• 1,567

X - Chương 12


Số từ: 1698
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Ngày mười lăm tháng Bảy Pamplona như địa ngục. Cảm giác bức bối khó chịu bắt đầu lúc năm rưỡi sáng, khi không còn một txistulari nào thổi sáo hay chơi kèn coóc nê. Bảy giờ, không quả pháo thăng thiên nào nổ và trong các quán cà phê chẳng có ca sĩ nào. Với một tốc độ dường như bất khả, thành phố công nghiệp xóa sạch mọi vết tích ăn chơi hôm trước, và các cửa hàng lại mở cửa theo giờ thường lệ. Các rào chắn bằng gỗ mà phía sau hàng nghìn người từng đứng xem bò chạy đã được chở vào kho chờ năm sau, còn các hố chôn cột trên phố được chèn gỗ và lấp cát.
Quảng trường trung tâm không còn cảnh chuẩn bị bắn pháo hoa, màn trướng trên sân khấu đã được gỡ hết. Lúc này xe cộ đã lưu thông bình thường, Estafeta đã lắng xuống thành một phố buôn bán nhỏ, và Teléfonos lại là nơi để người ta gọi điện thoại chứ không phải hiện trường của lòng can đảm do adrenalin gây nên. Lúc trưa Bar Vasca chỉ có bốn khách, tính cả Britta và tôi.

Thành phố này hiu quạnh đến không sao chịu nổi,
cô phàn nàn sau khi từ bệnh viện về và bị người gác mới không cho vào.

Cô đã nhớ các bạn rồi à?


Cháu muốn nghe... chỉ một lần nữa thôi... tiếng anh Clive và các đĩa hát của anh ấy. Như ban nhạc Octopus chơi một điệu hay chẳng hạn.


Cô sẽ làm gì?


Cháu không biết. Nhưng cháu sẽ không rời ông Holt.


Nếu định lấy anh ấy, cô có nên gọi anh ấy là Harvey không?


Ông ấy sợ cưới vợ.


Cô nghĩ mình có thể thay đổi được điều đó?


Việc ấy không quan trọng. Cháu sẽ đi Ceylon với ông ấy. Cháu phải đi.

Chúng tôi chuyện trò như vậy suốt bữa trưa, và bà Raquel đến hốc tường của chúng tôi để thông báo món hầm được nấu từ thịt con bò đã húc Holt. Tôi hỏi làm sao bà biết, nhưng bà chỉ cười. Britta hỏi,
Bà đã xem ảnh chưa?
Bà Raquel liền chỉ cái bảng cạnh quầy rượu, ở đó có bốn tấm đã được đóng khung.

Mọi người đều bất ngờ về hành động dũng cảm của Holt,
bà Raquel nói.
Họ nghĩ anh ấy đã làm gì trong những năm qua chứ?
Bà thở dài và quay lại quầy rượu.
Ba giờ chiều tôi lại đến bệnh viện và nhận thấy Holt đang vô cùng bối rối vì cuộc viếng thăm của Britta đêm trước.
Cô gái Na Uy ấy rõ là điên.


Nhưng anh lại thích như vậy.


Tôi đang nhẩm tính đây. Tôi có thể kể tên bốn mươi cô gái đã lấy chồng già. Nhưng trong đám đàn ông đó chẳng có ông nào nghèo khổ cả.


Cô ấy thì lại tưởng anh nghèo. Anh nghe cô ấy đề nghị đi làm rồi đấy.


Diễn thế thôi. Diễn thế thôi. Tôi biết làm gì khi giao du với đám bụi đời ấy chứ?


Dùng từ sai rồi.


Ông nghĩ là từ gì đây?


Tôi không biết. Những thanh niên đặc biệt, anh nghĩ thế nào?


Còn Clive? Anh ấy rất khá đấy.


Có lẽ anh ấy là người khá nhất bọn.


Gretchen cũng nghĩ thế. Ông có biết hai người ngủ với nhau không?


Như có người đã nói, ‘Ai lưu thành tích chưa?’ Bụng anh sao rồi?


Không sao. Một hai ngày nữa là tôi sẽ ra viện. Bác sĩ ở đây đúng là không thể tin nổi.
Anh cho tôi xem cái bụng quấn băng và vui vẻ vỗ vào đó. Tôi cau mày.

Bao giờ chúng ta có thể đi Madrid?
tôi hỏi.

Ngày kia. Ông lái xe.


Britta cũng là một tài xế cứng tay đấy,
tôi gợi ý.

Giữ cô ấy tránh xa đi. Cô ấy mới mười tám, còn tôi thì đã bốn mươi ba.


Cô ấy còn yêu anh nữa. Cả đêm đau khổ lang thang khắp các phố đấy.


Đêm qua thì có đến hàng nghìn người lang thang ngoài phố.


Harvey, cô gái này sẽ đi Ceylon với anh. Dù anh có đồng ý hay không.


Tôi sẽ mua cho cô ấy một cái quán ở Torremolinos.


Cô ấy biết một điều mà tôi cũng biết, Harvey. Anh cần cô ấy.


Thời nay con gái lại đi cầu hôn?


Lớp người mới là thế đấy.


Tôi không ưa lớp người mới. Và tôi không muốn cô ấy có mặt trong xe. Cho cô ấy lên tàu về đi.


Harvey, cô ấy đã đúng về một chuyện. Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Nếu gạt bỏ cô ấy thì rồi anh sẽ thành một ông già khó tính khó nết... cô độc đấy.

