IV - Chương 7
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 5931 chữ
- 2020-05-09 03:39:42
Số từ: 5915
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Sau này, khi Cato kể cho tôi nghe về cuộc gặp với Jean-Victor, tôi rất kinh ngạc về cách ứng xử của Cato, như thể một thanh niên hoàn toàn khác đã xuất hiện trong cuộc hành trình ngắn ngủi từ Philadelphia tới Torremolinos, nhưng anh biện bạch cho mình bằng cách này: cái chết của Vilma - ông đã bao giờ nhìn thấy một cô gái mười sáu tuổi bị đá vỡ mặt chưa? - và việc xảy ra tại nhà thờ Llanfair... mối ràng buộc đối với mỗi trường hợp.
Tôi bị giật ra khỏi mọi sợi dây níu giữ và tôi thực sự cóc cần biết điều gì xảy ra với mình. Nếu thế giới của người da trắng muốn tôi kiếm ăn ở quán Thiên Nga Rũ Cánh thì với tôi cũng được thôi.
Vậy là Jean-Victor dẫn Cato tới phố chính và một lát sau họ đã nhận ra con thiên nga nổi tiếng, rũ rượi đến nỗi dường như sắp đổ sụp xuống vỉa hè.
Dù là ai vẽ cái biển hiệu này đi chăng nữa, người ta cũng nên trả cho anh ta gấp đôi,
Cato nói.
Cato cảm thấy căng thẳng khi Jean-Victor dẫn anh qua cánh cửa kiểu Phục Hưng bước vào quán bar tối om. Anh ngượng nghịu đứng bên cửa trong khi Jean-Victor nhìn quanh rồi thất vọng quay lại với anh,
Không thấy người tôi quen, uống một cốc nước chanh đã.
Họ ngồi ở một chiếc bàn đặt giữa quán, và Cato dần nhận ra từ các ngăn xung quanh có khá nhiều đôi mắt trên các khuôn mặt anh không thấy rõ đang nhìn anh chằm chằm, Jean-Victor thầm thì,
Đây là cái bàn thuận lợi nhất đấy. Tất cả mọi người đều có thể nhìn xem cậu là ai.
Trước sự ngạc nhiên của Cato, một người ngồi ở một trong những ngăn đó đứng lên và đi ngang qua phòng tiến tới chỗ anh. Đó là một người đàn bà, mặc bộ quần áo bằng vải tuýt, và bà ta nói giọng khàn khàn nam tính.
Cậu từ Hoa Kỳ tới?
bà ta hỏi, chống tay xuống bàn.
Vâng.
Chửi cho bọn chúng một trận. Xé xác chúng nó ra. Nếu tôi mà còn trẻ và là người da đen thì tôi sẽ cho nổ tung đường xe điện ngầm. Tôi đứng về phía cậu, chàng trai ạ.
Bà ta vỗ vai anh rồi quay về bàn mình.
Một lát sau, người bồi bàn đến gần hai người mà nói,
Các quý bà trong ngăn kia muốn mời các anh một ly.
Chivas Regal,
Jean-Victor gọi ngay.
Hai ly.
Khi người bồi bàn đã đi, anh ta thì thầm,
Các bà kia giàu sụ. Cứ gọi thứ rượu đắt nhất quán.
Chivas Regal là gì?
Nếu cậu không thích, tớ sẽ uống hộ.
Họ ngồi gần một tiếng đồng hồ, trong thời gian đó nhiều người dừng lại nói chuyện với Jean-Victor, nhân vật có vẻ như quen biết tất cả mọi người ở Torremolinos, và ai cũng chúc Cato có được một kỳ nghỉ thú vị. Cuối cùng Jean-Victor nói,
Tốt hơn hết chúng ta nên tìm cho cậu một chỗ ngủ. Có vẻ như người tôi đang tìm sẽ không đến đâu.
Ai vậy?
Một người Boston tên Paxton Fell. Lắm tiền. Tinh tế tuyệt vời. Ông ta có một ngôi nhà xa hoa trên ngọn núi sau thành phố. Các phòng phụ... cậu biết đấy.
Chắc chắn không,
Cato nói thẳng.
Tớ là lính mới ở thành phố này. Tớ phải làm gì để kiếm được một phòng của Fell?
Jean-Victor ngửa lòng bàn tay và nghiêng người về phía trước cho đến khi mặt anh ta ghé sát vào mặt Cato,
Nói thật với cậu nhé, tớ không biết. Tớ đã thu xếp cho nhiều thanh niên đến ở tại nhà Fell, và tớ biết họ sống ở đó miễn phí rồi lại còn được một chút tiền tiêu vặt nữa. Nhưng chuyện gì xảy ra khi đèn đã tắt... ai làm gì ai... tớ thực sự không biết.
Nghe có vẻ mạo hiểm đấy,
Cato nói.
