VI - Chương 5
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 6086 chữ
- 2020-05-09 03:39:46
Số từ: 6070
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Khi Gretchen trở về Boston, thái độ của cô còn trở nên nghiêm nghị hơn cả trước kia, và cha mẹ cô vô cùng lo lắng thấy cô tỏ ra chua xót đến thế trước vụ ám sát Kennedy em. Cô không muốn bàn luận chuyện đó với cha mẹ, nhưng một ngày, khi cả nhà đang ăn tối, cô nói,
Điều cấp bách bây giờ là chúng ta phải đề cử McCarthy ra tranh ghế tổng thống. Con sẽ đi Chicago, và chúng con sẽ cần toàn bộ số tiền xoay xở được.
Đoạn cô bình tĩnh nhìn cha cho đến khi ông phải lên tiếng,
Con có đề nghị gì?
Cô nói,
Sang năm, con tròn hai mươi mốt tuổi, con mới được nhận phần thừa kế của ông. Cha có thể...
Ứng trước cho con chứ gì? Không! Một trong những điều trái đạo đức nhất trên đời là ứng trước tiền thừa kế.
Ông ném khăn ăn xuống, một cử chỉ được giới chủ nhà băng Boston coi như dấu hiệu cho thấy một yêu cầu đặc biệt đã bị từ chối dứt khoát.
Cha!
Cô cầu xin, nhưng ông đã nói tiếp,
Chỉ kẻ ngu ngốc và người vô trách nhiệm mới vay mượn dựa vào của thừa kế. Cha chắc là ở Boston có những tên vô lại sẽ sẵn sàng cho khách hàng tương lai vay tiền lãi suất hai mươi lăm phần trăm nhưng chúng ta không bảo trợ cho những kẻ đó. Không phải trong gia đình này.
Cô hiểu rằng khả năng này không còn nữa. Vào sinh nhật thứ hai mươi mốt, cô sẽ có quyền kiểm soát khoản trợ cấp này; còn từ giờ đến lúc đó cô vẫn là vị thành niên, vẫn được đặt dưới sự giám sát của cha, và mọi người trong gia đình đều cho là cô sẽ chấp nhận việc này.
Thôi được,
cô nói,
cha sẽ cho con năm trăm đô la chứ?
Được,
ông Cole đáp. Bản thân ông ủng hộ Nixon và không ưa thượng nghị sĩ McCarthy cũng ngang với không thích thống đốc Rockefeller, nhưng như các bậc cha mẹ khác, ông cảm nhận được những ích lợi có thể đạt được từ sự tận tụy với lý tưởng của con gái, dù lúc này lý tưởng ấy có thể bị nhầm đường lạc lối. Ông đưa tiền cho con gái, và với số tiền này, Gretchen đi Chicago cùng nhóm bạn nhiệt tình.
Những gì cô trải qua ở Chicago cũng tương tự kinh nghiệm mà Dante[59] đã rút ra trong những năm cuối đời khi suy ngẫm về mấy chuyến du hành ngoài địa phận Florence. Cô dùng tiền riêng thuê mấy căn phòng tại khách sạn Hilton, ngay tầng trên đại bản doanh của McCarthy, dùng nơi này làm chỗ ngủ cho các sinh viên từng làm việc với cô ở New Hampshire, Wisconsin và California. Họ là những người hấp dẫn, hình thức đẹp và tận tuy. Với việc quả bóng Teddy Kennedy[60] phe Dân chủ bị xì hơi và Richard Nixon được chỉ định làm ứng cử viên của đảng Cộng hòa, đội ngũ ủng hộ McCarthy thấy dường như rất rõ rằng người của họ phải được chỉ định nhằm cung cấp cho cử tri một sự lựa chọn, rằng những thanh niên như Gretchen phải tin tưởng McCarthy có cơ hội rất lớn được chỉ định ra tranh cử, và sau đó giành chức tổng thống.
Hãy nhìn thẳng vào vấn đề,
một sinh viên luật đại học Duke lập luận. Gretchen thích anh hơn người khác vì anh không những có đầu óc sắc sảo mà còn có một cây guitar vẫn thường dùng để chơi những bản phóng tác Kentucky của các khúc ballad cô học từ tài liệu gốc ở Anh. Anh lớn lên ở Đông Tennessee và giành được học bổng của trường Davidson, sau đó là khoản trợ cấp cao học của trường luật Duke. Anh có vẻ là mẫu người miền Nam điển hình, thận trọng nhưng rất dễ bị khích động khi mà những tư tưởng tốt đẹp đang lan truyền khắp nơi.
Nixon sẽ là đối thủ đáng gờm. Ông ta là nhà vận động tranh cử hàng đầu, nhưng lại bị mắc kẹt vào quan điểm của Johnson về Việt Nam và sẽ không bao giờ đưa chúng ta thoát ra được. Cử tri sẽ nhận ra vấn đề này và điều họ mong muốn là một sự lựa chọn dứt khoát, và người duy nhất có đủ khí phách để thực hiện điều này là McCarthy.
