IV - Chương 6
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 642 chữ
- 2020-05-09 03:39:42
Số từ: 626
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Chiếc xe buýt của sân bay thả Cato tại quầy báo ở trung tâm Torremolinos, và như hàng nghìn khách du lịch khác mỗi năm, anh vô tình lang thang đến một quầy rượu nằm thấp hơn so với mặt đường và tìm được một cái bàn nơi anh có thể nín thở ngồi đó và, cũng từ vị trí này, anh có thể ngắm nhìn cái thế giới hấp dẫn mà anh đã bất ngờ trở thành một thành phần. Anh bị ấn tượng mạnh bởi hai điều: vẻ đẹp của những nam nữ thanh niên anh nhìn thấy, và một thực tế là không có người da đen.
Nếu đây là thủ đô của thế giới đối với thanh niên,
anh tự nhủ,
thì chắc chắn không có nhiều cử tri da đen trong khu vực bầu cử.
Anh thấy điều này đặc biệt kỳ lạ vì châu Phi chỉ cách đó có vài dặm về phía Nam.
Anh chưa kịp gọi thứ gì thì một thanh niên tóc ngắn, nhìn bề ngoài có vẻ là người Pháp, ngồi xuống bàn anh như thể hai người là bạn cũ và hỏi,
Điều gì đã đưa cậu tới đây?
Quang cảnh.
Đẹp nhất châu Âu đấy. Cậu đã trọ ở đâu chưa?
Chưa.
Tớ sẽ được mười phần trăm nếu cậu thuê phòng ở khách sạn Felipe Segundo.
Anh ta đưa cho Cato một tấm các của khách sạn và nói tiếp,
Gần bãi biển. Bể bơi nước nóng.
Tình hình chung về công ăn việc làm thế nào? Có công việc nào không?
Không.
Có cách nào kiếm được tiền không?
Cậu nhẵn túi rồi à?
Tớ có một ít đủ ăn... nhưng tớ sẽ cần nhiều hơn.
Cách hai người đàn ông mới quen biết nhau chưa đầy ba phút mà lại có thể bàn luận tự do thoải mái về tiền bạc và cơ hội đã làm cho Cato bị lôi cuốn, vì vậy anh cảm thấy thoải mái bên cạnh anh chàng người Pháp này hơn khi ở cùng bất kỳ người Mỹ da trắng đồng trang lứa nào.
Tên cậu là gì?
Jean-Victor.
Cậu có tham gia cuộc nổi loạn của sinh viên ở Paris không?
Không phải người Pháp,
anh thanh niên nói.
Còn về vấn đề kiếm thêm tiền. Trên đường xuống đây, đã có ai nhắc đến quán Thiên Nga Rũ Cánh chưa?
Chưa.
Một nơi khá đấy. Nếu cậu là một anh chàng Thụy Điển hoặc Đức tóc vàng lực lưỡng, cậu có thể tạt vào đó và kiếm lấy cho mình một công việc khá khẩm... tức là để có tiền tiêu.
Tớ không phải người nổi tiếng nhờ mái tóc vàng,
Cato nói.
Nó có thể khiến cậu đặc biệt hấp dẫn.
Nguyên tắc cơ bản có chặt chẽ không?
Ai lo việc người ấy.
Cato ngồi sụp xuống ghế, quan sát Jean-Victor, đoạn hỏi,
Đấy là cách của cậu à?
Tớ ấy à? Tớ có một cô bạn gái... chúng tớ sống gần bờ biển.
Cậu quảng cáo cho cái... tên nó là gì nhỉ?
Quán Thiên Nga Rũ Cánh ư? Không, cũng như thỏa thuận của tớ với khách sạn thôi.
Anh ta gõ vào tấm các trên bàn trước mặt Cato.
Tớ kiếm ăn nhờ nhiều món hoa hồng khác nhau. Cậu có muốn thử quán Thiên Nga không?
Cato đá vào chiếc va li của mình nói,
Nhớ chứ? Tớ không có chỗ trọ.
Gửi lại đi.
Jean-Victor gọi bồi bàn và bảo anh ta cất va li vào sau quầy rượu.
Vì với quán Thiên Nga, anh không bao giờ biết trước sẽ xảy ra chuyện gì đâu. May ra thì cậu sẽ không cần thuê khách sạn.