Tự đánh giá xem,
Jean-Victor đáp, chỉ tay qua vai Cato.
Một người đàn ông có lẽ vừa ngoài sáu mươi, rất cao, rất thon thả, ăn mặc rất lịch sự vừa bước qua cánh cửa có nắm bằng đồng. Đôi giày của ông ta, Cato để ý, màu nâu, đế đóng rất dày và kiểu đường khâu mà người ta phải trả khá tiền.
Tớ khoái đôi giày kia,
Cato thì thầm.
Ông Fell!
Jean-Victor gọi.
Mời ông lại bàn chúng tôi.
Người mới đến chậm rãi quan sát quán rượu, chăm chú nhìn vào các ngăn và nghiêm nghị gật đầu với những người chào ông ta. Có vẻ như ông ta thấy không có gì đáng chú ý hơn bàn này, vì vậy với thái độ miễn cưỡng một cách lịch sự, mắt nhìn ra chỗ khác, ông ta ngồi xuống. Rồi ông ta từ từ quay lại đối mặt với Cato, và nói, sau khi đã đánh giá anh,
Chúng tôi thấy rất ít người da đen ở Torremolinos.
Tôi đã nhận thấy điều đó trên phố.
Vì vậy những người da đen đến đây được chúng tôi đón tiếp đặc biệt tử tế.
Ông ta ngừng lại để Cato đáp lại một điều gì đó, rồi nôn nóng nói,
Nào, nào. Đó là một gợi ý để cậu giải thích cậu đã đến đây như thế nào đấy.
Không biết phải nói như thế nào, Cato định lẩm bẩm một điều gì đó thì người đàn bà mặc bộ quần áo bằng vải tuýt mời rượu lúc trước đã mạnh bạo bước ngang qua phòng, không để ý gì đến Fell, mà chộp lấy vai anh.
Trời ơi!
bà ta hoan hỉ reo lên.
Đúng là cậu ta!
Bà ta ném mạnh xuống bàn một mẩu báo có bức ảnh được phổ biến rộng rãi chụp Cato, khẩu súng máy sẵn sàng nhả đạn, ngoái đầu nhìn qua vai và đang rút lui khỏi nhà thờ.
Cậu là người này, phải không?
Tất cả mọi người trong quán Thiên Nga Rũ Cánh túm tụm lại quanh bàn khi Jean-Victor và ông Fell quờ tay tìm tấm ảnh. Cuối cùng, ông Fell giành được nó, giơ lên gần đèn, và so sánh người trong ảnh với Cato.
Ái chà!
cuối cùng ông ta nói.
Một anh hùng đích thực!
Rồi, trước sự ngạc nhiên của Cato, ông ta nhoài người qua mặt bàn hôn anh hai cái.
Cậu là một thiên tài,
ông ta nói vẻ thán phục,
vì đã chọn các tín đồ Tân giáo. Laura đây cũng là tín đồ Tân giáo,
ông ta chỉ người đàn bà mặc bộ quần áo bằng vải tuýt,
và tất cả bọn họ đều giàu sụ. Tước đoạt tiền của họ thì cũng như làm một Robin Hood thuộc giáo hội ấy! Cậu đúng là một anh chàng lạ thường! Cậu có phải trốn khỏi đất nước không?
Kể cho tôi nghe xem nào!
Laura nói, gọi rượu cho tất cả mọi người.
Chuyện sao mà ly kỳ thế. Tôi thấy muốn hát bài ‘La Marseillaise’[33] quá.
Bà ta huýt sáo to và rõ ràng một vài nhịp của bài ca cách mạng, rồi hỏi,
Cậu có moi được đồng nào của bọn keo kiệt ấy không?
Khi rượu miễn phí được phục vụ, Jean-Victor chộp lấy hai ly whisky, nhanh chóng nốc cạn, và thì thầm vào tai Paxton Fell lúc rời khỏi,
Ông hãy nhớ là tôi đã dẫn cậu ấy đến cho ông đấy.
Cuộc bàn luận tiếp tục chừng một tiếng rưỡi, sau đó Laura mời mọi người đến nhà mình ăn tối. Bà ta sống trong một tòa lâu đài nằm ở phía Tây Torremolinos, trang trí bằng các món đồ cổ bà ta tìm thấy trong các nông trại nhân những lần du ngoạn trên núi. Không khí mỗi phòng được tái tạo theo phong cách cổ một cách thẩm mỹ đến mức khiến người ta trông chờ sự xuất hiện của chàng Don Quixote bên bàn ăn tối. Ghế ngồi là những kiệt tác cổ bằng gỗ sồi nặng trịch, không cái nào giống cái nào, còn bàn ăn dài ba mươi foot, rộng tám foot, làm bằng ván ghép đẽo tay từ hơn bốn thể kỷ trước. Lò sưởi khổng lồ và những thanh củi cháy đỏ được chặt dài tám foot, phải hai người mới nhấc lên được, còn ánh sáng được bố trí sao cho người ta không nhìn thấy bóng đèn đâu cả. Các cây nến được cắm trong giá cháy sáng dọc các gờ tường xuyên suốt lâu đài.