Thứ Sáu và thứ Bảy trước hội nghị, nhóm ủng hộ McCarthy tràn ngập hy vọng, nhưng khi người ta bắt đầu công bố các biên bản của ủy ban bầu cử và diện mạo người được bổ nhiệm đã trở nên rõ ràng, cảm giác hoang mang sợ hãi bắt đầu lan khắp phòng các sinh viên, và khi cảnh phô trương sức mạnh, sự thờ ơ và thói côn đồ chính trị bảo thủ xuất hiện trên màn hình những chiếc ti vi thuê, các thanh niên bị xâm chiếm bởi cảm giác hoài nghi bi thảm. Việc này không thể xảy ra... ngài thượng nghị sĩ dũng cảm đã lãnh đạo cuộc đấu tranh hơn một năm trời... ông không thể bị gạt sang bên một cách lạnh lùng như vậy... những lá phiếu ông đã giành được ở Pennsylvania không thể bị cướp mất.
Đêm thứ tư, bị hàng rào cảnh sát ngăn không cho đến gần hội nghị và không thể làm gì hơn cho một sự nghiệp đã bị cuốn vào cơn lốc như đống chất thải trong bồn cầu, Gretchen và anh sinh viên luật trường Duke rời khách sạn đi ngang qua đại lộ Michigan để hòa vào đám người biểu tình trong Grant Park, đối diện hồ nước. Cả hai không ai giải thích nổi tại sao mình làm vậy, nhưng họ bước vào sau rào chắn của cảnh sát để có mặt ở nơi đông đúc sôi nổi nhất.
Trong ánh đèn công viên, đèn hiệu và đèn pha xe cảnh sát mờ nhạt, hai người trông thấy hàng nghìn thanh niên khác đi lại không mục đích, phần lớn ăn mặc không tươm tất bằng họ, và dường như tâm trạng thất vọng giận dữ rõ rệt đang lan khắp đám đông. Một vài câu nói chua chát được tung ra, và Gretchen không lấy làm lạ khi mấy cảnh sát đội mũ sắt chạy ra khỏi hàng để quật túi bụi một số sinh viên hò hét hăng nhất.
Có lẽ họ đáng bị đối xử như thế,
Gretchen nói với anh bạn đi cùng.
Tôi không biết,
anh đáp, dừng lại cạnh một vòi nước quan sát cuộc xô xát.
Về phương diện hiến pháp, tôi phản đối sự đàn áp của cảnh sát. Bạn thấy tình trạng này thường xuyên xảy ra ở miền Nam, đó bao giờ cũng là hành động sai trái.
Sự náo loạn đặc biệt này nhanh chóng lắng xuống. Đám sinh viên lùi lại và cảnh sát lại xếp thành hàng, không bên nào bị thiệt hại, nhưng ngang qua một khoảng trống khá rộng, Gretchen lờ mờ nhận ra một cuộc xung đột khác dường như sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Cô và anh bạn sinh viên luật chạy ngang qua thảm cỏ xem có chuyện gì, nhưng mấy cảnh vệ quốc gia đội mũ sắt, lăm lăm tay súng - các chàng trai chưa đầy hai mươi tuổi vung những cây súng trường nặng nề - ra lệnh cho họ lùi lại, vì vậy họ chỉ có thể thấy loáng thoáng những gì chắc phải nghiêm trọng hơn một cuộc ẩu đả thuần túy.
Có chuyện gì thế?
Anh sinh viên luật hỏi một cảnh vệ.
Tôi không biết, nhưng tốt hơn các cậu nên mừng là mình đang ở đây.
Có nổ súng không?
Không. Chỉ vài cú nện vào đầu thôi.
Anh ta vừa trả lời xong thì một tốp cảnh sát chạy ra khỏi đám lộn xộn tiến về phía đám cảnh vệ quốc gia, những người này bèn lùi lại nhường đường. Họ đang khiêng một cảnh sát người cứng đơ, mặt mũi bê bết máu.
Tránh ra, lũ chết tiệt,
họ vừa hét vừa tìm cách mở lối đi xuyên qua đám khán giả tụ tập sau lưng Gretchen. Cô thấy một viên cảnh sát bối rối vung dùi cui, không tỏ ra ác ý mà có phần giống cây gậy của người nhạc trưởng, để mở đường tiến lên phía trước. Anh ta đập nhẹ vào một thanh niên, người này liền hầm hè,
Đồ con lợn,
thế là viên cảnh sát phía sau người mở đường nện mạnh vào đầu kẻ phản kháng.
Đồ con lợn, đồ con lợn!
Những người khác la ó, nhưng lúc này cảnh sát đã tới được xe cứu thương và đi mất. Anh thanh niên bị đánh đứng dựa vào thân cây, xoa xoa đầu, và Gretchen hỏi,
Bạn có bị thương không?
