ngài sẽ phải cáng đáng một cô nhân tình Na Uy đấy.

Về đến khách sạn, cô không làm sao bước vào trong được. Cô không thể chịu đựng nổi việc nhìn thấy đại sảnh kiểu Scandinavia sạch sẽ đó, căn phòng vô trùng hiu quạnh với khung cảnh Málaga xa xăm đó: Ôi Chúa ơi, mình sợ hãi biết chừng nào. Mình cô đơn biết chừng nào. Trong đêm tối cô muốn khóc nhưng lại cảm thấy làm như vậy không xứng đáng với phẩm cách người Na Uy. Cắn chặt môi để ngăn dòng nước mắt, cô trở lại trung tâm thành phố, một cô gái mười tám tuổi quyết tâm tìm một lời giải, bất kỳ lời giải nào cho vấn đề của cô.
Không có gì xảy ra cả. Cô vào bốn quán bar khác nhau rồi lại ra ngay trước khi bất kỳ người đàn ông nào kịp bắt chuyện. Cô xuống bãi biển vắng lặng và đi dọc mép nước về hướng đông, hàng trăm ngôi nhà sừng sững phía trên đầu.
Trên kia chắc hẳn phải có ai đó,
cô tự nhủ,
một người nào đó cũng cô đơn như mình. Nhưng cô mình ơi, tìm ra người ấy bằng cách chết tiệt nào được chứ?
Cô vung chân đá vào lớp cát và lang thang trở lại trung tâm thành phố, ở đó có mấy anh lính Mỹ bắt chuyện với cô nhưng người nào cũng say khướt. Cô thử một bar khác nhưng đó lại là quán Đức, vì vậy cô bước ra ngay, và cuối cùng đành quay về khách sạn. Đã bốn giờ sáng rồi mà Mette vẫn chưa về.

Chắc hẳn phải có một cách nào đó,
cô nhắc đi nhắc lại với chính mình, thiếp đi trên ghế khi vẫn chưa thay đồ.
Hàng ngày, cứ đến giữa trưa là Britta lại làm cho các đồng hương Scandinavia ngạc nhiên và làm cho dân Mỹ và Anh sững sờ bằng cách xuất hiện trong bộ bikini, mặc áo choàng tắm không cài và đi dép, tiến về phía bờ biển.
Cô không đi bơi đấy chứ?
Đám khách trọ hỏi.
Tại sao lại không?
Britta hỏi lại.
Có nắng mà.

Trên đường ra bãi biển, một luồng gió lạnh buốt quất mắt cá chân cô, thổi tung chiếc áo choàng tắm, vì vậy đám đàn ông có thể ngắm đôi chân tuyệt mỹ và khuôn ngực đẹp đẽ của cô. Họ huýt gió và buông lời ỡm ờ, còn cô thì nghĩ thầm khi đi ngang qua bọn họ: Giá mà bọn đàn ông quê mùa các anh biết sẽ dễ dàng như thế nào nếu các anh có một chút quyết tâm. Một câu nói phù hợp. Một lời mời lịch sự.
Dọc bãi biển lộng gió, chính quyền thành phố đã duy trì một loạt tường thấp làm bằng phên liếp và sậy đan bện theo kiểu nông thôn thời xưa, chúng đã được chuẩn bị sẵn sàng để chắn gió hiệu quả. Hàng ngày, nép sát vào các tấm tường đó, vài người Scandinavia và Đức chịu được lạnh thường tranh thủ tận hưởng ánh nắng, rồi bất cứ khi nào Britta đến nhập hội và cởi bỏ áo choàng để lộ mái tóc vàng nhạt và thân hình tuyệt mỹ, những người tắm nắng đều ngừng mọi việc họ đang làm để chiêm ngưỡng cô. Lần nào cũng vậy, một thanh niên Đức lực lưỡng nào đó lại hỏi cô từ đâu đến, nhưng cô thấy không thể nói chuyện với anh ta được.
Thực ra, khi gió đã bị chặn bãi biển cũng không đến nỗi tệ, và chẳng bao lâu Britta đã có nước da rám nắng cô vẫn mong ước, nhưng thỉnh thoảng cô lại ngước mắt nhìn lên từ dưới bãi cát, và thấy các quý bà quý cô người Anh và Mỹ mặc áo khoác ngoài đang ở trên con đường bên bờ biển, thế là mọi thứ lại có vẻ xa lạ và ngược đời.
Sau khi nằm khoảng một tiếng đồng hồ dưới bất kể chút nắng nào có thể có được, Britta rời bức tường chắn gió và lao xuống mép nước. Không thử xem sóng lạnh giá đến đâu, cô hít một hơi thật sâu và chạy xuống biển cho đến khi nước ngập ngang thắt lưng, rồi ngụp xuống lặn một vài phút. Luôn luôn lạnh hơn cô tưởng nhưng bao giờ cũng ấm hơn ở Tromsø, nước biển làm cho cô thoạt tiên gần như tê cóng, nhưng sự vận động tiếp thêm sinh lực cho cô đến mức cô thấy thật sự vui thích khi được bơi lội, được thở hổn hển và lắc lắc đầu rũ tung mái tóc vàng, và sau mười lăm phút vẫy vùng như vậy cô sẽ chạy lên bờ, lao ngang qua bãi cát và lấy khăn bông tự chà xát thật lực, thế rồi trong khả năng chịu lạnh của mình, cô đã tìm được sức mạnh tinh thần để đối mặt với bao nỗi thất vọng đang phải chống chọi ở Torremolinos.
Lần nào cô đứng lau khô người cũng có người lại gần bắt chuyện, nhưng không ai mang lại cho cô cảm giác họ đang quan tâm đến mức đủ để có thể khiến cô muốn theo đuổi và phát triển. Chiều thứ Sáu, ngày thứ mười hai trong đợt nghỉ, cô khoác áo, tìm lại dép và chán nản bước về khách sạn Northern Lights, vừa đi vừa quật khăn bông vào những bóng ma tưởng tượng.
Cô chơi vui chứ?
ông quản lý khách sạn hỏi. Britta miễn cưỡng mỉm cười, môi dưới hơi trề ra để lộ hàm răng trắng bóng và nói:
Tuyệt vời.
Một mình trong thang máy, cô lẩm bẩm:
Mình có thể đá cho tòa nhà chết tiệt này rơi xuống từng viên gạch một.
Khi cô vào phòng, Mette đang chuẩn bị đến chỗ mấy anh bạn Mỹ, cô nàng rủ:
Nhớ không, hôm nay là thứ Sáu, chắc hẳn sẽ có một số người mới từ căn cứ quân sự xuống. Cậu muốn đi cùng không?

