• 1,742

X - Chương 5


Số từ: 2368
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Ngày mười hai tháng Bảy diễn ra một trong những cuộc chạy kịch tính nhất những năm gần đây, và điều này thật không may, vì đứng cạnh tôi trên khoảnh đất bằng của bảo tàng nghệ thuật là ông Marcus Melnikoff, người cứ khăng khăng đòi chứng kiến tận mắt trò điên rồ đã thu hút cháu ngoại ông. Tôi khuyên ông không nên đi, báo trước là ông sẽ không hiểu mà cũng chẳng thấy thích thú với những gì được chứng kiến, còn Yigal thì quả quyết là lũ bò không lôi cuốn được anh:
Thực ra, cháu nghĩ trò ông sắp xem... hội chạy ấy... nó là trò điên rồ và không người sáng suốt nào thèm quan tâm đâu.


Thế tại sao cháu lại ở Pamplona?
ông Melnikoff hỏi trong lúc chúng tôi uống sô cô la nóng.

Cháu thích những thứ khác. Cháu thích Pamplona... âm nhạc... pháo hoa.


Ông sẽ tự mình kiểm nghiệm,
ông Melnikoff tuyên bố, và bấy giờ thì ông đã ngoan cường yên vị trên bờ dốc, như thể muốn nói,
Chứng minh đi.

Tôi nói với ông,
Điều Yigal nói là đúng đấy...


Xin ông đừng gọi cháu nó là Yigal.


Yigal hay Bruce thì cậu ấy vẫn là chàng trai tuyệt vời và cậu ấy như thế nào thì ông cũng nên chấp nhận.


Một trong những sai lầm cơ bản của thời đại chúng ta. Bất cứ người nào chấp nhận cho một thằng bé mười tám tuổi đầu thích làm gì thì làm... người đó là đồ điên. Toàn bộ mục đích cuộc đời là làm con người trở nên tốt hơn.

Tôi bèn chuyển sang đề tài bò tót, và giải thích,
Chúng sẽ lao từ bãi quây dưới kia ra... Ông nhìn người đàn ông đứng sát tường kìa. Đó là anh bạn chúng ta cùng dùng bữa đêm qua đấy. Bạn của Yigal, anh Harvey Holt.


Ông muốn nói là một người lớn sắp làm trò cười cho thiên hạ ư? Anh ta làm nghề gì?


Đại diện kỹ thuật cho hãng UniCom... ở Afghanistan.


Đó là một công ty vững mạnh. Một viên chức UniCom làm gì ở một nơi như thế này?


Năm nào anh ấy cũng tới đây... để chạy với đàn bò.


Ý ông là anh ta sẽ ở dưới kia? Khi đàn bò chạy đến?


Phải. Hơn nữa, ông Melnikoff ạ, anh ấy là người thông minh. Và khá giàu có.


Tôi thấy khó hiểu quá.

Tôi không còn biết nói gì, vì vậy hai chúng tôi dõi mắt xuống đồi quan sát những nhân viên cảnh sát đang chậm chạp tiến lên bờ dốc nơi chẳng mấy chốc nữa họ sẽ tạm lánh. Quả pháo thăng thiên thứ nhất nổ và hầu như ngay sau đó là quả thứ hai, khiến đàn bò lồng lên lao như vũ bão lên đồi.

Nhìn gã ngốc kia kìa!
ông Melnikoff la lên khi Holt bắt đầu lao về phía đàn bò.
Bruce, Bruce, anh ta chết mất thôi!