Xin mời vào!
Laura kêu to, báo động cho đám người hầu, và trong khi khách khứa tìm chỗ quanh bàn, bà ta bày bức ảnh khét tiếng ra trước mặt họ rồi yêu cầu Cato kể lại từ đầu đến cuối, và nhìn các khuôn mặt xung quanh, anh tưởng tượng những kẻ xa xứ phóng túng kia muốn hiểu một cách nghiêm túc các lực lượng cách mạng đang chiến thắng trên quê hương họ.
Đến chừng bữa tối kết thúc, lúc một giờ ba mươi sáng, Paxton Fell rất hài lòng nhận thấy Cato là một chàng trai có học, biết cách ứng xử, tràn đầy sức sống và vẻ hấp dẫn. Ông ta coi anh chàng da đen kỳ lạ này như một thách thức, đúng như cách những người đàn ông da trắng khác nhìn các cô gái Trung Quốc xinh đẹp, nên khi khách lục tục ra về, ông ta nắm tay Cato bảo,
Jean-Victor nói với tôi cậu chưa tìm được chỗ trọ. Tôi có dư phòng đấy.
Ông ta dẫn Cato ra chiếc Mercedes-Benz mui trần của mình, một chiếc ô tô với nhiều nét đặc biệt, rồi khi buông mình xuống chiếc ghế da rộng rãi, Cato nhắc Fell,
Hành lý của tôi vẫn để ở quán rượu trong thành phố.
Quên nó đi!
Fell nói.
Chắc chắn tôi có thể tìm được vài bộ đồ ngủ và một cái bàn chải răng. Sáng mai chúng ta sẽ đi lấy hành lý của cậu.
Một cách điêu luyện, ông ta lái chiếc Mercedes rời khỏi lâu đài của Laura, chạy xuống con đường chính dọc bờ biển, nơi xe cộ sản xuất từ đủ mọi quốc gia đang gầm rú với tốc độ bảy mươi, tám mươi dặm một giờ; mỗi năm có rất nhiều người chết ở Torremolinos và các làng lân cận, vì những lái xe táo bạo nhất trên thế giới thường xuyên lui tới những con đường dài rộng này, khăng khăng đòi thử xe và thần kinh của mình. Fell cho xe chạy với tốc độ tám mươi dặm, rồi từ từ đạp phanh và rẽ trái lên một ngọn đồi dốc dẫn đến một khu gọi là Rancho de Santo Domingo, một tư dinh được bảo vệ bởi tường stucco, đội tuần tra an ninh mặc đồng phục và chó săn Đức. Phía trong bốn bức tường, Cato nhìn thấy một dãy nhà lớn đẹp mắt, đua nhau phô bày vẻ đẹp, và ở rìa khu định cư đó là nhà của Paxton Fell.
Ngôi nhà thấp và giản dị, trong khi các căn khác đều có phần sang trọng, song rành rành là chỉ riêng làm đẹp phong cảnh và đầu tư cho những nét trang trí tinh vi cũng đã tốn cả một gia tài.
Tôi muốn đầu tiên cậu hãy nhìn lướt toàn cảnh nơi này từ trên sân thượng,
Fell nói, dẫn Cato tới một khu vườn trông xuống Địa Trung Hải nằm xa xa phía dưới. Vầng trăng khuyết phóng những mũi tên ánh sáng lung linh khắp mặt nước, và đằng xa, không xa bờ biển châu Phi, một tàu hàng Anh quốc đèn sáng lờ mờ đang chầm chậm rẽ sóng tiến về Alicante để bốc hàng cam.
Đây mới là nhà của cậu,
Fell nói, dẫn Cato vào trong. Căn phòng rộng họ bước vào là một sự thay đổi dễ chịu so với tòa lâu đài, vì ở đây không có dấu hiệu hoang phí nào, có lẽ chỉ trừ ba cái boveda[34] tráng lệ choán gần hết trần.
Trước đó Cato chưa từng thấy những mái vòm Tây Ban Nha như vậy, được xây bằng những vòng tròn gạch gối lên nhau, vòng trong hướng gần tâm hơn vòng ngoài, cho đến khi, cuối cùng, theo một cách bí ẩn nào đó mà người thợ không chịu tiết lộ, lô gạch cuối cùng được đặt vào đúng vị trí, khép kín lỗ hổng trên đỉnh vòm và làm tất cả khít lại thành một khối. Trong một tháng sống ở nhà Paxton Fell, anh chưa lúc nào ngừng kinh ngạc trước những boveda thú vị ấy, vì chúng tạo nên một kiểu thiên đường, các mái vòm úp xuống chỉ còn thiếu những vì sao và một vầng trăng.
