• 1,742

II - Chương 7


Số từ: 2431
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Chiều Chủ nhật cuối cùng, Britta phải thừa nhận rằng giấc mơ tươi sáng của mình về Tây Ban Nha đã tan thành mây khói. Cô mặc bikini, khoác áo choàng lên vai và đi xuống bãi biển một lần chót. Cô nhận thấy gió đã hơi bớt lạnh, mặt trời hơi ấm hơn, và cô nghĩ thầm: Thật đáng ghét quá đi mất! Ngày cuối cùng của mình ở đây mà mọi thứ lại đẹp hơn chứ. Sau một lúc tắm nắng khiến đầu óc thực sự thư thái hơn và nước da rám thêm lượt cuối cùng, cô lội ào xuống làn nước giá lạnh, bơi thật lực trong hai mươi phút, rồi lại lao lên bờ và thấy một người lạ đứng bên cạnh áo choàng của mình.
Đó là một cô gái Scandinavia khoảng hai mươi tuổi, chủ tâm xuống bãi biển để nói chuyện với Britta.
Cậu đúng là một nàng tiên cá,
cô gái gợi chuyện trong lúc Britta mặc áo.
Stockholm à?


Na Uy.


Tớ đã nhìn thấy cậu bốn ngày nay rồi... từ căn hộ của tớ. Tớ thán phục tài chịu lạnh của cậu đấy.

Họ chỉ mới nói chuyện được một vài phút, Britta đã nêu câu hỏi muôn thuở của mình:
Một cô gái có thể tìm được việc làm ở đây bằng cách nào?


Không dễ đâu. Tớ đã phải mất ba tháng đấy.


Nhưng cậu vẫn tìm được chứ?


Được. Như hầu hết các cô nàng chịu đựng được đến cùng.


Cậu sống như thế nào?


Một anh bạn rất tử tế cho tớ ngủ nhờ trong phòng anh ấy. Anh ấy có bạn gái rồi. Mỗi đêm trước khi ngủ tớ lại cầu nguyện. Tớ không biết để làm gì nhưng tớ vẫn cầu nguyện. Rồi một hôm một thương gia Bỉ tới gặp anh bạn ấy và bảo, ‘Tôi là chủ một quán bar ở đây nhưng tôi phải quay về Antwerp. Tôi sẽ bán nó đúng giá.’ Và chính cái quán bar ấy là nơi tớ đã có được việc làm.


Công việc ấy có... tử tế không?


Không hẳn đã đủ sống nhưng còn hơn chán Stockholm mùa đông.
Cô gợi ý nếu Britta muốn thì sau khi mặc xong váy áo có thể ghé vào căn hộ của cô uống nước, Britta liền bảo,
Đồ của tớ ở trên kia,
cô gái Thụy Điển nhìn khách sạn đó và nói,
Chính tớ cũng bắt đầu như vậy đấy. Trên tầng mười khách sạn Northern Lights. Chuyện đó dường như đã lâu lắm rồi.


Nó có đáng để cố gắng không?


Từng giây từng phút. Giờ thì tớ sắp về nước lấy chồng rồi.

Britta sững người, như một bức tượng Hy Lạp, một đầu gối chùng xuống, tay phải cầm chiếc dép. Cô hỏi rất dè dặt:
Nhưng nếu cậu sắp về nước...


Tớ sắp về.


Thì công việc của cậu ở cái quán ấy...


Tớ đến nói với cậu chuyện đó đây.

Britta gần như muốn ngất xỉu. Chân cô khuỵu xuống và chiếc xăng đan rơi xuống đất.
Cầu Chúa ban phước cho cậu,
cô nói. Không cô gái nào lên tiếng, rồi cuối cùng Britta hỏi,
Quán ấy thuộc loại nào?


Như mọi quán khác. Nhỏ bé, dơ bẩn, ồn ào. Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu suốt cuộc đời còn lại không phải nghe một nốt nhạc nào nữa. Nếu chồng tớ mà rước một cái dàn hi-fi về nhà, tớ sẽ ném xuống biển Bantích cho mà xem.

