X - Chương 11
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 1898 chữ
- 2020-05-09 03:39:58
Số từ: 1882
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Britta và tôi đi về quảng trường trung tâm. Tôi đề nghị xách túi hộ cô nhưng gì thì gì cô cũng không chịu, qua một vài khối, chúng tôi bị kẹt giữa một đám người đang tìm cách diễu hành cùng các ban nhạc trong đêm đặc biệt này. Trong lúc len lách để tự giải vây, chúng tôi lại lọt vào một đám đông hỗn loạn theo sau một trong những ban nhạc ầm ĩ nhất và bị cuốn đi hơn một khối nhà nữa mà không sao thoát ra được. Tiếng ồn rất kinh khủng, như thôi miên, màn kết thúc huy hoàng của một lễ hội, và trong một thoáng Britta tạm quên mối lo lắng cho tương lai của bản thân cô cũng như của Holt và thả lỏng mình.
Rồi đột nhiên, theo một hiệu lệnh phát ra chẳng từ đâu khác ngoài trái tim những người đang chào tạm biệt một tuần lễ vui chơi thoải mái, nhạc ngừng lại, các ca sĩ im bặt, tiếng ồn lắng dần, cả tiếng xì xào trong đám đông cũng tắt. Mọi người trên phố đều quỳ xuống và bắt đầu dập trán xuống đá lát đường. Trong không khí im lặng bỗng vang lên giọng của một người, rồi nhiều người, cùng hát bài hát truyền thống dành cho giây phút long trọng này:
Khổ thân ta, khổ thân ta! Buồn xiết bao.
Bây giờ thì Lễ hội San Fermín
Kết thúc rồi. Tội nghiệp ta chưa.
Bị những người xung quanh đẩy nằm sấp xuống, Britta đưa mắt nhìn tôi đang nằm trên đá lát, và tôi nhận thấy nét mặt cô bị kinh nghiệm bất ngờ này làm cho rạng rỡ hẳn lên. Nỗi buồn đang bước đi khắp đường phố và hiện hình rõ rệt - nỗi buồn của cô, cô là một phần của nó. Mắt cô ngấn lệ và cô vội áp bàn tay vào miệng. Cô quay đi, dập trán xuống đá lát đường.
Rồi, vẫn theo một hiệu lệnh vô hình, các ban nhạc đồng loạt tấu lên những giai điệu rộn rã, hàng nghìn người đang nằm úp liền bật dậy, tiếng ồn chối tai lại tiếp tục, ầm ĩ hơn cả lúc trước. Khi chúng tôi đã phải trải qua ba vòng than vãn và reo hò, tôi cầm túi của Britta, bảo cô,
Cô nên diễu hành cùng với đám người than khóc kia,
và cô làm vậy.
Gần nửa đêm, đang kéo lê cái túi của cô về Bar Vasca, tôi tình cờ nhìn thấy đoàn diễu hành đi qua một phố hẹp, và trong đó có Britta, vẫn rạp người dập đầu xuống đá lát đường, tôi chợt hiểu cô làm vậy không phải vì buồn bã do lễ hội San Fermín sắp kết thúc mà vì một nỗi khổ đau khôn nguôi thỉnh thoảng vẫn bao trùm lên những người trẻ tuổi khi họ phải bất ngờ đối diện cái chết, hoặc khi ảo tưởng tan vỡ, hoặc khi họ thoáng nghĩ đến những năm tháng chán ngắt trước mắt. Cô không trông thấy tôi, mà hình như cũng không để ý đến những người đang vừa đi vừa than vãn bên cạnh mình. Cô như một bóng ma, đôi mắt vô hồn, đi qua những đường phố thân thương đã mang lại cho cô biết bao niềm vui.
Hai giờ sáng, khi đoàn diễu hành vẫn còn bốn tiếng nữa mới đến bình minh, Britta bỏ họ lại và đến Bar Vasca, tìm thấy tôi đang ngồi cùng mấy người thợ đốn gỗ.
Chú Fairbanks, chú phải đưa cháu đến bệnh viện. Ngay bây giờ.
Vào giờ này ư!