Sau này, khi Cato kể với tôi về lần anh đặt chân tới Torremolinos và làm quen Paxton Fell, tôi đã hỏi thẳng anh,
Cậu phải làm gì để kiếm được tiền?
Anh kể một câu chuyện lạ lùng.
Tôi cũng quan tâm, vì tôi không biết gì hơn ông cả. Đêm thứ nhất, không có gì. Đêm thứ hai không có gì, và tôi bắt đầu lo lắng. Không có gì ngoài những món ăn ngon nhất tôi chưa bao giờ được nếm, được chế biến bởi hai đầu bếp Tây Ban Nha, cả hai đều là đàn ông. Và tất nhiên, chiều nào chúng tôi cũng đến quán Thiên Nga Rũ Cánh, chọn lấy một bàn ngồi cho đến gần nửa đêm, khi chúng tôi ăn tối. Tôi nghĩ Fell muốn dùng tôi để gây ấn tượng với người khác... như thể ông ta muốn mọi người thấy ông ta vẫn còn có khả năng lôi cuốn được một người khỏe mạnh.
Đêm thứ ba Laura và nhóm bạn tới nhà chúng tôi ăn tối. Bữa tối rất đặc biệt. Rất ồn ào, rất lắm chuyện huyên thuyên. Lúc tôi chuẩn bị đi ngủ, Paxton Fell theo chân tôi vào phòng và tôi đã nghĩ: Đến lúc rồi đây. Và ông sẽ không tin nổi Fell muốn gì đâu! Muốn tôi cởi hết quần áo và đứng trong một cái hốc tường cẩm thạch màu trắng lẽ ra là chỗ dành cho một bức tượng nhưng họ lại chưa kiếm được. Ông ta bố trí một cái đèn chiếu đặc biệt rọi thẳng vào tôi, và khi tôi đứng ở đó, ông ta nói, ‘Y hệt một bức tượng Hy Lạp... như một kiệt tác vĩ đại từ Mycenae’[35]. Ông ta nhắc đi nhắc lại điều đó, rồi ông ta làm một việc tởm nhất mà ông chưa từng nghe nói đến.
Ông ta rút từ túi áo vét ra một cái lông chim - một cái lông chim chạm khắc bằng bạc ròng. Ông ta tìm thấy nó ở nơi chết tiệt nào thì tôi chẳng bao giờ biết được. Rồi ông ta đi đến hốc tường nơi tôi đang đứng, dùng cái lông chim chết tiệt ấy kích thích vào tinh hoàn của tôi cho đến khi tôi cương cứng lên. Rồi ông ta lùi lại và kể cho tôi nghe thêm mấy mẩu chuyện vớ vẩn về bức tượng Hy Lạp và Mycenae. Rồi ông ta bước lên phía trước và lại kích thích thêm chút nữa, rồi cuối cùng nói với vẻ tin tưởng, ‘Chà, Cato! Với công cụ này, cậu sẽ làm cho khối đàn bà con gái sung sướng đến tột đỉnh đấy!’ Và chỉ có thế thôi.
Ý cậu là ông ta chỉ làm thế thôi?
Với tôi thì thế. Giờ thì, ông ta có vài bạn hữu - toàn đàn ông cả - và ông ta nhất định đem tôi ra khoe với bọn họ, và khi thấy tôi đứng trong hốc tường, một người trong số đó bị kích thích mạnh đến nỗi đêm hôm đó xồng xộc vào phòng, chui lên giường nằm với tôi và dùng miệng chơi cho tôi một trận kinh hồn. Một đêm khác, Fell đưa Laura với đám các bà các cô của bà ta về và cả bọn ngắm nghía tôi suốt nửa tiếng đồng hồ, đến lúc đấy thì tôi nhận ra tốt hơn hết là tính chuyện chuồn nhanh khỏi đó.
Khi Cato quyết định rời khỏi cái mái vòm đầy thú vui nhục dục của Paxton Fell, anh không phải đối phó với sự phản đối gay gắt của vị chủ nhà thích hưởng lạc.
Cậu là một thanh niên Mỹ rất tuyệt,
Fell hài lòng nói khi họ ăn tối cùng nhau trong đêm cuối cùng.
Cậu có một tương lai tươi sáng - nếu cậu tránh xa súng máy - và thật hân hạnh được quen biết cậu.
Sáng hôm sau, Fell lái chiếc Mercedes đưa Cato vào thành phố và nói lúc chia tay,
Nhớ đấy, cậu sẽ luôn được chào đón trên đồi. Nếu thỉnh thoảng muốn ghé thăm, cậu có thể để lại lời nhắn ở quán Thiên Nga Rũ Cánh. Ông ta cúi chào trịnh trọng, rồi lái xe đi, và chiếc xe chưa khuất sau chỗ rẽ đầu tiên thì đã chạy với tốc độ bảy mươi dặm một giờ.
