• 1,742

X - Chương 10


Số từ: 1505
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Ngày hôm đó thật thảm đạm. Chúng tôi không nhận được thông tin gì của bệnh viện, đến tận trưa mới có một linh mục tới Bar Vasca báo là tôi có thể gặp Holt, có vẻ như anh đã đỡ hơn sau khi được phẫu thuật. Tôi vội vã xuống phố, theo sau là nhóm bạn trẻ, nhưng đến cổng quân y viện, họ bị một viên chức mặc áo trắng ngăn lại. Tôi được một người dẫn đường đưa lên tầng hai, mặc dù không cần phải thế vì trước kia tôi đã đến vài lần. Ngồi tựa trên giường là Harvey Holt, khuôn mặt trắng bệch nhưng đang mỉm cười.

Vết kim châm thôi mà,
anh đùa.
Bác sĩ điều trị bảo,
Không sốc. Không biến chứng. Một người lạ thường, nhưng tất nhiên những vết sẹo khác đã cho thấy điều đó rồi.


Nó húc anh ở chỗ nào?
tôi hỏi Holt.

Ở bụng... nhưng phần không nguy hiểm. Rất ý tứ đấy chứ.


Màn cứu người của anh cũng khá đấy.


Anh chàng Pháp ấy cũng dễ thương... phải không?


Cato muốn giết anh chàng. Cậu ấy muốn gặp anh... rất muốn.


Ông nói với Gretchen là tôi muốn nói chuyện với cô ấy nhé.

Khi tôi giải thích yêu cầu này, ông bác sĩ gật đầu, vì vậy tôi nhờ người hướng dẫn xuống tìm Gretchen, và khi cô tới, nhợt nhạt và căng thẳng, Holt cười trêu cô.
Sao lại sầu não thế kia?
anh hỏi.

Có thể ông không biết, ông Holt, nhưng chuyện xảy ra ngay dưới chân tôi. Tôi hận tên Pháp ấy quá!


Chuyện tôi muốn nói với cô là... hãy bắt con tàu ở Barcelona đó.


Ông Holt, chúng tôi không thể rời khỏi đây trong khi ông...


Tôi ra lệnh cho cô đấy. Hãy bắt con tàu đó.


Chúng tôi sẽ ở lại đây... chúng tôi đã bàn bạc và quyết định...


Gretchen, con tàu ấy rất quan trọng.


Ông mới quan trọng.


Nhưng con tàu đó quan trọng với nhiều người.


Ông có cho rằng Cato sẽ ra đi khi ông chưa được khỏe không?


Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi ngất đi là Cato đấm anh chàng Pháp. Đó là thị thực xuất cảnh của cậu ấy.
Anh nhắm mắt lại khẽ nói,
Ông khuyên cô ấy đi, ông Fairbanks.

Tôi lên tiếng,
Holt nói phải đấy. Anh ấy sẽ sống. Không có lý do gì để phá vỡ kế hoạch của mọi người.

Rồi Holt nói thêm,
Còn một việc nữa, Gretchen. Clive là gã ngốc. Cô có thể gặp được người tốt hơn.

Cô đỏ mặt, định nói gì đó - và tôi có thể thấy mắt cô rơm rớm. Chắc hẳn bản năng của cô mách bảo khóc trước mặt người bị thương này là không phải phép, vì vậy cô không nói gì mà chỉ cúi xuống giường hôn anh. Sau đó cô quay đi và rời khỏi phòng.
Một lúc sau, có tiếng xô đẩy ở ngoài cửa và Cato xông vào. Người hướng dẫn chạy theo cố túm lấy anh, nhưng bác sĩ nói không sao. Cato lại bên giường ngập ngừng nói,
Ông nằm ở đây... không phải tôi. Tôi muốn ông biết rằng...


Chàng trai ơi, tôi đã nói là khi anh chạy với đàn bò, việc gì cũng có thể xảy ra.


Điều tôi muốn nói là cha tôi... suốt cuộc đời ông ấy... chưa từng hành động như một người đàn ông. Có lẽ nếu ông ấy...


Có lẽ người da đen các bạn phải chạy với những con bò hung bạo hơn.

Hai kẻ xung khắc nhau ấy im lặng nhìn nhau, rồi Cato nói,
Những con bò mà tôi chạy cùng, ông Holt ạ, có sừng to như chiếc giường này.


Bao giờ mà trông chúng chẳng có vẻ to... bao giờ cũng vậy.


Tôi sẽ không bao giờ quên ông đã liều mạng để cứu tôi.


Ai tính toán làm gì cơ chứ?
Holt hỏi, và Cato rời khỏi phòng. Holt chỉ làm ra vẻ khỏe thế, chứ anh đã mất một lượng máu đáng kể, nên Cato vừa đi khỏi anh liền ngả lưng xuống gối.

Vết thương có nặng lắm không?
tôi hỏi.

