VI - Chương 6
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 2187 chữ
- 2020-05-09 03:39:46
Số từ: 2171
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Khi câu chuyện được trình bày nổi bật trên các tít báo, Gretchen phải nghe phản ứng từ ba nguồn xã hội Boston, thầy trò trường Cambridge và gia đình đang đau đớn khổ sở - và cô chưa được chuẩn bị để đối phó với cả ba.
Ở Boston, lớp người lớn tuổi nổi giận, không phải với cảnh sát Patrick Henry,
những người chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi,
mà với Gretchen vì đã phô bày công khai những hành vi thiếu đoan trang của mình. Một bà lập luận:
Đám sinh viên ấy phải được dạy cho biết là cảnh sát được trang bị dùi cui và súng để duy trì an ninh trật tự, và nếu kẻ nào cố vi phạm an ninh trật tự bằng cách phản kháng và biểu tình thì kẻ đó có bị đánh đập bằng dùi cui một chút cũng là chuyện bình thường.
Một người khác tổng kết dư luận Boston bằng cách đưa ra ý kiến:
Tất cả những người khôn ngoan đều biết thỉnh thoảng phụ nữ cũng bị hãm hiếp, nhưng họ không bao giờ chạy đến tòa báo. Đó là một rủi ro mà gia đình phải im lặng chấp nhận.
Tuy nhiên vấn đề nghiêm trọng hơn cả vẫn là,
Dù sao đi nữa thì một cô gái dễ thương như cô ấy làm gì ở một thành phố như Chicago nhỉ?
Người ta còn rì rầm to nhỏ với nhau những nghi ngờ về tính đúng mực của cô gái khi lái xe xuyên suốt đất nước cùng một thanh niên vừa quen biết,
dù anh ta có học ở trường Yale đi chăng nữa.
Và khi cả thị trưởng Patrick Henry lẫn cảnh sát trưởng ở đó đều thề là ngày hôm đó Nicholas Woiczinsky không có mặt trong thành phố, như vậy chứng tỏ câu chuyện của Gretchen là sản phẩm của trí tưởng tượng, thì dư luận càng có cơ sở vững chắc:
Lại thêm một thanh niên cấp tiến bị rơi vào chính cái bẫy của mình.
Tại các trường đại học ở Cambridge, phản ứng lại khác hẳn. Sinh viên Harvard và MIT, cùng các cô gái Radcliffe, sẵn sàng chấp nhận câu chuyện của Gretchen đúng như lời cô kể; phần lớn đều quen biết bạn bè từng trải qua những kinh nghiệm ghê tởm với cảnh sát và cảnh vệ quốc gia, và khi bắt đầu xuất hiện nhiều bài phóng sự về việc lực lượng của thị trưởng Daley đã đối xử thô bạo với phóng viên như thế nào dù họ không tham gia biểu tình, thì những gì Gretchen tường thuật lại càng đáng tin hơn. Tại nhiều khoa, ở một mức độ nào đó, cô đã thành một nữ anh hùng, kể cả lớp giáo sư trẻ hơn cũng nói,
Bạn đã hành động thay mặt cho toàn bộ cộng đồng văn minh.
Một giáo sư luật trường Harvard khuyên cô,
Cô cứ kiện đến cùng. Người dân không buộc phải chấp nhận những điều sỉ nhục như vậy.
Ông tình nguyện đại diện miễn phí cho cô nếu vụ này ra trước tòa. Nhưng điều khiến cô hoảng sợ là phản ứng quá khích của những người bạn theo chủ nghĩa tự do của mình. Đám sinh viên da đen nói với cô,
Giờ thì bạn đã hiểu những gì chúng tôi thường nói rồi đấy. Giờ thì bạn đã biết tại sao phải có đấu súng ngoài phố rồi đấy.
Một ủy ban hành động của trường Harvard đến gặp cô và tuyên bố,
Sau sự kiện Chicago, nhất định phải tổ chức chống đối công khai. Một vài tòa nhà sẽ bị phóng hỏa.
Trong tâm trạng rối bời, cô cảm thấy mình hoàn toàn không có khả năng dẹp tan những mối đe dọa như vậy.
Nhưng chính phản ứng của cha mẹ khiến cô bối rối nhất. Tất nhiên, họ thấy phẫn uất vì con gái bị ngược đãi và họ bảo vệ cô một cách ngoan cường; nhưng cả hai cũng tỏ ra xấu hổ khi đứa con tự cho phép mình mắc vào mớ bòng bong như vậy, và cô đã bắt gặp cha mẹ mình buột ra những câu nói cho thấy họ ngờ rằng chính cảnh sát mới là người nói đúng sự thật. Họ dường như tỏ thái độ
Không có lửa thì sao có khói
. Và chuyện cô phơi bày sự ê chề của mình trên báo chí Cleveland, nào là chuyện cô bị lột trần, rồi chuyện cô bị năm gã đàn ông đểu cáng ngược đãi, đã vượt quá khả năng hiểu biết của hai bậc phụ huynh.