Một lần nữa, Cato lại gửi đồ ở chỗ người trông quầy rượu - lần này có thêm bốn đôi giày đắt tiền Fell tặng - để có thể đi một vòng quanh thành phố tìm phòng trọ, nhưng tinh thần của Torremolinos truyền cho anh cảm giác vui sướng đến mức trước khi bắt tay vào việc anh quyết định nghỉ ngơi một lát, và anh ngồi uể oải ở quán rượu quan sát đợt khách du lịch mới đến. Giờ đang là tháng Tư và các nhóm người hăng hái hoạt bát hơn đang đổ tới, trong đó có nhiều người quyết tâm đi bơi bất chấp biển lạnh đến mức nào. Trong lúc ngồi dưới nắng, là người da đen duy nhất ở khu vực này, anh suy ngẫm về hoàn cảnh của mình, và thấy nó cũng khá có triển vọng: Hễ cấp bách, lúc nào mình cũng có thể sống ở nhà Fell... và kiếm ít tiền tiêu nữa. Đám bạn ông ta đều cho rằng một người da đen biết sử dụng dĩa ăn là điều lạ lùng, nên nếu cần thêm chút tiền, mình có thể moi của bọn họ. Thằng cha béo phì đã lên giường với mình... hay một tay khác người Chicago... hay gã có con chó xù. Mặt khác, mình tin chắc sẽ xin được một việc gì đó ở lâu đài. Nhóm đàn bà giàu có đó mê tít anh chàng da đen mà. Họ thích có anh chàng đó bên cạnh - một thứ đồ chơi, nguy hiểm nhưng thú vị. Cato, mày giải quyết xong vấn đề rồi. Ý tao là mày đã có một cái van an toàn rồi.
Ngay trong ý nghĩ, anh cũng dùng tiếng Geechee,
Mình cho rằng ông Wister vẫn tiếp tục gửi giấy xanh lá cây[36] cho mình. Ông ấy bị lương tâm cắn rứt - không phải vì bản thân mà vì những người da trắng khác - và ông ấy có tiền, anh bạn ạ, ông ấy có tiền.
Anh lắc đầu ngờ vực trước viễn cảnh ông Wister sẽ gửi séc đều đặn, rồi mỉm cười khi nghĩ đến sự đảm bảo mà chúng mang lại cho anh.
Dĩ nhiên mình không thể về nhà trừ phi lệnh truy nã mình bớt ráo riết hơn. Có thể một năm, có thể hai. Như vậy là mình mắc kẹt ở Tây Ban Nha, và không thể có nơi nào tốt hơn. Không, không thể có nơi lưu đày nào tốt hơn được.
Anh ngả người lên lưng ghế, để ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt. Mở mắt, anh thấy một tốp thiếu nữ Scandinavia xinh đẹp đi ngang qua, anh nói nhỏ với mình,
Anh bạn, thế này mới gọi là sống chứ.
Nhưng hình ảnh các cô gái buộc anh phải quay lại ngẫm nghĩ về vấn đề thực tế trước mắt, và anh nghĩ: Mình có cảm giác đồng tính không phải thứ dành cho mình. Đơn giản là mình không thích thú gì trò đó - bọn họ muốn làm trò cười cho thiên hạ... Đối với mình, tình dục khác giới hấp dẫn hơn - có thể là không hấp dẫn hơn nhưng nó giữ cho mọi thứ sạch sẽ hơn một chút. Cái mình thật sự cần là tìm được một cô nàng để quan hệ lâu dài. Nếu mình lưu lại đây một năm thì tốt hơn hết mình nên tìm một cô nàng cũng dự định ở đây một năm.
Anh biết, không thể tránh được việc cô gái đó sẽ là người da trắng; chẳng có cô da đen nào cả. Không sao. Ở Torremolinos, nước da đen là của quý, vì nó làm anh thành độc nhất vô nhị. Đám con gái đang tìm người để ăn nằm; họ cũng trong cảnh tha hương, và một số còn tìm kiếm mối quan hệ lâu dài, và kiểu con gái da trắng đó rất sẵn tính hiếu kỳ đối với đàn ông da đen. Mình cho rằng ở đây mình còn dễ kiếm bạn gái hơn ở Philadelphia, anh nghĩ. Hài lòng với sự khái quát đó, anh bật ngón tay tanh tách: Nhưng lại một vấn đề muôn thuở. Làm sao tìm được một cô gái có tiền? Mình có thể nuôi thân, nhưng chắc chắn mình không thể nuôi cả bạn gái được. Rồi anh trốn tránh trong một câu ngạn ngữ học được ở Bắc Philadelphia:
Đàn ông cần phải làm tên ngốc. Anh ta có thể tìm kiếm xung quanh. Anh ta có thể từ từ.