Hình như vết thương có vẻ nghiêm trọng hơn những gì anh để lộ ra bên ngoài vì tôi thấy anh hít vào thật sâu. Tôi rời đi, và nhá nhem tối Britta đến phòng tôi rủ,
Chú có đi dạo với cháu không?
thế là hai chúng tôi bắt đầu chuyến đi dài thâu tóm cả Pamplona. Chúng tôi đi dọc con đường lớn, qua khách sạn ông Melnikoff đã ở trọ, giờ còn rất nhiều phòng trống, ra ga tàu hỏa nằm ở vùng nông thôn.
Cháu cho rằng ông ấy muốn cháu rời khỏi đây bằng tàu hỏa,
cô nói với giọng châm biếm.

Sao cô biết tôi đã gặp anh ấy?


Cháu theo dõi bệnh viện mà.


Cô chưa thuyết phục được anh ấy đâu.


Cháu sẽ làm được.

Chúng tôi quay về qua những đường nhỏ dọc bờ bên kia sông và đến một khu yên tĩnh, nơi nhốt lũ bò mới, và trong lúc nhìn bãi quây trống trơn, Britta nói,
Cháu hiểu vì sao đàn ông lại muốn chạy cùng với đàn bò. Cháu mà là đàn ông thì cũng sẽ chạy. Cháu hài lòng thấy có nhiều người Scandinavia xuống đường như vậy.

Đi qua cây cầu phủ dây thường xuân mà đàn bò phải chạy qua để vào bãi quây, chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng ầm ầm tưởng tượng; trong bóng tối chúng tôi có thể thấy những hình bóng đầy sức sống từng thách thức con người từ thuở bình minh của lịch sử. Britta nói,
Nơi này hiu quạnh đến nỗi con tim có thể tan nát... như một cành khô. Trời đất, làm sao ông ấy có thể trở lại đây hết năm này sang năm khác chứ? Không cần giải thích đâu. Cháu hiểu mà. Đây là nơi nâng cao thể diện. Tại con phố dốc đứng này.

Lúc này chúng tôi đang ở chân dốc Santo Domingo, và nhìn vào con hẻm tối om, cô có thể mường tượng đàn bò nhìn thấy những gì khi chúng nhảy vọt ra xa sau quả pháo thăng thiên buổi sáng. Đây là hai bên tường chắn giữ chúng; đây là bờ dốc mà cảnh sát thoát lên vào phút chót; đây là vị trí Harvey Holt đã đứng để chờ lao xuống dốc đón đầu đối thủ. Trong bóng đêm cô có thể thấy anh chạy, thấy đúng vị trí anh xoay người rồi dũng cảm lao ngược lên dốc. Cô thử đặt mình vào vị trí con bò và chĩa sừng lao vào anh. Cô ngừng lại và thầm thì ba câu trong bài hát Clive đã sáng tác cho ban nhạc Octopus:

Tuổi đời dường như là một phần của lòng dũng cảm,
Nhưng chẳng thuộc phần nguồn gốc sinh ra.
Cha ta còn nhát gan hơn ta nhiều lắm.

Lúc này chúng tôi đã tới đoạn đường hẹp nhất và Britta quan sát kỹ hai bên bờ tường hướng lũ bò chệch sang bên trái. Cô sờ mặt tường, hít ngửi, rồi nhìn về phía trước, nơi Bar Vasca hắt ánh sáng nhàn nhạt ra con phố vắng hoe.

Và chúng ta đã tới bệnh viện đây rồi... nơi vòng tròn khép lại,
Britta nói khẽ.
Đêm qua cháu rất cô đơn và chỉ nghĩ đến bản thân. Cháu cảm thấy mình phải thoát khỏi Tromsø bằng bất kỳ giá nào... Cháu hoảng sợ... khi ông ấy nói lên từ Ceylon, nó làm cháu đau đớn.
Cô che mặt và lẩm bẩm,
Đêm nay cháu cô đơn đến không chịu nổi. Ơn Chúa, chú thật tử tế đã đi dạo với cháu. Nhưng đêm nay cháu buồn vì người khác... Vì loài người... tất cả chúng ta... Vì chú ngày càng già và quan sát những người trẻ hơn xuất hiện với những quan niệm khác... Vì ông Holt sợ tất cả mọi thứ trừ lũ bò... Vì ông ấy ghét Cato và Clive, và vì họ có thể cứu ông ấy.
Cô quệt nước mắt nói tiếp,
Bây giờ chú phải đưa cháu vào bệnh viện một lần nữa.

Tôi nhẹ cả người khi nhìn thấy người lính gác tôi quen. Tôi nói với anh rằng señora đã trở lại, và anh cho chúng tôi vào. Trong lúc lên cầu thang, tôi thấy Britta rất căng thẳng, nhưng tôi khó mà đoán được cô định làm gì.
Khi chúng tôi vào phòng, cô đặt túi xuống ghế, và không nói một lời cô hất dép đi, bắt đầu cởi váy áo cho đến khi hoàn toàn trần truồng. Rồi cô bước đến bên giường và nói,
Ông Holt, ông là người bị tổn thương sâu sắc, em có mặt ở đây để chăm sóc ông.

Sững sờ trước sắc đẹp và sự bạo dạn của cô, Holt đặt tay lên chỗ vết thương băng kín, nhưng cô vừa kéo chăn xuống vừa nói,
Em không muốn nói đến vết thương này, ông Holt. Ý em là vết thương khủng khiếp trong trái tim ông cơ.
Đặt tay lên ngực anh, cô nói tiếp,
Vết thương này, em sẽ chữa cho ông.
Cô hôn lên môi anh, nằm xuống cạnh anh, kéo chăn lên, và ra hiệu cho tôi rời khỏi phòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).