Mẹ cứ tưởng con muốn giữ kín chuyện ấy,
một buổi chiều bà Cole vừa nói vừa thấm nước mắt, và khi Gretchen đáp rằng ông giáo sư luật trường Harvard sắp đứng ra bảo vệ cô trong vụ kiện dân sự chống lại thành phố Patrick Henry, mẹ cô đâm ra rối trí.
Đến lúc này Frederick Cole mới cho thấy mình chính là con người kiên quyết tôi từng biết trong các cuộc đàm phán.
Nếu quả thật con gái chúng tôi phải chịu đựng những gì mà nó kể là đã xảy ra trong đồn cảnh sát ấy,
ông nói với họ hàng,
chúng tôi sẽ bảo vệ nó đến cùng. Không chỉ vì nó mà còn vì tất cả những thanh niên có thể gặp hoàn cảnh tương tự.
Ông muốn nói... lại đấu tranh trên tất cả các mặt báo ư?
Vợ ông hỏi.
Thế này thì quá lắm rồi. Gretchen, bảo cha con thôi đi.
Để thỏa hiệp, ông Cole thuê một thám tử tư ở Brookline cố gắng làm sáng tỏ chuyện đã thực sự xảy ra. Đầu tháng Mười, viên thám tử này lên đường đi Patrick Henry, làm việc ở đó hai tuần và mang về những tin tức đáng lo ngại. Trong buổi họp kín có sự tham gia của Gretchen, cha mẹ và các cố vấn luật pháp của công ty, viên thám tử báo cáo,
Tôi đã kiểm tra toàn bộ hồ sơ, và mọi việc có vẻ khá rõ ràng. Cảnh sát Chicago đã phát lệnh bắt giam đúng thủ tục vì nghi ngờ cô đã tấn công một cảnh sát. Qua ảnh chụp, bốn nhân chứng ở Chicago nhận diện cô chính là người con gái mang đàn guitar đã đập vào mặt cảnh sát bằng một viên gạch... hay hòn đá... hoặc một vật nào đó.
Ở Chicago tôi làm gì có guitar,
Gretchen phản đối.
Cảnh sát có ảnh cô mang một cây guitar,
thám tử đáp, đưa ra một tấm ảnh cô cầm cây đàn của anh sinh viên trường Duke bị vỡ hàm.
Nhưng đó có phải là đàn của tôi đâu,
cô lại phản đối, vừa nói vừa quan sát nét mặt cha mẹ và các luật sư của gia đình, nhưng ai cũng có vẻ lầm lì, vì mọi người đều biết Gretchen có một cây đàn guitar.
Giờ thì đến lượt thành phố Patrick Henry, bằng chứng cho thấy ngày hôm đó viên cảnh sát tuần tra Nicholas Woiczinsky không trực ở Patrick Henry là rất chắc chắn, tôi phải nói là gần như không thể bác được. Hơn nữa, thị trưởng và luật sư Halliman đều cung cấp lời khai có tuyên thệ rằng khi họ tới đồn cảnh sát thì cô vẫn mặc đầy đủ quần áo và không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi có cảm giác chắc chắn rằng nếu dám quay lại Patrick Henry, cô sẽ bị tống giam ngay, hoặc vì vụ hành hung có đầy đủ chứng cớ ở Chicago hoặc vì tội làm chứng gian chống lại cảnh sát địa phương.
Nhưng còn anh bạn lái xe của chúng tôi thì sao? Anh ấy đã thấy Woiczinsky. Anh ấy đã nhìn thấy tôi ở đồn cảnh sát.
Thám tử hắng giọng,
Tôi không muốn nêu vấn đề này ra, nhưng ở đây tôi có ba bản khai. Bản thứ nhất cho thấy cảnh sát đã tiến hành điều tra về cậu thanh niên đó và cậu ta từng bị kết án ở Connecticut... cô có đoán được vì tội gì không? Cần sa. Còn hai bản tiếp theo,
nói đến đây ông ta chuyển cho Gretchen hai văn bản có giá trị pháp luật,
có lẽ cô muốn giữ kín tài liệu này. Tôi chưa đưa cho cha mẹ cô xem đâu.