Thỏa mãn với những kết luận tạm thời này, anh rời cái quán rượu thấp hơn mặt đường và bắt đầu thả bộ quanh thành phố. Khi đi ngang qua khách sạn Northern Lights, anh rất muốn vào bar xem có gì hay không, nhưng rồi tự kiềm chế vì một lý do đúng đắn: Tránh xa nơi vui thú này. Dân Thụy Điển vô cùng xinh đẹp và rất thích các chàng trai da đen nhưng cô nào cô nấy đều xuống đây với giá du lịch rẻ và chẳng có lấy một rúp[37] trong túi. Tạm biệt, Northern Lights.
Tại khách sạn Brandenburger, anh thấy một nhóm khá đông toàn các cô gái hấp dẫn, chắc từ Tây Berlin xuống theo tua du lịch đặc biệt, và anh bị cám dỗ bởi ý tưởng đến nhập bọn cùng họ, vì họ rõ ràng tỏ ý thích thú thấy anh đứng ở cửa ra vào khách sạn, và anh nghe mọi người nói rằng con gái Đức thích người da đen, có lẽ như một cách làm tổn thương các bậc phụ huynh, nhưng anh sợ họ. Phải, anh sợ những gì họ sẽ làm với anh nếu anh là người da đen sống ở Đức năm 1941. Bọn họ là những người quyến rũ, dân Đức ấy, và các cô gái trẻ thì rất khêu gợi, nhưng họ không phải dành cho anh.
Anh thích các khách sạn Pháp. Anh thích tính khác lạ trong ngôn ngữ đó, thích những người đàn ông nói giống Charles Boyed[38], những cô gái lịch lãm dường như lúc nào cũng có một dải ruy băng hay một gấu váy khêu gợi. Anh có thể chọn một cô gái Pháp nhưng anh đã nghe nói họ thậm chí còn đem theo ít tiền hơn cả con gái Thụy Điển. Vì thế anh tha thẩn dưới nắng trước các khách sạn Pháp, chiêm ngưỡng những phụ nữ anh gặp, rồi đi tiếp.
Sau khi đi hết một vòng thành phố, anh đã đề ra bốn nguyên tắc có thể chấp nhận được: không đàn ông nữa, không phụ nữ Thụy Điển túi xẹp lép, không phụ nữ Đức dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào và có lẽ không phụ nữ Pháp. Anh e mình đã thu hẹp phạm vi một cách dại dột, nhưng anh cảm thấy mình có thời gian. Với cái phao an toàn mà những tấm séc đều đặn của ông Wister mang đến, anh có đủ diều kiện trôi dạt khoảng hai tuần. Buổi tối, anh sẽ bắt đầu bằng vũ trường Arc de Triomphe để xem nơi đó có gì.
Trong tâm trạng đó, anh nhìn thấy phía trước tấm biển một quán rượu mà trước đó anh không để ý: một khẩu súng gỗ khổng lồ, kiểu Texas, với hai từ THE ALAMO. Chỉ còn thiếu mỗi nước ấy thôi, anh rầu rĩ tự nhủ. Một quán rượu Texas. Bọn Ku Klux Kland[39]. Anh đã định đi thẳng thì tình cờ liếc vào khung cửa mở rộng và phát hiện ra một cô gái tóc vàng xinh đẹp chưa từng thấy. Trông cô có vẻ là người Thụy Điển không quá cao, không quá nặng nề. Cô có mái tóc màu sâm banh buông tự nhiên quanh khuôn mặt tròn dễ thương. Mắt cô, răng cô, nước da cô, thân hình cô, tất cả đều hoàn hảo, và Cato dừng lại, vô cùng ngưỡng mộ. Một chàng trai có thể đắm đuối trong đó cả đêm và đến sáng thức dậy vẫn còn đòi nữa.
Anh đứng ở cửa một lúc, chỉ để nhìn cô gái Scandinavia. Có vẻ như cô làm việc tại đó vì cô đi đi lại lại giữa đám lính Mỹ, vội vã phục vụ đồ uống, và hình như tất cả mọi người đều quen biết cô, vì những anh chàng táo bạo hơn túm lấy chân cô khi cô đi ngang qua. Những trò tán tỉnh đó đều bị cô đẩy lùi bằng những cái đập khăn lau lia lịa và một tiếng cười vui vẻ.
Anh có thể vào trong, anh biết đấy,
một người Mỹ cao lớn để râu nói.
Miễn là anh có tiền.
Người đàn ông chìa tay ra và nói tiếp,
Tôi tên Joe. Tôi là quản lý ở đây. Vào trong uống một cốc bia do chủ quán mời nào. Anh ta cung cấp mặt hàng này mà.
Anh ta dẫn Cato vào một khu vực nhỏ dành cho khách ngồi uống nước và giới thiệu anh với sáu bảy người lính.