Đang nhặt chiếc xăng đan lên, Britta chợt giật mình hoảng hốt và đột ngột hỏi:
Nó không phải quán Đức chứ?


Tệ hơn. Quán Mỹ. Một tụ điểm người ta gọi là Alamo.


Ôi!
Britta reo lên.
Tớ biết quán ấy rồi! Tối qua tớ đã ở đó!
Cô dừng lại.
Tớ đã không nhìn thấy cậu.


Mấy người bạn Thụy Điển tổ chức cho tớ một bữa tiệc chia tay...

Điều này nghe có vẻ buồn cười, Britta thì thầm,
nhưng tối qua khi ở trong quán của cậu và quan sát anh chàng đó chạy đi chạy lại - vừa trông quầy rượu vừa phục vụ tại bàn tớ đã nghĩ bụng, ‘Anh ấy cần có người phụ giúp,’ và tớ định tối nay thử một lần cuối cùng, quay lại để nói với anh ấy, ‘Anh cần một tiếp viên giúp trông nom quán.’ Cậu có thực sự nghĩ rằng tớ sẽ xin được việc ấy không?


Có chứ. Tên tớ là Ingrid. Đi thu dọn đồ của cậu thôi.

Phần còn lại của Chủ nhật ấy, ngày thứ mười bốn trong kỳ nghỉ của cô, là quãng thời gian Britta không bao giờ quên được, hy vọng và lo âu lẫn lộn. Niềm hy vọng bắt nguồn từ thực tế Ingrid cảm thấy chắc chắn có thể nhường công việc của mình cho Britta; mối lo âu phát sinh khi hai cô gái tới căn hộ Ingrid đang ở nhờ và không gặp một ai. Có hai cái giường rộng, và vì cái nào cũng lẫn lộn quần áo cả nam lẫn nữ trên đó nên hiển nhiên là có hai đôi đang cư ngụ trong phòng.

Họ sẽ về thôi mà,
Ingrid nói để làm yên lòng bạn.
Chắc đi đâu đó uống nước thôi.

Britta chỉ một trong hai cái giường và hỏi:
Đây có phải một phần công việc không?


Không nhất thiết.
Chỉ một cái giường, Ingrid giải thích:
Chủ nhà này có bạn gái rồi. Anh ấy rất dễ mến. Một anh chàng Ý ở Lugano. Giường này là của tớ. Trước kia anh phục vụ quầy rượu cao lớn mà cậu đã gặp nằm trong cái túi ngủ trên sàn. Rồi một thời gian sau, tớ đề nghị anh ấy lên nằm chung với tớ, do đó chúng tớ cất cái túi ngủ đi. Nếu cậu muốn dùng, tớ chắc họ không phản đối đâu.


Ý cậu là tớ có thể ngủ ở đây ư? Dưới sàn nhà?


Những người khác đều vậy hết. Nhưng cậu cũng có thể thay chỗ tớ trên cái giường kia... khi tớ đi rồi. Anh ấy là một thanh niên rất dễ mến... hiền lành... hay bối rối... không giống người Mỹ chút nào.

Hai cô chờ gần một tiếng, chuyện trò về Tây Ban Nha và Scandinavia, Ingrid tâm sự anh chàng Thụy Điển cô sắp cưới là một kiến trúc sư, một kiến trúc sư giỏi.
Tớ cho rằng chúng tớ sẽ hạnh phúc. Đợt nghỉ ở Tây Ban Nha này...


Cậu ở đây bao lâu rồi?


Tám tháng. Một lần tớ đã thử với một thương gia Tây Ban Nha, nhưng không hợp. Bọn họ có những lề lối đến là ngớ ngẩn... những kiểu cách tán tỉnh rõ lố bịch. Tớ mệt lả với việc phải cố hiểu những trò vè khác nhau của ông ta. Tất cả những gì tớ muốn là một chỗ để ở và có đủ tiền để nuôi thân từ thứ Hai đến thứ Năm, nhưng ông ta lại có nếp sống phức tạp như vậy nên cuối cùng tớ phải bỏ của chạy lấy người. Tớ không còn một xu dính túi, nhưng Jean-Victor gặp tớ ở một quán bar... anh ấy chính là chủ chỗ này...
Cô thở dài nói tiếp:
Tám tháng qua thật tuyệt vời và tớ cho là mình đã sẵn sàng về nhà rồi.