Gretchen thấy bản thứ nhất liên quan đến nhà trọ Blue-and-Gray nằm ở Giao điểm Breezewood trên đường cao tốc Pennsylvania, trong đó nhân viên trực đêm của nhà trọ khai là đêm thứ năm, 29 tháng tám, Gretchen Cole ở Brookline, bang Massachussets, và Randolph Pepperdine ở New Haven, bang Connecticut, đã cùng đăng ký phòng. Bản khai thứ hai là của cô phục vụ, một cô Claribelle Foster ở Somerset, bang Pennsylvania, thề rằng hai người đã ở chung phòng.
Tội danh liên quan tới cần sa sẽ đánh bật lời làm chứng trước tòa của cậu thanh niên đó,
thám tử cảnh báo,
và xem ra hai văn bản này có thể làm cho cô rơi vào tình thế khó xử đấy. Hãy nghe lời khuyên của tôi, cất kỹ những giấy tờ này và quên mọi chuyện đi.
Gretchen toan nghe theo lời khuyên ấy, nhưng một điều sâu kín nào đó đã buộc cô không thể đầu hàng, vậy là không cần nghĩ đến hậu quả, cô ném mấy bản khai trước mặt cha và hét lên,
Toàn là dối trá. Chúng con cùng đăng ký phòng ở nhà trọ đó... với các bạn khác nữa. Họ sẽ làm chứng con ở cùng phòng với hai bạn gái.
Nhưng vừa dứt lời cô đã thất vọng nhận thấy chỉ một người trong phòng chấp nhận câu chuyện cô kể. Đối với những người khác, một sinh viên nói thật trong khi ông thị trưởng nói dối là điều không sao hiểu nổi. Cô còn trẻ, dính líu tới những triết lý lạ lùng, giao du với những kẻ còn lạ lùng hơn, và chẳng tội nào cô bị cáo buộc lại không có khả năng xảy ra trong thực tế. Giận dữ đến lặng người, cô nhìn hết bộ mặt nghiêm nghị này đến bộ mặt nghiêm nghị khác, và nhận ra mình đang nhìn thấy qua họ hình ảnh của chính đoàn bồi thẩm Patrick Henry sẽ xét xử vụ kiện này, và trong cô tràn ngập cảm giác về sự vô hiệu khủng khiếp của những ý kiến mình đưa ra. Chính những người đáng lẽ phải bênh vực cô lại trở thành kẻ buộc tội cô.
Đến lúc này cha cô mới lên tiếng. Ông chính là người tin tưởng cô.
Cha đã dành cả tuần trước điều tra về bốn thanh niên đi cùng xe với con, và cha tin chắc những gì con nói đều đúng sự thật.
Gretchen nhìn cha với tình cảm thương yêu xót xa mà thỉnh thoảng một cô gái vẫn dành cho cha mình khi cô đột nhiên nhìn ông như một người phải tranh đấu với cả thế giới, và cô chờ đợi ông yêu cầu các luật sư gia đình khởi kiện, nhưng thay vì vậy cô lại nghe ông nói,
Nhưng chúng ta hoàn toàn không thể làm gì. Bằng sự kết hợp những lời làm chứng dối trá rất ăn khớp với nhau đó, bọn họ khiến chúng ta phải bó tay rồi.
Ý cha là gì?
cô kêu lên.
Ý cha là có những lúc một âm mưu có thể khiến người ta bất lực.
Hãy gượm đã, ông Cole!
viên thám tử phản đối.
Nếu ông cho rằng tôi ngốc nghếch đến nỗi không thể nhận ra một âm mưu thì...
Tất nhiên đó là một âm mưu,
ông Cole điềm đạm nói,
Tôi đã xem sổ tay của Randolph Pepperdine, cậu ta có ghi tên và số phù hiệu của Woiczinsky thật. Anh không bịa ra những chi tiết như vậy được.
Gretchen sững sờ khi nghe câu kết luận này. Cô sửng sốt chỉ những tờ khai nằm trên bàn mà kêu lên,
Con tưởng cha cũng tin chúng?
Ông Cole vòng tay ôm con gái,
Cha tin mình biết rõ chuyện xảy ra tại nhà trọ. Con có cho rằng mẹ con và cha sẽ tin những lời khai như vậy không?
Gretchen nhìn đám luật sư, nhìn bà mẹ mắt đỏ hoe và viên thám tử ngoan cố. Trong cơn thất vọng, cô cúi đầu trước mặt tay thám tử và nói,
Chắc hẳn dân Brookline rất yên tâm vì đã có ông bảo vệ.
Rồi cô bỏ ra khỏi phòng, và khi cô đã đi khuất, mẹ cô gục đầu xuống bàn lẩm bẩm,
Ơn Chúa, vụ này sẽ không đi xa hơn nữa.