Tha thiết muốn được đi cùng, Britta đáp:
Được, nếu có người mới thì...
Lúc hai cô gái tới căn hộ của mấy người lính Mỹ đó thì đám đàn ông đã say khướt; không có ai mới cả; bạn trai của Mette khăng khăng đòi lên giường với cô ta ngay; và chỉ mười phút sau khi có mặt tại bữa tiệc, Britta đã trên đường đi bộ về khách sạn, một mình.
Thứ Bảy là ngày tồi tệ nhất trong kỳ nghỉ của cô, một ngày cô vẫn thường nhớ lại với cảm giác kinh hãi. Đã là ngày thứ mười ba, một thực tế đáng ngại mà cô ghi nhớ khi vừa thức dậy. Lúc ăn trưa cô nhận thấy mình đã thuộc lòng thực đơn; thức ăn vẫn ngon lành nhưng nơi đây các món ăn cứ tuần tự tiến đến với cô. Cô đưa mắt ra xung quanh, nhìn những gia đình Scandinavia vâm váp, những phụ nữ trung lưu rắn chắc, những đức ồng chồng thật thà, và cô nghĩ đến việc họ đã dành dụm suốt cả năm cho kỳ nghỉ huy hoàng này ở Tây Ban Nha với ngồn ngộn đồ ăn thức uống được phục vụ tận nơi, và cô có thể hình dung ra chính mình trong gian phòng này, hai mươi năm sau.
Trên bãi biển trong ngày thứ Bảy ấy, cô cảm thấy cô đơn khủng khiếp, đến mức đã cho phép một người Đức nói chuyện với cô hai mươi phút. Anh ta là người đẹp trai nhất, tóc vàng hoe, thân hình vạm vỡ, và anh ta mời cô một ly, nhưng cô chỉ có thể thấy ở anh ta hình ảnh một sĩ quan trên chiếc chiến hạm khổng lồ bị đắm ngoài khơi hòn đảo quê hương cô, anh ta đã biến thành một bóng ma trong bộ quân phục gắn đầy huân chương, nên cô cảm thấy anh ta thật đáng thương và xua anh ta đi.
Cô không thể vào ăn trong khách sạn, nên đến trung tâm thành phố, tự bỏ tiền túi cho một bữa tối kiểu Trung Hoa, và đang ăn thì một thương gia Tây Ban Nha từ Madrid ngồi xuống bàn cô và trò chuyện bằng một thứ tiếng Anh hoàn hảo. Ông ta đề nghị được mời cô bữa tối đó, bảo đảm với cô rằng ông ta thường xuyên tới Torremolinos và sẽ rất hạnh phúc được biết một người hấp dẫn như cô đang chờ đợi mình. Cô quan sát kỹ càng người đàn ông như thể ông ta là người đến xin việc và đã định tiếp tục trao đổi về vấn đề đó, nhưng trực giác mách bảo cho cô biết rằng mối quan hệ kiểu này không phải điều cô mong đợi. Cô được sinh ra cho điều gì đó tốt đẹp hơn là làm nhân tình cuối tuần của một thương gia Madrid, dù chuyện đó có hấp dẫn đến thế nào chăng nữa, vì vậy cô đáp:
Xin lỗi, tôi đang đợi chồng chưa cưới.
Ông ta biết cô đang nói dối; ông ta tin chắc sẽ chẳng có anh chàng nào xuất hiện, nhưng cũng thông cảm với thái độ lịch sự của cô khi đưa ra lý do hợp lý đó, vì vậy ông ta gật đầu và rút lui. Sau một lúc đợi cho phải phép, cô cũng bỏ đi.
Đó là tối thứ Bảy, và cô cảm thấy hết sức cô đơn, không hề bớt nặng nề cho dù thực tế là cô đã tự chuốc lấy nó: cô đã có thể ở lại với đám người Mỹ say rượu đó, hay vớ lấy tay thương gia Tây Ban Nha, nhưng cô cảm thấy đấy không phải lựa chọn chân thành, và cô sẽ không dùng chúng để tự lừa dối mình. Cô bước chậm chạp về phía tiếng ồn phát ra từ vũ trường Arc de Triomphe, mua một vé và vào trong. Tiếng nhạc sôi nổi nhắc cô nhớ lại mình đã say sưa thích thú như thế nào trong lần đầu tiên đến đây, nhưng rồi đêm về khuya, vẫn không có gì xảy ra. Cô không gặp được ai và quyết định quay về khách sạn, khi rời vũ trường thì cô cảm thấy có người nắm tay mình. Đó là tay thương gia Tây Ban Nha.