Bao giờ họ mới về?
Britta cầu khẩn.
Máy bay của tớ sẽ cất cánh lúc hai giờ sáng mai đấy.


Họ sẽ về mà,
Ingrid trấn an Britta, nhưng đêm đã buông xuống mà vẫn chẳng ai về cả. Britta cảm thấy thực sự hoảng sợ và lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô bắt đầu khóc.
Tớ chắc chắn chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu cả... giấc mơ tươi đẹp này.
Cô ngồi trên giường một lúc, hai tay ôm mặt. Rồi cô nói với vẻ chắc chắn:
Nếu anh ấy không thuê tớ làm ở quán thì tớ sẽ gạ gẫm người đàn ông đầu tiên tớ gặp. Tớ sẽ không bay về Na Uy đâu.
Cô chộp lấy áo khoác và kiên quyết đi ra cửa, Ingrid vội chạy theo sau nói:
Chúng ta ra quán vậy. Chắc chắn họ phải ở ngoài đó.

Họ leo từ bờ biển lên đồi, đi qua vô số quán bar nơi những cô gái đã giành được việc làm đang bắt đầu tụ tập, và vào trung tâm thành phố nơi các hiệu ăn đủ mọi nước dán trên cửa sổ tên các câu lạc bộ du lịch ở Copenhagen, Berlin và London, mà thành viên có thể trả tiền ăn bằng phiếu biên nhận do câu lạc bộ phát hành. Vài hiệu ăn rẻ tiền hơn trưng ra có khi đến hai mươi tư đề can, nhưng hai cô gái không quan tâm đến việc ăn uống, vì vậy họ đi thẳng tới quán Alamo mà tiếng nhạc rầm trời vang xa đến cả dãy nhà. Bên trong quán, thủy thủ và lính Mỹ đang nói cười ầm ĩ tận hưởng chầu rượu cuối cùng trong kỳ nghỉ cuối tuần trước khi lên đường trở về căn cứ bên kia núi, và tất cả mọi người chào đón Ingrid bằng hàng tràng tiếng hoan hô và những nụ hôn, vì cô đã mang lại niềm vui thích cho những lần họ đến quán. Ba anh lính thủy tiếp chuyện Britta đêm trước đưa ra những lời đề nghị hấp dẫn đến chóng mặt... họ có một căn hộ... cô có thể sử dụng... trong tủ lạnh có thức ăn... và kỳ nghỉ cuối tuần sau cô có thể quyết định liệu cô có muốn sống lâu dài với bất cứ ai trong ba người bọn họ không. Cô thầm nghĩ họ sẽ ngạc nhiên xiết bao nếu biết cô đã tiến gần đến câu trả lời đồng ý như thế nào; thậm chí cô còn quan sát cả ba xem nếu buộc phải chọn thì cô sẽ chọn ai. Cô hỏi:
Bao giờ các anh về Rota?
Họ đáp,
Nửa đêm,
vậy là cô siết chặt tay anh bạn cô thấy đỡ mất cảm tình nhất và nói,
Tôi sẽ quanh quẩn ở đây để chào tạm biệt.
Nhưng khoảng mười giờ anh chàng trông coi quầy rượu mới tới, người cao, tóc dài và nhìn chung dễ coi. Cô cố kiềm chế để không chạy tới chỗ anh và chờ cho đến khi Ingrid gọi cô.
Joe, đây là Britta. Cô gái Na Uy em kể với anh đấy.

Joe rời mắt khỏi mấy chai bia ngước lên nói:
Tối qua anh đã để ý đến em. Em có đảm nhiệm được công việc ở đây không?


Được... nếu anh kiên trì với em trong những ngày đầu.

Anh mỉm cười nói:
Ngày thì không có vấn đề gì. Đến đêm cơ.


Em không sợ làm đêm,
Britta đáp.