Anh ta đáp,
Không. Chỉ có điều lũ lợn ấy chạy đến cứ như thể chúng là chủ nơi này vậy.
Gretchen và anh sinh viên luật trường Duke rời khỏi khu vực công viên, nhập vào một đám khá đông đang vây quanh sáu chàng trai và một cô gái mặt dính máu, nhưng không ai giải thích nổi việc xảy ra như thế nào. Xe cứu thương không đến, chỉ có một bác sĩ trẻ đứng trong đám đông hỏi xin khăn tay - chỉ khăn sạch thôi - và anh ta vừa cầm máu vừa nói với những người xung quanh,
Các bạn phải đưa cô này đến bệnh viện.
Cô gái có một vết thương dài và sâu ngang trán.
Cô ấy bị đánh bằng báng súng,
một phụ nữ lớn tuổi kể.
Cô ấy chẳng làm gì cả, nhưng bọn lính chạy qua chỗ cô ấy.
Có nổ súng không?
Anh sinh viên trường Duke hỏi.
Không. Không đâu. Công bằng mà nói, đó là tai nạn. Cô ấy chỉ vô tình cản đường thôi.
Dù họ đi đến đâu thì chỗ đó cũng vừa xảy ra chuyện, chỉ là họ không nhìn thấy gì cả. Người bị thương nằm la liệt trên cỏ, chỉ là không ai chết, ngay khi xe cứu thương có thể lọt qua đám đông thì người bị thương đều được chở đi. Trong số người bị thương không có cảnh sát, nhưng một phóng viên nhiếp ảnh ngồi ở lề đường, trang thiết bị vỡ tan, đầu rách một mảng, anh ta nói với Gretchen,
Đồ con heo. Đồ con heo.
Gretchen hỏi ai là đồ con heo, nhưng anh ta chỉ nhắc đi nhắc lại,
Đồ con heo.
Trông anh ta như thể ngất đến nơi, vì vậy Gretchen phải ở lại trông chừng trong khi anh sinh viên luật cố gắng vẫy một chiếc xe cứu thương, song đám lính bảo vệ xe lại tưởng anh là kẻ gây rối liền thọc báng súng vào người anh. May sao anh nhảy lùi lại tránh được đòn, quay lại chỗ Gretchen, anh bảo,
Tốt hơn chúng ta rời khỏi đây thôi. Họ cứ nã súng không ngừng.
Gretchen nói họ không thể bỏ anh phóng viên nhiếp ảnh đang bất tỉnh lại được, vì vậy anh sinh viên luật lại tìm cách thu hút sự chú ý, và lần này có một toán cảnh sát đi đến chỗ người thanh niên nằm bất động kia.
Tên phóng viên chết tiệt,
một viên cảnh sát càu nhàu, nhưng viên sĩ quan chỉ huy đã ra lệnh,
Đưa hắn tới bệnh viện, cầm camera của hắn theo luôn.
Ông ta thổi mấy hồi còi cho đến khi một chiếc xe tuần tra ầm ầm chạy tới, hai cảnh sát được phân công nhấc người đàn ông bất tỉnh lên xe thì một người vừa nguyền rủa vừa túm lấy vai anh phóng viên nhiếp ảnh, quẳng cái thân hình bất động ấy chúc đầu vào trong xe.
Các ông làm gì thế?
Gretchen kêu lên, chạy lại gần chiếc xe tuần tra.
Bị đêm nay làm cho kiệt sức, tên cảnh sát đột ngột quay ngoắt lại, túm lấy áo Gretchen, giật cô lại phía mình,
Nếu không muốn mất hết răng thì hãy giữ mồm giữ miệng.
Hắn nhìn quanh xem cô là bạn của ai và dùng hết sức đẩy cô về phía anh sinh viên trường Duke.
Đưa cô này ra khỏi đây ngay,
hắn quát, nhảy lên chiếc xe tuần tra và vung dùi cui trong lúc xe rẽ đám đông chạy ra.
Tôi nghĩ đó là lời khuyên đúng đấy,
anh thanh niên nói và đưa cô bạn Gretchen đang hoảng hốt ra khỏi công viên trở về phòng khách sạn.
Những gì xảy ra tiếp theo thật khó mà kể ra được. Báo cáo của cảnh sát, được đệ trình sau đó, khẳng định là từ trên tầng của khách sạn Hilton, nơi Gretchen và các sinh viên bạn cô ở trọ, một số người đã ném túi giấy đựng phân xuống đầu cảnh sát đứng gác phía dưới. Ủy ban của Gretchen phủ nhận điều đó. Có điều chắc chắn là một lực lượng cảnh sát nòng cốt bị kích động mạnh đã xông lên tầng, đá tung mọi cánh cửa, lôi các bạn trẻ ra khỏi giường rồi dùng dùi cui, quả đấm sắt và nắm tay trần đánh đập họ tàn nhẫn.