Họ từ Sevilla xuống đây,
anh ta giải thích.
Các cô gái hầu hết là người Mỹ.
Còn cô gái Thụy Điển?
Cato hỏi, hớp một ngụm bia.
Na Uy. Tên Britta. Lại đây nào, Britt.
Cô ngừng công việc và nhanh nhẹn bước tới chỗ hai người đàn ông, chia tay ra cho Cato nói,
Xin chào, tôi là Britta.
Và từ những gì quan sát được - cô là bạn gái của anh ấy?
Đúng... nói theo cách nào đó.
Không may cho anh rồi. Này anh,
Cato quay sang Joe nói,
anh đáng được chúc mừng đấy. Thật ra, anh thậm chí còn có thể vui mừng nữa. Tôi có thể mời hai bạn một cốc bia không?
Hôm nay thì không. Anh là khách,
Joe nói. ‘Nhưng chúng tôi sẽ ghi nhớ.
Và một khi đã ghi nhớ rồi,
Britta cảnh báo,
thì chúng tôi không bao giờ quên đâu. Anh chàng da đen người Mỹ đẹp trai... nợ chúng tôi hai cốc bia.
Cô trao cho anh nụ cười giản dị thẳng thắn và tiếp tục làm việc.
Cho đến lúc này, cô ấy là người thắng,
Cato nói vẻ ngưỡng mộ.
Hết vòng đua, cô ấy vẫn là người thắng,
Joe đáp.
Hai người vẫn đang nói chuyện thân mật thì một anh lính đột nhiên đứng bật dậy kêu to,
Lạy Chúa tôi! Đây chính là anh chàng đã nổ súng vào bao nhiêu người trong nhà thờ Philadelphia đó!
Một đám người vây quanh Cato dồn dập hỏi về cuộc thảm sát ở Llanfair. Mọi lời bình luận đều mang tính tò mò hơn là kết tội, một người hỏi,
Có thật là xác chết chất đầy lối đi giữa nhà thờ không?
Một người khác thì thầm trong góc,
Tớ không muốn bọn mọi đen bắn giết trong nhà thờ của tớ.
Hãy khoan!
Cato phản đối, nhưng anh bất lực không ngăn nổi làn sóng bình luận thán phục nhưng cũng đầy lo sợ. Vốn tôn trọng bất cứ ai sử dụng được súng, đám lính Mỹ cư xử với anh thận trọng hơn, người này bảo người kia,
Tớ đã đọc về nó rồi. Cậu nhìn ảnh mà xem. Hàng trăm người chết. Có ai đã nói với tớ anh ta đang trốn ở Torremolinos.
Thôi đi!
Joe quát, đập mạnh xuống quầy rượu.
Tôi cũng đọc bài báo đó rồi. Anh bạn này và nhóm của anh ấy chỉ yêu cầu một khoản tiền. Vài phát súng. Nhưng không ai trúng đạn. Thực ra, sau đó, nhà thờ đã chuyển giao một ít tiền... tự nguyện.
Nhưng có lệnh truy nã anh ta không?
Có,
Cato nói.
Hy vọng anh thoát tội,
một cô gái ngồi trong góc lên tiếng, và không khí kích động lắng xuống.
Nhưng giờ Cato đã là một thành viên của nhóm. Anh đã chống lại giới quyền uy, hình anh đã xuất hiện trên báo chí với tư cách nhà cách mạng trẻ. Cảnh sát truy lùng anh, và điều đó tự động biến anh thành một người trong bọn họ. Britta đặt một chồng đĩa rock-and-roll lên trên máy và những âm thanh trẻ trung tuyệt vời bắt đầu tràn ngập quán, những âm thanh chói tai rất ít người trên hai mươi lăm tuổi có thể chịu được, và trong tiếng ầm khủng khiếp càng lúc càng mạnh mà anh rất thích, Cato có thể nghe hai lính Mỹ giải thích cho một người mới đến,
Anh ấy là người đã bắn một trận ra trò trong nhà thờ Tân giáo ở Philadelphia. Cậu nhìn ảnh mà xem.
Nhưng trong tiếng ồn ào và trò chuyện huyên thuyên vu vơ, Cato vẫn dõi theo mọi cử động uyển chuyển của Britta khi cô đặt Coca Cola lên các bàn.
Bị cô gái Na Uy đó mê hoặc, ngày nào anh cũng quay lại quán. Cả Joe lẫn Britta đều nhận thấy anh đã say mê cô, nên một buổi tối Joe bảo,
Tại sao hai người không đi ăn tối nhỉ? Tôi sẽ trông quán.
Vậy là Cato đề nghị cô chọn một nhà hàng và cô quyết định đến một quán Thụy Điển nhỏ mà đồ ăn khá ngon rồi họ chuyện trò vu vơ, cuối cùng anh nắm tay cô nói,
Em biết không, anh đã bị em làm cho bối rối,
và cô bật cười nói với anh bằng giọng du dương,
Nhưng em là bạn gái Joe.