Cứ nói với họ cháu là vợ ông ấy... Vừa từ Madrid tới.
Tôi đi cùng cô qua con đường tối đen tới quân y viện, nói với người gác cổng đang ngái ngủ,
Đây là vợ người Mỹ bị thương.
Ông bảo bà ấy sáng ra hẵng đến.
Nhưng cô ấy vừa mới từ Madrid tới.
Thái độ khó chịu, người đàn ông trong chiếc áo choàng trắng nói,
Được rồi, nếu là vợ ông ấy thì tôi sẽ lên báo.
Ra hiệu cho chúng tôi chờ, anh định lên gác, nhưng tôi đã chặn trước bằng cách túm tay Britta dẫn đi. Khi chúng tôi tới cửa phòng Holt, người gác ngó vào xem anh có ngủ không, nhưng Holt đang thức, vì vậy tôi mở rộng cửa đẩy Britta vào.
Su esposa está aquí,
[99] tôi nói, thế là người gác bỏ đi. Tôi định tránh đi, nhưng cả Britta lẫn Holt đều muốn tôi ở lại.
Cuộc nói chuyện của họ khá lạ lùng, và nếu không được nghe tận tai tôi sẽ không tin nổi nếu có bất kỳ ai khác kể lại.
Britta lại gần giường và nắm hai tay Holt,
Chúng em đã cầu nguyện cho ông... ở ngôi nhà thờ nền trũng ấy,
cô nói.
Tôi đã bảo các bạn phải đi cho kịp con tàu đó cơ mà.
Các bạn khác sẽ đi.
Cô cũng nên đi.
Ông Holt, em đã cùng đoàn diễu hành đi theo các ban nhạc. ‘Khổ thân ta, khổ thân ta,’ họ than như vậy. ‘Khổ thân ông Holt,’ em thì lại hát thầm như vậy.
Tôi có sao đâu.
Không. Ông có sao đấy. Ông là người bất hạnh và cô đơn. Thật kỳ cục. Một người tuổi ông... những cuộc tình một đêm rẻ tiền với các nữ sinh viên.
Cô ấy còn lớn tuổi hơn cô,
Holt biện bạch.
Và khi năm tháng qua đi ông sẽ còn bất hạnh và cô đơn hơn nữa. Ông Holt, em muốn ông cưới em.
Holt há hốc miệng kinh ngạc, và tôi đã lo anh phát bệnh gì đó nhưng chỉ là vì anh sững sờ nghe cô nói vậy. Tất cả những gì anh có thể làm được là nhắc lại,
Tôi đã bảo các bạn phải đi cho kịp con tàu đó cơ mà.
Em chẳng lên con tàu nào cả, ông Holt. Em sẽ ở lại đây với ông. Và ngay sau khi đi lại được bình thường, ông sẽ cưới em.
Thật điên rồ!
Holt nói dứt khoát.
Em không thể sống một cuộc đời cô độc, và ông cũng vậy.
Khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Holt, Britta dịu dàng nói thêm,
Em có thể đi làm, ông Holt. Em có thể kiếm tiền phụ giúp chi tiêu cho hai chúng ta, nếu đó là việc ông lo lắng.
Holt nhắm mắt lại. Anh không có gì để nói. Britta thấy anh cau mày và đoán là anh đang đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác, vì vậy cô nói,
Em sẽ không bỏ ông đâu, ông Holt. Em sẽ đi theo ông, dù là tới Ratmalana.
Cô ngập ngừng, rồi nhìn tôi cầu khẩn,
Ratmalana ở đâu, chú Fairbanks?
Một sân bay ở đâu đó.
Ở đâu hả, ông Holt?
Ceylon.
Con chữ dường như nổ tung trong căn phòng. Britta bắt đầu run rẩy, đặt một tay lên trán như để trấn tĩnh bản thân; nhưng cô không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn vào mắt Holt cho đến khi mắt cô đẫm lệ. Rồi cô quay đi và, hướng về một bức tượng Đức Mẹ đồng trinh trang trí trên tường, cô nói nhỏ,
Cha em cả đời ao ước được đến Ceylon. Cha mua mọi cuốn sách về hòn đảo đó. Cha em là một người rất tốt, ông rất dũng cảm khi quân Đức xâm chiếm đất nước em. Cha em cũng như ông, ông Holt, một anh hùng thực sự. Nhưng cha không bao giờ tới được Ceylon. Em sẽ đi với ông đến đó, ông Holt, dù ông có muốn em làm vợ ông hay không.