Không nói một lời, bốn cảnh sát ùa vào phòng Gretchen, lật úp giường và bắt đầu vụt dùi cui vào người cô trong khi cô nằm co quắp trên sàn. Một người đá cô nhưng chỉ trúng gối; người khác đấm vào đầu cô. Cô không nhìn thấy mặt người nào vì quá hoảng sợ đến nỗi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi họ lao ra khỏi phòng cô để sang tấn công tiếp phòng khác, cô nghe thấy một tên lẩm bẩm bằng giọng giận dữ và thất vọng cay độc,
Lần sau thì cứ ở yên trong trường, đồ cặn bã láu cá.
Gretchen không bị thương, thậm chí bầm tím cũng không, vì dùi cui của cảnh sát vướng vào chăn gối, còn người đàn ông định đấm vào đầu cô lại rất kém cỏi, nhưng khi chạy ra hành lang, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô không bao giờ quên. Anh sinh viên luật trường Duke bị lôi ra khỏi phòng, và dưới ánh đèn hành lang chiếu sáng cho những kẻ tấn công, anh bị đánh bằng dùi cui cho đến khi đầu và mặt thành một đống máu bê bết. Hàm anh bị gãy và trẹo sang bên trông rất đáng sợ, vai trái bị đánh tàn bạo đến nỗi xương đòn cũng bị gãy. Anh bước bốn bước về phía Gretchen và đổ sụp xuống.
Trong lúc quỳ xuống đỡ cái đầu bị đánh đập tàn tệ của anh, Gretchen ngó vào căn phòng mà anh vừa bị lôi ra. Cảnh sát đã đá vỡ bóng hình ti vi, vì vậy không xem được hình ảnh nữa, nhưng bộ phận âm thanh vẫn hoạt động và một giọng nói phát từ phòng họp lớn của hội nghị đang báo tin,
Lúc này chúng ta có thể khẳng định chiến dịch đơn độc của Thượng nghị sĩ Eugene McCarthy đã không đi đến kết quả. Ông có thể đối phó với tổng thống Johnson ở New Hampshire và cố Thượng nghị sĩ Kennedy ở California, nhưng lại bất lực trước bộ máy ở Chicago.
Anh sinh viên luật trường Duke bị đánh nhừ tử đã vô tình làm hại Gretchen khiến cuộc đời cô hoàn toàn thay đổi. Khi ghé vào bệnh viện hỏi thăm thương tích và nán lại chia sẻ với anh nỗi ái ngại trước thất bại của Đảng Dân chủ, cô so sánh anh với mình rồi phá lên cười:
Trông chúng ta như hai chiến sĩ Thập tự quân thời trung cổ áo giáp sáng loáng lên đường thực hiện những kỳ công ở Đất Thánh ấy. Bọn cướp lại tấn công chúng ta trước khi chúng ta lên tàu. Chúng ta đúng là hai kẻ ngớ ngẩn.
Trận đấu này thất bại rồi,
anh nói qua hai hàm được cố định bằng dây thép.
Nhưng sau này bọn chúng sẽ phải trả lời chúng ta. Vì chúng ta có chính nghĩa.
Bạn có đủ tiền để về nhà không?
Đủ. Nhưng bạn có thể làm giúp tôi một việc. Hôm nay bạn có ngó vào phòng tôi không?
Một mớ lộn xộn.
Anh rên rỉ, nhún đôi vai nhức nhối và nói,
Tôi chắc chúng đã làm vỡ cây guitar rồi.
Tôi không thấy cái nào cả.
Lũ lợn ấy.
Đừng dùng từ ấy. Đó là từ của trẻ con.
Ngay cả sau những việc chúng làm đêm qua ư?
Đừng dùng từ ấy.
Có khả năng bọn chúng bỏ qua cây đàn. Nó được để trong tủ tường. Ngăn trên cùng. Nếu nó còn ở đó thì nhờ bạn mang về nhà, sau này gửi lại cho tôi. Đó là cây đàn Kentucky thực sự đấy.
Khi quay về khách sạn, cô lên căn phòng bừa bộn của anh, ở đó khách sạn đang cho người chụp ảnh để làm việc với hãng bảo hiểm, và ngó vào tủ, nơi cất giấu an toàn của cây đàn guitar kiểu cổ khá to nhẵn bóng. Cô gảy vài hợp âm, hài lòng về chất lượng âm thanh.
Gretchen chưa bao giờ mang guitar theo khi đi xa vì cô cho rằng làm vậy chỉ gây sự chú ý không cần thiết, và đó là kiểu hành động của các cô gái thích làm giàu. Vì vậy cô không mấy thích thú với việc anh sinh viên trường Duke nhờ, nhưng khi nghĩ đến tình trạng đau yếu của anh, cô lại thấy đó là một sự nhờ vả không đáng kể gì.