Anh hỏi lại,
Nhưng giả sử em không phải bạn gái Joe? Anh có thể...
cô nói,
Anh đẹp trai và anh thông minh. Em nghĩ bất kỳ cô gái nào cũng sẽ muốn làm quen với anh,
và anh hỏi lại,
Nhưng em có phải là bạn gái Joe không?
thì cô gật đầu.
Khi họ quay lại quán, Cato bảo Joe,
Tôi vừa cùng bạn gái anh mây mưa một trận cuồng nhiệt,
và Joe nói, chỉ vào đám lính Mỹ đang chờ Britta,
Xin mời xếp hàng, anh bạn.
Rồi anh thêm,
Cô gái ngồi trong góc kia nói cô ấy muốn gặp anh... về vụ ở nhà thờ,
và anh dẫn Cato tới một bàn trong góc, giới thiệu,
Cato Jackson, đây là Monica Braham. Hãy hỏi xem cô ấy từ đâu tới, anh sẽ không tin nổi câu trả lời đâu.
Nói xong, anh để hai người lại với nhau.
Sau này, trong chính quán này, ngồi tại chính chiếc bàn này, Cato kể với tôi,
Tôi vào căn phòng đó vì mê mẩn Britta. Tất nhiên việc này không có gì lạ vì Britta là cô gái xinh nhất tôi từng gặp. Nhưng khi Joe bỏ tôi đứng đó, nhìn xuống Monica Braham, chân tôi như mềm nhũn ra vì đây là một cô gái rất đặc biệt... một cái gì đó đang giày vò cô ấy... người da đen chúng tôi rất nhạy cảm về những người gặp rắc rối... và khi cô ấy lên tiếng hỏi, theo cái cách nói lạnh lùng ranh mãnh của mình, ‘Gần đây anh có khủng bố nhà thờ nào không?’ tôi biết cô ấy định làm tôi tổn thương - biết rằng những câu hỏi tiếp theo sẽ hắc búa hơn, khó chịu hơn. Vậy là tôi ngồi xuống hỏi, ‘Em ở đâu đến?’ và cô ấy nói, ‘Vwarda,’ chờ tôi huênh hoang khoác lác về vấn đề châu Phi. Lúc này tôi đã biết mọi chuyện về Vwarda. Ở Bắc Philadelphia anh được nghe cả đống chuyện về Vwarda thế này, Vwarda thế kia - anh sẽ tưởng đó là một thành Athens mới - nhưng tôi hỏi, ‘Nó ở đâu vậy?’ và cô ấy mỉm cười với tôi một cách thật lạnh lùng rồi nói, ‘Cứ như thể anh không biết vậy, đồ con hoang xảo trá.’
Monica và Cato ngồi trong quán đến bốn giờ sáng. Tai vẫn ong ong tiếng nhạc, họ tay trong tay bước xuống đồi ra bờ biển và cô dẫn anh về căn hộ, nơi anh nhìn thấy hai chiếc giường to, mà cô giải thích một chiếc là của Jean-Victor -
Tay dẫn khách hả? Anh đã gặp rồi
- chiếc kia là của Joe, rồi khi cô nói Britta ngủ chung trên chiếc giường thứ hai thì dường như cái tên Na Uy ấy đến từ thế giới khác, một thế giới anh đã biết cách đây hàng thập kỷ.
Rồi cô chỉ cái túi ngủ kẻ ô vuông,
Em sống ở đây,
và họ hồi hộp đứng đó một lúc, rồi cô nhỏ nhẹ nói,
Em tin chắc sớm hay muộn thì anh cũng sẽ chui vào túi ngủ với em. Có lẽ cũng chẳng có hại gì nếu chúng ta làm chuyện đó sớm.
Cô bắt đầu cởi quần áo, và khi cô đứng trước mặt anh, thon thả và trắng ngần, đẹp như bức tượng Hy Lạp mà Paxton Fell đã tả, Cato biết cô chính là cô gái hấp dẫn nhất anh từng gặp. Anh ôm chầm lấy cô, đẩy cô vào chiếc túi ngủ và nhập làm một với cô trong cuộc ân ái nồng nàn nhất mà anh có thể tưởng tượng được, và khi kết thúc cả hai đều kiệt sức thiếp đi.
Gần năm giờ sáng, khi Jean-Victor và Sandra về, anh ta nhìn xuống sàn hỏi bâng quơ,
Không biết đêm nay cô ấy đưa ai về nhà?
nhưng khi Britta và Joe quay về sau khi đóng cửa quán, Britta nhìn chiếc túi ngủ, mỉm cười, nói nhỏ,
Chuyện này thể nào cũng phải xảy ra thôi.