Anh ấy biết mình đang làm gì,
tôi trấn an ông, nhưng chính tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi Holt, phát hiện ra mối nguy nào đó mà tôi không nhìn thấy được, quay lại nhanh hơn bình thường và bắt đầu chạy nhanh chưa từng thấy. Nét mặt anh lộ rõ vẻ sợ hãi thực sự và anh nhào vào bức tường.
Holt đã nhìn thấy điều gì khiến anh nghĩ có rắc rối? Tại đoạn đường hẹp nhất, nơi bọn thú thường chen lấn nhau, một con bò thiến va vào một con bò đực hung hăng làm nó trượt chân. Con bò đực định húc con bò thiến nhưng không trúng, nên loạng choạng mất một phần mấy giây. Cố gắng lấy lại thăng bằng, nó bất ngờ chuyển hướng sang trái, và vì vậy dịch lại gần bức tường mà Holt dựa vào tránh nạn.
Nhìn thấy dọc bức tường lố nhố một đám người, vài người lại động đậy, con bò chúi đầu xuống, và như một cái liềm cắt lúa mạch, nó quét sừng trái dọn sạch cả bức tường. Ba, bốn, năm, sáu người gục xuống trước cái sừng hung dữ ấy, thây bị đâm lủng không thế này cũng thế khác.
Người thứ bảy bị húc đứng ngay sát Holt nhưng ở vị trí thấp hơn, và không may là thay vì đai truyền thống anh lại đeo thắt lưng da khiến con bò bị mắc sừng vào, không sao tiến về phía trước. Bị giam chân trong chốc lát, con bò điên cuồng bổ đầu, húc thêm hai lần nữa. Rồi nó rời ra và chỉ trong thời gian đếm được đến bốn nó đã đứng đối diện Harvey Holt lúc này lúc này đang ngay đơ như hóa đá, cái sừng bò cách bụng anh chừng mười mấy centimet. Người đứng bên trái Holt chợt cựa quậy, thế là con bò lao tới hất anh ta ngã xuống đất, sục vào người anh ta, lúc đầu bằng mũi, sau đó bằng sừng.
Ông Melnikoff hét lên,
Vì Chúa, lôi con bò ra đi chứ!

Đứng bên trái tôi, Britta cầu nguyện thành tiếng,
Xin làm cho con bò đi đi. Xin làm cho nó đi đi.
Nhưng Joe đang ở cạnh Britta thì như bị mê hoặc, im lặng quan sát Holt đứng bất động trong lúc con bò hung dữ tấn công người đàn ông dưới chân anh. Tôi thở hổn hển đến nỗi hầu như không nhận thấy ông Melnikoff đang túm chặt tay mình.
Khủng khiếp quá!
ông thét.
Đuổi con bò đó đi!

Với sức mạnh bất ngờ, con bò bỏ Holt lại và một lần nữa quệt sừng vào tường, hạ gục chín, mười, mười một người, cuối cùng là một người đứng ngay cửa quân y viện. Rồi, bật hai chân sau lấy đà, con thú to lớn chạy thẳng lên phố Santo Domingo, không thèm để ý đến ai.
Ngay khi nó đi khỏi, các nhóm bắt đầu thu nhận người bị thương. Một vài người bị bò húc đã ngất xỉu, máu ướt đẫm. Những người không bị sừng bò đâm thủng thì run lẩy bẩy, sờ bụng và bộ phận sinh dục, rồi bỏ đi. Tám người được khiêng vào bệnh viện.
Ông Melnikoff nói,
Tôi muốn ngồi xuống một lúc.
Yigal cùng ngồi với ông ngoại và cam đoan với ông là sẽ không người chạy nào chết cả, nhưng ông già gắt,
Làm sao cháu biết được? Cháu đã trông thấy cái sừng đó húc thủng bụng người kia rồi đấy.


Tin cháu đi, ông ơi, người ấy sẽ không chết đâu. Ông cứ hỏi ông Fairbanks mà xem.


Sao ông lại phải đi hỏi lão ngốc ấy chứ? Một người trưởng thành mà năm nào cũng đến đây chứng kiến một cảnh tượng như vậy. Ông ấy quay lại thời Nero cũng được đấy. Cho ba vé vào đấu trường Colosseum.
Ông dừng lại lấy hơi, rồi nắm tay cháu ngoại hỏi,
Nói cho ông biết, Bruce, có phải chiến tranh đã làm cháu trở nên nhẫn tâm đến nỗi thích thú cái trò này... nhìn những vũng máu kia... giữa phố đông?