Nhưng trực giác của cô đã đúng. Khi cô và nhóm bạn đến thành phố Patrick Henry ở Đông Chicago, hai cảnh sát bắt họ dừng lại và cho xe đỗ vào ven đường cao tốc, rồi lẩm bẩm với vẻ đắc ý khi thấy cây guitar,
Chắc chắn đây là một đứa trong bọn đó,
họ bảo nhau.
Cô đi theo chúng tôi.
Họ lôi Gretchen ra đẩy cô lên xe tuần tra. Một người quay lại chộp lấy cây đàn ngứa mắt ấy ném phịch xuống ghế sau xe cảnh sát.
Còn cậu,
họ làu bàu với anh thanh niên lái xe,
đưa đám này cút khỏi đây ngay.
Các ông định làm gì cô ấy ?
anh bạn lái xe kêu.
Viên cảnh sát lớn tuổi hơn quay phắt lại, xông tới chiếc xe nói với giọng thất vọng và tràn đầy tức tối,
Này, lũ trẻ ranh vắt mũi chưa sạch kia, chúng tao hết chịu nổi bọn mày rồi. Một câu láo lếu nữa... chỉ một câu thôi... là tao sẽ xé xác chúng mày ra cho mà xem. Giờ thì lái xe cút đi... nhanh lên.
Anh bạn lái xe, một sinh viên được nhận bằng danh dự về văn học Anh của trường Yale, cũng hết chịu nổi đám cảnh sát, vì vậy anh bình tĩnh mở ngăn để găng tay, lấy ra một tập giấy và ghi lại số phù hiệu của hai cảnh sát kèm theo biển chiếc xe tuần tra. Sau đó, với vẻ thận trọng cố ý, anh kéo cần số dưới sàn xe và lái đi.
Mặt đỏ gay vì không kịp nghĩ ra câu gì ấn tượng để khiến mấy tên nhãi con vô dụng ấy hoảng sợ, viên cảnh sát tức tối quay lại xe, đùng đùng gài số rồi phóng vun vút đến sở chỉ huy, tại đây hắn ta lôi Gretchen xuống vỉa hè rồi đi vào một tòa nhà bằng gạch đỏ. Xô cô đến trước mặt viên trung sĩ trực ban béo ị, hắn làu bàu,
Ghi tên cô ta vào sổ,
và khi công việc chiếu lệ này đã được hoàn tất, hắn lôi cô dọc theo hành lang và tống cô vào một phòng trống, sau đó quẳng cả cây đàn vào. Chỉ vài phút sau căn phòng đã có thêm bốn cảnh sát và một thám tử mặc thường phục.
Nó là con bé đập gạch vào mặt một cảnh sát,
tên sĩ quan đã bắt giữ cô nói, đọc to bức điện báo,
Tóc bím, đàn guitar, quần áo đẹp. Đúng cô ta rồi. Chúng ta sẽ gửi cô ta về Chicago.
Trong năm người đàn ông có mặt tại căn phòng đó, hai người không nói câu nào suốt cuộc thẩm vấn, đó là thám tử mặc thường phục và viên cảnh sát trẻ hơn trong số hai người bắt cô. Những người khác gọi hắn là Woiczinsky. Hắn có vẻ trầm lặng, khỏe mạnh và nhìn bề ngoài thì dường như là lính mới.
Ba tên tra hỏi cô đều thuộc loại người có bề ngoài dễ phân biệt. Tên cảnh sát đã bắt cô người vạm vỡ, mặt đỏ gay. Tên thứ hai cao và nói giọng nhỏ nhẹ. Tên thứ ba thấp, gầy, nhanh nhẹn và nét mặt giống chim.
Mặt Đỏ, Giọng Êm, Người Chim,
Gretchen nhẩm đi nhẩm lại trong lúc bị hỏi cung.
Người Chim muốn biết cô đã làm gì ở Chicago... Tại sao cô cho rằng tấn công cảnh sát thì vẫn được bình yên vô sự? Hắn quan tâm đến việc cô hút cần sa và việc heroin được tìm thấy trong phòng cô.
Tại sao một cô gái xinh đẹp như cô lại làm trò dại dột với cái thứ rác rưởi đó?
Hắn hỏi mấy lần liền.
Mặt Đỏ dùng chiến thuật uy hiếp mạnh hơn - nhảy bổ vào người và hét sát tai cô,
Tại sao đám sinh viên khôn ngoan các cô lại có thể đi lang thang và lấy gạch đập vào mặt cảnh sát chứ?
Gretchen không sao mở miệng được, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh sau cú sốc ở Chicago, cô không sao hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình lúc này. Cô chỉ có thể đứng lặng im.
Chính tên Giọng Êm là người khởi đầu cho rắc rối thực sự. Hạ giọng thật thấp, hắn hỏi những người khác,
Chúng ta làm sao biết được ngay lúc này cô ta có buôn bán heroin không?
Câu hỏi của hắn được đáp lại bằng sự im lặng, vì vậy hắn nói tiếp,
Tôi muốn nói, chúng ta biết được bằng cách nào? Nếu cô ta là dân nghiện thì sao?