Nói rồi cô lại gần giường và hôn anh.
Chúc ông sớm bình phục,
cô nói và rời khỏi phòng.
Holt bối rối nhìn tôi, rồi quệt má nói,
Có vẻ như tất cả những gì anh phải làm để được các cô gái xinh đẹp hôn là nhận một cái sừng bò dài cả gang tay vào bụng.
Cô ấy nói thật đấy,
tôi nói.
Cố làm rõ những gì Britta vừa nói, anh đưa ra lời bình luận thường lệ,
Giống như cảnh Signe Hasso chăm sóc Spencer Tracy. Cô ấy cũng là người Scandinavia đấy.
Tôi không hiểu gì cả, thế là anh làu bàu,
Khi họ trốn tránh bọn Đức quốc xã ấy.
Người gác cổng tiễn Britta và tôi, anh ta nói,
Chồng bà sẽ khỏe lại.
Chúng tôi đi ngược lên phố Santo Domingo, Britta nắm tay tôi cầu xin,
Mai chú hãy nói với ông ấy, nhân danh chú, là cháu sẽ không thành gánh nặng tài chính cho ông ấy đâu. Cháu có thể đánh máy, chú biết rồi mà.
Tôi gợi ý,
Britta, tốt hơn chúng ta hãy về ăn một ít pochas, nếu bếp vẫn còn đỏ lửa.
Thế là chúng tôi đi vào quán, nơi góc nhà một vài người đang hát những bài ca xứ Navarra cổ xưa buồn thảm, và tôi hỏi xin Raquel một ít pochas nhưng khi món đó được dọn lên thì nguội ngắt vì bếp đã ủ.
Cô có quyền được biết một điều về Holt,
tôi nói.
Anh ấy không cần tiền dù cô có thể kiếm được nghề phụ. Anh ấy được nhận lương cao cộng với nhiều khoản thu nhập thêm như lương công nhật, tiền công mạo hiểm leo lên tháp trong bão to và một số món thưởng vì đã chịu đựng gian khổ sống ở một nơi như Ceylon. Cô đoán xem anh ấy kiếm được tổng cộng bao nhiêu một năm?
Cô nói cô không thể đoán một cách thông minh được, nhưng khi tôi gặng hỏi, cô bèn ước chừng,
Có lẽ cỡ sáu nghìn đô la?
Hơn ba mươi chín nghìn đô la.
Ý chú là mỗi năm?
Có năm còn nhiều hơn, không bao giờ dưới con số đó. Tôi biết vì tôi giữ tiền tiết kiệm cho anh ấy. Và cô cho là anh ấy đã tiết kiệm được bao nhiêu rồi?
Một lần nữa cô lại không muốn đoán, vì vậy tôi nói,
Gần một triệu đô la.
Chú không định nói là đô la Mỹ đấy chứ?
Khi thấy tôi gật đầu, cô nhìn chằm chằm xuống bàn, rồi nói nhỏ,
Là một triệu phú... triệu phú đô la... thế mà sống khổ cực như vậy.
Lúc đó cô không nói thêm gì nữa, nhưng khi các ca sĩ tạm dừng, chúng tôi vẫn nghe thấy các ban nhạc còn chơi ở phía xa xa, lúc bốn giờ sáng, và cô bảo tôi,
Chú Fairbanks, đêm nay cháu cô đơn đến nỗi sẽ nhảy qua cửa số nếu cứ có ngủ. Cháu sẽ lại tham gia đoàn diễu hành.
Tôi đưa cô trở lại tòa thị chính, ở đó tôi nhìn thấy cô sụp xuống sau một trong những ban nhạc đang chơi rất ồn ào. Khi tiếng nhạc ngừng, Britta buông mình xuống đất và bắt đầu dập đầu vào đá. Tôi để cô ở lại đó.