Chồng sắp cưới của cô thất hẹn ư?
ông ta lịch sự hỏi.

Phải đi làm ở Málaga,
cô đáp.

Thế thì không còn gì gây trở ngại cho cô nữa rồi.

Cô tự cho phép mình để ông ta dẫn ra khỏi phố tiến về phía một công viên có nhiều chỗ tối. Khéo léo và quyến rũ, người Tây Ban Nha kia đưa cô vào một góc khuất và chỉ trong hai phút thực hiện vài động tác hết sức thành thục đã cởi được gần hết váy áo cô. Nhanh như chớp, ông ta tụt quần xuống và sắp sửa đi vào người cô thì cô chợt tĩnh trí lại và đẩy ông ta ra.
Ông ta đã lường trước việc này, và vừa hôn cô tới tấp vừa kéo tuột nốt váy áo cô, nhưng giờ thì cô chống lại. Đẩy một cái mạnh đến nỗi ông ta khuỵu một chân xuống, cô thu lại váy áo và bắt đầu sửa sang lại trang phục, nhưng ông ta không bỏ cuộc vì nhầm tưởng thái độ do dự của cô là sự e lệ đương nhiên của đêm đầu tiên, nên định một mặt tôn trọng điều đó, mặt khác cũng phải không thèm đếm xỉa.
Vì vậy ông ta lại bắt đầu hôn cô dồn dập trong lúc giật tung áo váy cô, vừa làm vừa thầm thì:
Tên em là gì, em yêu? Nếu anh tìm cho em một căn hộ, em có ở lại Torremolinos không?

Cách nói của ông ta buồn cười đến mức cô phá lên cười, nhưng hành động này làm ông ta giận điên lên, đập vào đầu cô hai phát thật mạnh. Thật là quá lắm. Vừa xô vừa tát thật lực, cô đẩy ông bạn tội nghiệp lùi lại, khiến ông ta dù có muốn tiếp tục cuộc chiến cũng không sao địch nổi. Khi cô giằng chiếc váy khỏi bàn tay trái của ông ta, ông ta đánh trả nhưng không hiệu quả.
Mặc quần áo vào đi,
cô khinh bỉ nói.

Cô đồng tính luyến ái à?
ông ta càu nhàu.
Cô không thích tình dục à?

Câu hỏi ngớ ngẩn đến nỗi cô không thèm đáp.
Tôi rất tiếc,
cô miễn cưỡng nói.
Là ý của ông đấy chứ.


Cô tưởng mình là nữ thần phương Bắc lạnh giá nào đó chăng?
ông ta hỏi trong bóng tối.