Không. Anh cảm thấy mình mắc kẹt trong vòng tay chắc khỏe ấy... anh chàng Pháp đáng thương sợ chết khiếp và hoàn toàn mất trí. Tôi còn làm được gì? Tôi nhớ đã cảm thấy hài lòng vì con bò đó sẽ không húc Cato lúc ấy đang dán mình sát tường. Tôi nhớ đã nghĩ con bò nên tấn công tôi thì tốt cho nó hơn nhiều vì đằng sau tôi còn có người, họ sẽ dãn ra một chút khi sừng bò lao đến. Và mọi việc đã xảy ra đúng như vậy.


Nhìn cảnh tượng ấy thật lạ thường,
tôi nói.

Nhìn tôi còn ngồi ở đây được mới thật lạ thường,
Holt đối đáp. Bác sĩ ra hiệu tôi nên đi thì hơn, nhưng tôi vừa ra đến cửa, Holt lại nói,
Phải đảm bảo các bạn trẻ lên con tàu đó nhé.

Ngoài cổng Britta đang hỏi xem cô có lên được không, nhưng người gác bảo,
Nada más
[97], thế là chúng tôi đành quay lại quảng trường chính và đến đó thì bị các khách quen vây quanh đòi nghe tình hình tức thời. Cô gái Đức chúng tôi gặp đêm đầu tiên nói,
Người ta bảo với chúng tôi là linh mục đã được mời đến và ông ấy chết rồi.


Anh ấy đang ngồi trên giường cười nói kia kìa,
tôi nói.

‘Ông đã xem ảnh chưa?
cô hỏi.
Ngạc nhiên thấy ảnh được rửa sớm thế, Britta giục chúng tôi đến hiệu ảnh, và ở đó chúng tôi được xem một loạt hình liên hoàn cho thấy cảnh con bò trượt ngã, cảnh nó quay lại lao về phía tòa thị chính, và cảnh Holt bị húc, nhưng tấm ảnh khắc sâu trong tâm trí tất cả những người đã chứng kiến vụ tai nạn là cảnh Harvey Holt, tờ báo trong tay, đang kích động con bò ở khoảng cách có lẽ là gần hai mét. Đó là bức chân dung về lòng dũng cảm và sự khoan dung, của một con người đơn độc đang làm những gì cần làm.
Các bạn trẻ ngồi trong nắng bàn xem họ có nên bỏ trận đấu buổi chiều và hủy kế hoạch đi Moçambique vì nể trọng Holt không, nhưng tôi khuyên họ,
Điều cốt lõi của Pamplona là người ta chạy với đàn bò vào buổi sáng, xem chúng đấu vào buổi chiều, và nếu các bác sĩ ở bệnh viện đó không trông coi cẩn thận, không chừng chiều nay các bạn sẽ thấy Harvey Holt ngồi cạnh tôi xem đấu bò đấy. Trước đây anh ấy đã làm như vậy.

Hai giờ chiều chúng tôi quay về Bar Vasca ăn pochas để tỏ lòng kính mến Holt, và sau bữa trưa Britta lại đến bệnh viện, nhưng một lần nữa cô không được vào.
Tôi kiên quyết bảo các bạn trẻ sắp xếp đồ đạc lên chiếc pop-top màu vàng để có thể rời đi ngay sau trận đấu.
Đường đến Barcelona khá xa và vất vả, vì vậy nếu các bạn không muốn nhỡ tàu thì phải bắt tay vào việc đi.
Mắt Britta ngấn lệ trong lúc cô xếp đồ vào chiếc túi dài có dây rút, song tôi cam đoan với cô là Holt sẽ khỏi và cô có thể viết thư cho anh theo địa chỉ bệnh viện quân đội, nhưng sau đó, lúc ở trường đấu, nhìn ra phía sau nơi các bạn trẻ đang ngồi, tôi thấy Britta đã không đến xem đấu bò. Trong thời giải lao, tôi đến chỗ họ hỏi xem Britta đâu, Monica cho biết,
Bạn ấy muốn từ biệt ông Holt. Bạn ấy sẽ đợi chúng cháu tại nơi đỗ xe.
Clive đang ngồi ở chỗ của cô.
Khi trận đấu kết thúc, trận đấu gay go cuối cùng của năm, và các ban nhạc đã tập trung dưới sân chuẩn bị cho cuộc diễu hành lần cuối xuyên qua thành phố, nhóm bạn trẻ vội len qua đám đông đến chỗ chiếc pop-top, Britta đã đứng sẵn ở đó, cái túi dài bằng len của cô đặt trên hè,
Tôi không thể đi cùng các bạn được,
cô nói, và điều làm tôi kinh ngạc là tất cả mọi người chấp nhận quyết định đó như chuyện bình thường.

Poste restanté[98], Lourenço Marques,
Gretchen dặn.
Cho chúng tớ biết tình hình ông ấy nhé.

Cato bắt tay Britta và nói,
Anh sẽ gặp em ở Hoa Kỳ... hay Na Uy... hay một nơi nào đó.


Tạm biệt, chú Fairbanks,
họ hét lên, và chiếc pop-top hướng về phía bờ biển, trong khi một vầng mặt trời khổng lồ vẫn còn đỏ rực ở đằng Tây.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).