Em bảo khi nào em đi nhỉ, Ingrid?


Vé ghi là thứ Tư.


Em có thể bắt đầu làm việc từ thứ Tư được không?


Ôi, có!
Britta không muốn tỏ ra nôn nóng quá, nhưng cô không sao tự kiềm chế được.

Em sẽ phải chuyển đồ của cô ấy về chỗ mình,
Ingrid nói.

Sao lại không chứ?


Cô ấy sẽ dùng cái túi ngủ.


Sao lại không chứ?

Khi Joe quay lại quầy rượu, Britta nói:
Tớ muốn dọn đến đó ngay bây giờ. Không, tớ sẽ không chờ cho đến tận ngày mai, vì có thể có trục trặc nào đó. Anh ấy có thể gặp một cô nào khác dễ coi hơn, nhưng nếu tớ ngủ ngay dưới chân giường anh ấy...


Rất ít con gái dễ coi hơn cậu,
Ingrid trấn an cô.
Thôi đi nào. Chúng mình đi lấy đồ của cậu.

Britta đi bộ về khách sạn Northern Lights như thể vỉa hè Torremolinos là những đám mây. Cô muốn hát và ôm hôn tất cả những người qua đường, và vừa về đến khách sạn cô chạy như bay lên gặp ông quản lý người Thụy Điển mà nói,
Tôi tìm được việc làm rồi. Ông bảo không thể được, nhưng tôi đã tìm được một việc làm rồi đấy.
Cô nắm lấy cả hai tay ông nhảy múa, rồi đến quầy du lịch thông báo bằng giọng vang khắp gian sảnh,
Ông có thể gạch tên tôi ra khỏi danh sách ngày mai. Tôi không bay về Tromsø nữa.
Mette không có mặt trong phòng, vì vậy Britta nguệch ngoạc để lại cho cô vài chữ.
Tớ đã tìm được cách ở lại đây. Hy vọng cậu cũng vậy.

Khi Joe mang đồ của Britta về căn hộ, Jean-Victor và Sandra đã lên giường ngủ, và hai người cứ nằm im trên giường mà hoan nghênh cô, chỉ cho cô cách tìm túi ngủ và cái chăn len kẻ ô vuông, chỉ cho cô chỗ đặt trên sàn. Sandra khuyên:
Tốt hơn hết cậu nên đính một mảnh giấy vào túi ngủ: ‘Cái này thuộc về...’ Tên cậu là gì?


Britta. Tớ ở một thành phố nhỏ miền Bắc Na Uy.


Narvik à?
Sandra mừng rỡ hởi.
Cha tớ từng chiến đấu ở Narvik đấy.


Xa hơn về phía Bắc. Tromsø.


Cha tớ cũng đã từng ở đó. Trên một chiến hạm. Ông bảo nơi đó đẹp hoang dã.
Sandra tiếp tục thao thao bất tuyệt về cha mình và những trận đánh ông từng tham gia ngoài khơi Na Uy. Rõ ràng cô rất yêu quý cha, và Britta nói:
Cha tớ ở trong núi để đánh tín hiệu cho tàu nước cậu,
vậy là Sandra lập tức nhảy ra khỏi giường, người trần như nhộng, chạy lại ôm hôn người khách mới.
Cậu sẽ thích chỗ này cho mà xem,
cô nồng nhiệt nói.
Trong tuần thứ hai, sau khi Ingrid đã về Thụy Điển, một đêm Britta nằm trong chiếc túi ngủ kẻ ô vuông nghe tiếng động ở giường Jean-Victor và Sandra, rồi cô nghĩ đến Joe đang ngủ một mình trên chiếc giường rộng, việc sắp xếp có vẻ không được hợp lý lắm, vậy là cô lẳng lặng chui ra khỏi túi, đi vài bước đến bên giường Joe, nhẹ nhàng lay vai anh thì thầm,
Nằm dưới đất không dễ chịu lắm, anh bèn nói giọng ngái ngủ,
lên đây cho ấm,
và con đường quay về Tromsø vĩnh viễn bị chắn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).