Người Chim ghé sát lại hỏi,
Cô là dân xì ke à? Cô là con nghiện ma túy à?
Khi cô vẫn im lặng, Mặt Đỏ nhảy vào và quát,
Chúng tôi đang nói với cô đấy. Khôn hồn thì trả lời đi. Tại sao cô lại là dân xì ke?
Đến lúc đó Gretchen mới nhận ra: Chúng sẽ không đánh mình. Nếu định đánh thì hắn đã đánh rồi. Mình có thể chịu được sự lăng mạ của chúng... nếu chúng không đánh đập mình. Qua thái độ thận trọng tránh chạm vào người cô, cô đoán họ đã nhận mệnh lệnh nghiêm ngặt: Không được đối xử thô bạo với tù nhân... nhất là con gái. Và cô cũng đoán, qua cách ba tên thẩm vấn cô thỉnh thoảng liếc nhìn người mặc thường phục, rằng hắn có mặt ở đó để thực thi mệnh lệnh.
Lúc này Giọng Êm lại tiếp tục lý lẽ của mình,
Bằng cách nào chúng ta có thể biết chắc cô ta không buôn bán heroin? Còn nhớ con bé giấu ma túy trong đàn guitar không?
Hắn nhìn người mặc thường phục, anh ta gật đầu, vậy là Giọng Êm cầm cây đàn lắc lắc, chọc ngón tay vào thùng đàn, ngắm nghía mọi phía, rồi bằng một động tác bất ngờ khiến Gretchen kinh hãi há hốc miệng, hắn vung cây đàn lên quá đầu và đập tan thành từng mảnh.
Bây giờ cô khai ra đi thì hơn,
Mặt Đỏ nói vẻ đe dọa,
nếu không chúng tôi sẽ đập cô tan ra đúng như vậy đấy.
Không có heroin ở đây,
Giọng Êm thông báo khi đá đám gỗ vụn,
Có lẽ cô ta giấu đi rồi.
Căn phòng lại chìm trong im lặng, và Giọng Êm nhắc lại, gần như thì thầm,
Có lẽ cô ta giấu đi rồi.
Lần này sự im lặng kéo dài hơn, vì sao thì Gretchen không thể hiểu nổi. Cô đang quan sát gã đàn ông mặc thường phục và thấy hắn chậm chạp gật đầu.
Cởi quần áo ra!
Mặt Đỏ hét vào mặt cô.
Tao bảo cởi quần áo!
Bối rối trước luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ và những bộ mặt hăm dọa, Gretchen ra hiệu không hiểu họ muốn gì, vì vậy Giọng Êm ghé sát hơn và nói, giọng răn đe,
Ông ấy bảo cô thoát y. Cởi hết quần áo ra. Chúng tôi muốn tìm xem cô giấu heroin ở đâu.
Tôi không thể,
Gretchen cố gắng mở miệng, nhưng cô quá kinh hoàng đến nỗi không thốt được thành lời.
Cô nhạy cảm hay sao?
Mặt Đỏ quát.
Cô ngủ với bọn rác rưởi ấy trên xe. Cô ăn nằm với chúng mỗi đêm. Chắc hẳn là tình dục tập thể. Thế mà bây giờ cô còn nhạy cảm. Thưa công nương...
Người Chim tiến lại gần nói,
Thưa công nương, cô đã bị bắt. Cô phải đối diện với một loạt lời buộc tội. Và giờ thì cô sẽ phải cởi quần áo. Ngay tức khắc!
Gretchen quá bối rối, cô không thể cử động hoặc nói một lời nào, vậy là Giọng Êm tiến lại gần hơn nữa, tay lăm lăm sợi dây da nặng nề,
Tôi sẽ đếm đến sáu, nếu cô chưa bắt đầu cởi quần áo, tôi sẽ đánh cho cô một trận nhừ tử. Thực hiện đi.
Hắn bắt đầu thì thầm đếm giọng đe dọa,
Một, hai, ba,
và dù tin chắc hắn sẽ không đánh thật, nhưng Gretchen vẫn cảm thấy lòng tự tin bị suy giảm trước cái thực tế rằng người đàn ông này rõ ràng mắc bệnh thần kinh. Trong số năm người, hắn là kẻ có khả năng sẽ ra tay đánh cô, vì vậy trong trạng thái bàng hoàng kinh hãi, cô bắt đầu cởi khuy áo.
Tốt hơn rồi đấy,
Giọng Êm nói giọng trấn an.
Chúng tôi sẽ không cần roi da nữa.
Cởi hết ra,
Mặt Đỏ ra lệnh.
Phải, tất cả những thứ chết tiệt ấy. Bọn sinh viên nữ khôn ngoan các cô cho rằng ngủ với bất cứ ai cũng được cơ mà. Đạo đức mới, các cô gọi như vậy đấy. Được rồi, chúng ta sắp được xem một chút cái đạo đức mới ấy đây.