Cháu ghê tởm nó.


Thế thì, xin Chúa chứng giám, sao cháu lại có mặt ở đây?


Vì Pamplona còn rất nhiều cái khác nữa. Thậm chí có những thanh niên còn không đi xem đấu bò nữa kia. Họ chưa bao giờ nhìn thấy con bò nào. Ông ạ, đến sáng họ mới về giường ngủ. Sao họ lại để tâm đến trò này chứ?


Nói cho ông đi, Bruce. Vì một cô gái sao? Vậy đấy, cháu có bạn gái ở đây.


Ông ơi, cháu chỉ đến đây cho vui thôi.


Vui! Vui! Cháu nói cứ như Tướng Goering[92] ấy. Bruce, chiều nay cháu sẽ bay về với ông.

Và ông Melnikoff lập tức bắt tay vào việc, về đến Bar Vasca, trong khi một đám đông ồn ào bàn tán cho rằng cuộc chạy hôm nay thuộc hàng thê thảm nhất trong những năm gần đây và chúc mừng Holt đã thoát nạn một cách thần kỳ, ông Melnikoff gọi điện thoại, đặt chỗ trên chuyến bay cuối ngày của hãng TWA tới New York, thuê một chiếc taxi để đưa hai ông cháu đi Madrid và gửi một lô điện tín đến Tel Aviv và Grosse Pointe. Sau đó ông mời tôi theo hai người lên gác thu xếp hành lý cho Bruce, nhưng khi chúng tôi về đến phòng, ông vừa mở cửa ra đã lùi lại vẻ ghê tởm, vì hai cô gái cùng đi picnic với chúng tôi và chàng trai California say mê Octopus đang nằm trên giường Bruce.

Đuổi chúng ra ngay,
ông Melnikoff ra lệnh cho tôi như thể tôi là một trong những nhân viên quèn của ông, vậy nên tôi đi vào bảo bọn trẻ,
Có chuyện rồi. Tốt hơn rời khỏi đây đi.
Cả ba người đều trần truồng, họ vội vàng mặc một ít quần áo.

Tôi nghĩ đây là áo của Yigal đấy chứ,
tôi nhắc một cô.

Anh ấy sẽ không quan tâm đâu,
cô nói, đoạn họ lê bước dọc hành lang vào phòng Gretchen, rồi lại leo lên giường ngủ tiếp.

Bạn thân của cháu đấy à?
ông Melnikoff hỏi cháu, giọng châm chọc sâu cay.

Cháu mới gặp họ hôm qua,
Yigal chống chế.

Chúng ngủ trên giường cháu mà.


Họ mặc cả quần áo của cháu nữa ấy chứ - nhưng cháu biết làm gì đây?


Cháu có thể thu xếp đồ.

Giờ phút quyết định đã tới. Qua mọi dấu hiệu mà tôi nhận thấy, Yigal muốn ở lại với nhóm bạn, anh muốn tiếp tục khám phá những nguyên tắc ứng xử của họ, ý nghĩa của họ. Anh định bảo ông ngoại muốn đi đâu thì đi, nhưng thay vào đó anh lại quay sang tôi hỏi,
Ông Fairbanks, cháu nên làm gì?


Làm gì ư?
ông Melnikoff hét toáng lên.
Chỉ có một việc để làm thôi, xếp đồ vào!


Ông ra khỏi đây đi!
Yigal đùng đùng nổi giận.
Đi đi. Đợi ngoài hành lang đi.
Anh định đẩy ông ngoại ra hành lang, nhưng ông già cưỡng lại.
Tôi can,
Nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, ông Melnikoff, ông sẽ mất chàng trai này đấy. Ông cứ chờ ngoài hành lang, để tôi nói chuyện với cậu ấy.
Tôi hích khuỷu tay đẩy nhẹ ông ra - ông làu bàu rằng tôi tưởng tôi là ai kia chứ, nhưng tôi giả vờ không nghe. Sau khi đóng cửa, tôi quay lại thì thấy Yigal đã ngồi xuống giường, hai tay ôm đầu.