Ôi, thôi đi!
cô nói. Cả tá câu bình luận khôn ngoan hiện ra trong đầu, nhưng cô không nói gì vì biết chúng sẽ làm tổn thương ông ta; cô cũng nghĩ tới những lời bình phẩm có trách nhiệm khác sẽ cho phép ông ta giữ được thể diện, nhưng cô quá bối rối đến mức chẳng còn thấy áy náy được nữa. Thật là một sai lầm, một tai nạn đáng tiếc, và cô muốn nó kết thúc.
Tôi rất tiếc,
cô nhắc lại lần nữa rồi tiếp tục đi về khách sạn.
Britta không tự hào về bản thân. Nếu cô không tìm kiếm bầu bạn một cách lộ liễu đến thế ở nhà hàng Trung Quốc, người Tây Ban Nha kia sẽ không tiếp cận cô; và nếu cô không nói dối, ông ta sẽ không bám lấy cô ở vũ trường.
Đến lúc mình rời thành phố này rồi,
cô buồn bã tự nhủ trong lúc đi qua những con phố tối đen, nhưng vừa thốt ra mấy lời đó cô đã bị hậu quả của chúng nhấn chìm: rời Tây Ban Nha, từ bỏ thoáng viễn cảnh một cuộc sống khác. Trong cơn tuyệt vọng, cô chạy qua các phố và trên đường chạy, cô bất chợt nhìn thấy một quán bar nhỏ trước đó cô không để ý. Bằng vào tiếng ồn ào phát ra từ khung cửa mở rộng, nó hẳn phải là quán Mỹ, và nhìn lên biển hiệu cô nhận ra tên một bộ phim do John Wayne làm đạo diễn mà cô đã xem ở Tromsø, THE ALAMO; hàng chữ được in thô sơ dọc theo nòng một khẩu súng gỗ to tướng. Cô đứng hồi lâu lắng nghe tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng cười nói lanh lảnh, và thầm nghĩ: Đây chính là nơi mày cần trong những đêm thứ Bảy cô đơn.
Cô ngập ngừng đi vào và lẳng lặng ngồi xuống một chiếc ghế trong góc. Nhân viên pha rượu, một người Mỹ cao, thon thả, tóc dài và để râu, chờ cô yên vị mới ung dung đến gần hỏi cô muốn dùng gì, và cô đáp:
Bia thì thế nào?


Dở lắm. Tủ lạnh hỏng. Nhưng quán chúng tôi có nước cam lạnh.

Anh mang cho cô một cốc và đứng cạnh ghế của cô một lúc:
Cô vừa tới?


Đúng vậy. Na Uy.
Cô không nói gì thêm, nên anh bình luận vài câu chung chung rồi trở về công việc sau quầy rượu. Suốt gần một tiếng đồng hồ sau đó, bận rộn vừa trông quầy vừa phục vụ tận bàn, anh không lại bàn cô thêm lần nào nữa. Khi quay trở lại, anh vẫn nói vô thưởng vô phạt như trước. Cô hỏi anh ở bang nào của nước Mỹ, nhưng anh chưa kịp trả lời đã bị gọi về quầy rượu.
Đến hai giờ sáng thì cô bị cuốn vào cuộc chuyện trò với ba lính Mỹ đóng ở căn cứ hải quân Rota, một nhóm thanh niên ồn ào và phóng khoáng. Vì cô có mái tóc vàng và là dân Scandinavia nên họ khăng khăng rằng cô là người Thụy Điển và muốn biết cô nghĩ gì về lời cáo buộc nổi tiếng của tổng thống Eisenhower rằng Thụy Điển là một đất nước suy đồi, xã hội chủ nghĩa, phi đạo đức, nơi mà nạn tự vẫn lan tràn khắp nơi.
Tôi không phải là người Thụy Điển,
cô nói,
nhưng tôi không tin một chính khách ngoại quốc ở vào địa vị của tổng thống Eisenhower lại đưa ra lời buộc tội như vậy.


Nhưng cô là người theo chủ nghĩa xã hội, phải không?
một anh thủy thủ gặng hỏi.

Theo như tôi biết thì không,
cô đáp. Và khi đám lính thủy bắt đầu quay ra lăng mạ người Thụy Điển, buộc tội họ khuyến khích lính Mỹ đào ngũ, thì cô tìm cách phản bác lý lẽ của họ, rồi buột miệng:
Thế Việt Nam thì sao?
Đám lính thủy mỗi người trả lời một cách, và cuộc tranh luận tiếp tục cho đến tận bốn giờ sáng. Họ thích cách nói năng thẳng thắn của cô và muốn biết ngày hôm sau có thể gặp cô ở đâu, cô đáp,
Ngoài bãi biển. Còn ở đâu được nữa?
Vậy là cả bọn sững sờ hỏi lại:
Cô muốn nói là cô sẽ đi bơi à? Vào tháng Hai?
Cô liền bảo họ,
Người Na Uy là dân miền biển thực sự. Không phải các chú bé mặc áo lính thủy,
và thế là một người Mỹ túm vai cô hôn tạm biệt, reo lên,
Cô chính là cô nàng Viking nhỏ bé mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay đấy.

Một lần nữa cô đã xoay sở qua được hết đêm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).