Ai đó cười khúc khích, và Giọng Êm nói,
Mục đích của chúng tôi là xem cô giấu heroin ở đâu.
Khi trên người chỉ còn quần lót và nịt ngực, cô chần chừ đứng im, vậy là Giọng Êm rít lên một cách hung tợn choáng váng,
Tất tần tật!
Hắn lại chộp lấy sợi dây da và dữ dằn ve vẩy dưới mũi cô. Cô ngập ngừng, và hắn vung roi quật xuống sàn nhà một phát mạnh khủng khiếp, chỉ cách chân trái cô khoảng ba phân.
Cởi ra, đồ quỷ tha ma bắt! Ngay tức khắc!
Run rẩy, Gretchen tháo móc nịt ngực và thả nó rơi xuống. Cô lò mò nhận thấy cả năm tên đều ngả người về phía trước. Không ai lên tiếng, và cô kéo quần lót xuống. Trong không khí im lặng kéo dài, một người nào đó thở dài, rồi Giọng Êm thì thầm bóng gió,
Cậu có thích món quà như thế trong tất Giáng sinh của mình không, Woiczinsky?
Cả bọn bật cười gượng gạo, rồi Mặt Đỏ hỏi với vẻ lúng túng thực sự,
Thưa tiểu thư, tại sao một người hấp dẫn như cô lại ngu ngốc dính vào trò chính trị chứ? Tại sao cô không kiếm lấy cho mình một anh chàng tử tế rồi lên giường với anh ta và đẻ ra một đàn con?
Cô có bạn trai chứ?
Giọng Êm hỏi.
Ý tôi là một bạn trai đặc biệt ấy? Một người mà cô thường xuyên lên giường cùng ấy?
Cô có thích thú khi ở trên giường không?
Người Chim hỏi.
Ý tôi là cô có vui thú thực sự khi anh ta leo lên không?
Gretchen nắm chặt tay và cố không ngất xỉu, nhưng dù đã tập trung hết chút sức lực còn lại, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho những gì xảy ra tiếp theo.
Gập người xuống,
Giọng Êm hạ lệnh. Khi cô vẫn đứng bất động dưới ánh đèn, hắn dịu dàng nhắc lại,
Bây giờ cô phải cúi gập người xuống.
Khi cô vẫn không cử động, hắn bèn quất sợi dây da xuống đất cạnh chân cô và thét,
Gập người xuống, đồ đĩ điếm chết tiệt!
Chúng tôi muốn xem cô giấu heroin ở đâu,
Người Chim nói nhỏ, và lần đầu tiên một người trong bọn họ chạm vào cô. Người Chim giơ một cái thước kim loại, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, rồi khéo léo ấn xuống cho đến khi trán Gretchen gần chạm sàn nhà. Giọng Êm xoay một trong những đèn chiếu cho đến khi ánh sáng tập trung vào mông cô, rồi hài lòng nói,
Mục tiêu đêm nay. Anh thích những quả táo ấy như thế nào, Woiczinsky?
Gretchen không thể nói chắc ai là người tiến lại gần sau đó, nhưng trong lúc cái thước kẻ thép của Người Chim vẫn nhẹ nhàng giữ đầu cô hạ thấp, một người khác đã lấy bút chì thọc vào cửa mình và hậu môn cô.
Ở đây không có ma túy,
Giọng Êm thông báo.
Cả bọn lùi ra xa, và Gretchen từ từ trở lại tư thế thẳng đứng. Mắt đau khổ tột cùng nhìn vào vòng tối lờ mờ, cô chỉ thốt ra được một câu:
Các ông đúng là đồ lợn.
Từ trong bóng tối, Woiczinsky nhảy xổ ra, nắm tay đấm mạnh vào đầu cô, đánh cô ngã lăn vào một góc phòng.
Đồ ngu!
người đàn ông mặc thường phục quát.
Đuổi cậu ta ra khỏi đây.
Mặt Đỏ và Người Chim đẩy viên cảnh sát trẻ ra khỏi phòng, còn Giọng Êm thì lại góc phòng và lấy mũi giày thử lay người Gretchen.
Cô ta không bị thương,
hắn nói với người mặc thường phục, người này ném quần áo cho Gretchen và ra lệnh,
Mặc vào, đồ con gái hư đốn.
Vẫn kinh hoàng tột độ, và đến lúc đó mới nhận thức được việc gì vừa xảy ra với mình, Gretchen co ro ở góc phòng tìm cách gỡ đống quần áo. Chiếc nịt ngực đã biến đâu mất, cô lê gót khắp phòng tìm kiếm một cách vô hiệu. Cô đang mải miết với cuộc tìm kiếm vô ích ấy thì nghe thấy tiếng người lao xao ngoài hành lang. Tiếng nói đến gần hơn, và ai đó đẩy cửa mở ra. Với một cảm giác nhẹ nhõm không thể diễn tả được, cô nhận ra người tài xế của mình, cậu sinh viên văn học Anh trường Yale. Anh đã hỏi ý kiến luật sư, người này bèn mời ông thị trưởng đến. Giờ đây cả ba người bước vào phòng và thấy Gretchen đứng trần truồng giữa mớ quần áo rải rác.