Cháu nên làm gì?
anh hỏi.

Cậu không yêu cô nào ở đây đấy chứ?


Không. Cháu thích Britta, nhưng cô ấy không biết.


Thế thì ở đây cậu chẳng có gì để mất cả.


Lúc nào mà chẳng có gì đó để mất.


Đúng, nhưng không phải điều cốt yếu. Yigal này, tôi thấy vấn đề quan trọng của cậu giống hệt như của Harvey Holt... Và xét ở phương diện nào đó thì cả của tôi nữa.


Cháu chẳng bận tâm về lũ bò.


Tôi không nói đến lũ bò. Tôi muốn nói đến nước Mỹ.


Ồ... chú nói thế là có ý gì?


Nước Mỹ là thỏi nam châm lớn trong thời đại chúng ta. Nó giống như mặt trời đang sử dụng lực hút phi thường của mình. Đặc biệt nếu người ta từng dính líu đến nước Mỹ, nó sẽ thành sức mạnh vô cùng to lớn mà người ta phải tìm mọi cách cân bằng. Holt chẳng bao giờ làm được. Số phận bắt anh ấy phải sống tha hương. Tôi thì là kẻ bên lề. Tôi có thể sống ở Hoa Kỳ. Tôi đã chứng tỏ điều này. Và tôi có thể thành công với hệ thống kinh tế của Hoa Kỳ... y như ông ngoại của cậu. Tôi cũng đã chứng tỏ điều này. Nhưng tôi luôn sẵn lòng đi xa. Hoàn cảnh của tôi cũng giống như của Joe và Gretchen khi họ năm mươi tuổi. Là người Mỹ đấy, nhưng rất bằng lòng khi được sống ở Nam Tư... hay Israel.


Chú muốn nói trách nhiệm hiện tại của cháu là điều chỉnh cho thẳng thớm những suy nghĩ của bản thân về Hoa Kỳ?


Cậu phát biểu vấn đề rõ ràng hơn tôi đấy.


Cho dù như vậy có nghĩa là phải nghe ông già láu cá kia khoe khoang ông ấy đã thành công thế nào ở Detroit?


Tôi cũng là một ông già láu cá. Rồi cũng có ngày tôi sẽ khoe khoang với cậu tôi đã thành công thế nào ở World Mutual.


Chú thấy cháu nên đi cùng ông phải không? Bay về nhà ngay đêm nay?


Tôi sẽ không bảo cậu phải làm gì.


Nhưng quỷ tha ma bắt, chú đang bảo đấy thôi. Bằng cái cung cách trịch thượng của chú. Không, chú sẽ không thẳng thắn nói, ‘Này chàng trai, về nhà độ hai tháng mà cân nhắc mọi việc.’ Chú không có gan nói thẳng điều đó. Chú không muốn mua dây buộc mình.

Anh nói lớn tiếng, vì vậy tôi cũng lớn tiếng lại,
Thôi được, tôi sẽ nói với cậu. Về nhà đi. Về ngay hôm nay đi, nếu như cậu không sợ thử thách.


Được rồi. Chú đừng có hét lên với cháu,
anh quát.
Cháu sẽ về nhà,
và anh bắt đầu nhét đồ vào túi du lịch một cách hằn học đến nỗi người ta sẽ tưởng anh hẳn phải thù ghét từng cái quần, cái áo.
Cái áo xanh của tôi đâu rồi?
anh nổi giận hét.

Cô kia lấy đi rồi.

Anh đạp cửa lao ra khỏi phòng, sầm sầm phóng qua ông ngoại, xông vào phòng Gretchen, lật tung chăn lên và giật phăng cái áo xanh ra khỏi lưng cô gái trước khi cô kịp tỉnh hẳn.
Đồ lợn!
anh hét vọng vào phòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).