Việc quái gì xảy ra ở đây thế này?
viên luật sư hỏi.
Thôi nào, thôi nào!
ông thị trưởng an ủi.
Không ai bị thương cả.
Ông ta nhìn Gretchen và hỏi,
Cô không bị xâm hại tình dục đấy chứ?
Khi thấy Gretchen lắc đầu ý nói không, ông luật sư nói,
Có rất nhiều cách khiến một cô gái bị xâm hại tình dục.
Nhưng chỉ một cách đáng được tính đến thôi,
ông thị trưởng nói. Trong khi Gretchen mặc quần áo, ông quan sát kỹ khuôn mặt cô và hỏi,
Không có bộ phận nào bị tổn thương, phải không?
Khi đã yên trí là không xảy ra thiệt hại thực sự nào, ông bảo Gretchen,
Đây là một sự nhầm lẫn, một trường hợp không may nhận dạng nhầm thôi. Dù sao đi nữa cô cũng không bị thương, phải không?
Gretchen hiểu câu hỏi, hiểu cả hàm ý trong đó nữa. Cô đang được đề nghị hãy lẳng lặng ỉm đi một vụ tai nạn mà ai cũng thấy đáng tiếc và việc đưa vụ này ra trước công luận có thể gây rắc rối cho cô cũng như cho những người khác. Cô thực sự muốn trả lời là không có gì xảy ra cả, nhưng đúng lúc sắp đồng ý thì cô lại vô tình nhìn xuống sàn và thấy những mảnh vỡ của cây đàn guitar. Những kẻ đương quyền cố ý đập nát một cây guitar chỉ vì nó tượng trưng cho những điều họ không thể hiểu nổi thì không xứng đáng được bảo vệ.
Có,
cô lặng lẽ nói, hoàn toàn nhận thức được điều mình đang làm,
Tôi bị hành hung... một cách tàn bạo... do viên cảnh sát tuần tra Woiczinsky.
Maggidorf!
ông thị trưởng gọi. Khi người đàn ông mặc thường phục bước vào phòng, ông thị trưởng quát,
Cô gái này nói Nick Woiczinsky đã hành hung cô ấy.
Woiczinsky!
viên thám tử ngạc nhiên há hốc miệng.
Cậu ta đang ở Gary. Ở đó cả ngày. Bắt thằng nhóc bị buộc tội giết người.
Hắn gọi ba tên cảnh sát kia vào, và cả ba đều khẳng định với ông thị trưởng là Nick Woiczinsky đã đi Gary từ sáng, mấy tiếng nữa mới về.
Ông nghĩ tôi nghe được cái tên đó ở đâu chứ?
Gretchen bướng bỉnh vặn lại. Cô quay về phía viên luật sư, nhưng ông ta chỉ nhún vai.
Điều khôn ngoan nhất các cô các cậu nên làm,
ông luật sư khuyên,
là quay ra xe và lái về miền Đông.
Khi Gretchen định phản đối, ông ta cảnh cáo,
Nếu không, cô có thể bị bắt vì tội vu khống cảnh sát đấy. Rõ ràng là cảnh sát viên Woiczinsky không thể hành hung cô được vì hôm nay anh ta không có mặt trong thành phố.
Khi Gretchen bác bỏ sự thông đồng bỉ ối này, viên luật sư mỉm cười nhìn cô, không hề bối rối. Ông ta nhún vai nói,
Thưa tiểu thư, một khi bốn cảnh sát viên nghiêm túc này đã làm chứng là hôm nay Nicholas Woiczinsky không có mặt trong thành phố...
Khi viên luật sư nói câu này, anh bạn sinh viên văn học Anh bước lên phía trước định lên tiếng, nhưng Gretchen đoán được anh sắp nói gì bèn ngăn anh lại.
Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên đi thôi,
cô bình tĩnh nói.
Thế mới là cô gái tốt,
ông thị trưởng trấn an.
Tôi tin là cô không bị thương, và tôi cũng tin là toàn bộ việc này sẽ đi vào quên lãng. Mấy ngày vừa qua... Chicago... tình hình đã gay go lắm rồi... đối với tất cả chúng ta.
Khi họ đã ra hẳn khỏi thành phố và hướng về phía Đông, Gretchen hỏi anh lái xe,
Bạn định nói bạn có thể nhận mặt Woiczinsky phải không?
Tôi đã ghi được số phù hiệu của hắn,
anh lái xe đáp.
Tốt.
Cô ngồi im một lúc, rồi nhắc lại,
Tốt. Khi nào chúng ta đến Cleveland, tôi muốn bạn đưa tôi tới hãng Associated Press. Vì tôi đã chịu đựng đủ rồi.