Chương 337
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 1513 chữ
- 2020-01-31 11:01:31
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Bởi vì hôm qua các gia huynh đệ đều không tham dự hôn lễ của Hoàng Phủ Thanh Thần, mà hôn lễ của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa có ai tiến đến chúc mừng, bởi vậy hôm nay, mọi người liền cùng hẹn nhau đến phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ chúc mừng.
Hoàng Phủ Thanh Thần từ đầu đến cuối đối với vị Thất tẩu quận chúa Tịch Nhan kia không hề có chút hảo cảm nào, hơn nữa sáng nay mới xảy ra chuyện với Đạm Tuyết, nên hắn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ở trên bàn tiệc cũng chỉ không ngừng uống rượu.
Cho đến lúc rời đi, trong phủ bỗng nhiên có người đến nói với hắn là hoàng tử phi bị Dung phi truyền tiến cung, hắn mới giật mình nhớ tới mình đã xem nhẹ điều gì.
Trong Huệ Nhân cung, Đạm Tuyết đang đoan trang quỳ gối trước mặt Dung phi, chỉ là lúc này đây, cũng không phải là vì phụng trà, mà là bị khởi binh vấn tội. Ở bên cạnh, trên chiếc khay trong tay mama là chiếc khăn lụa thuần trắng bình yên nằm ở giữa.
Sắc mặt của Dung phi vô cùng khó coi, lạnh lùng đảo qua người Đạm Tuyết:
Ngươi hãy giải thích rõ ràng cho ta?
Trên người Đạm Tuyết vẫn còn ẩn ẩn đau, nghe xong lời của bà, chỉ cảm thấy sự chán ghét, vẫn cúi đầu không nói được một lời như cũ.
Sắc mặt của Dung phi lại càng thêm âm trầm, hướng về phía mama trong phủ của Hoàng Phủ Thanh Thần mở miệng:
Mama, trước khi bọn họ thành thân có từng cùng phòng không?
Mama kia vội nói:
Bẩm nương nương, tuy rằng Cửu gia ở cùng phòng với Cửu hoàng phi, nhưng vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng thật sự.
Vậy đêm qua, lão Cửu có chạm qua nàng ta không?
Khuôn mặt Dung phi lạnh lùng, nghiêm khắc, ánh mắt lãnh đạm liếc qua Đạm Tuyết.
Bẩm nương nương, đêm qua Cửu gia cùng Cửu hoàng phi xác thực từng có vu sơn .
Đạm Tuyết làm thế nào cũng không nghĩ đến, chuyện tư mật như vậy sẽ bị đem ra nói trước mặt mọi người, dù là người có tính tình trầm tĩnh, trong lúc nhất thời nàng cũng không khỏi đỏ mặt, cắn môi dưới quỳ gối nơi đó.
Dung phi bỗng dưng cười lạnh một tiếng:
Nói như thế, ngươi căn bản là một không phải nữ tử trong sạch, băng thanh ngọc khiết? Vậy mà còn vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, gả cho hoàng tử sao?
Thấy Đạm Tuyết vẫn không đáp trả lại, Dung phi hừ lạnh một tiếng:
Hôm nay nếu ngươi vẫn mang tấm thân trong sạch, mọi chuyện sẽ rất đơn giản, có nghĩa là đêm qua lão Cửu không chạm vào ngươi thôi. Nhưng mà đêm qua rõ ràng các ngươi từng có cá nước thân mật, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi vẫn còn trong sạch? Bất quá ta cũng không phải là người chỉ cần nghe người ta nói hai câu sẽ tin, hiện tại ta sẽ sai người kiểm tra thân thể cho ngươi, nếu ngươi vẫn mang tấm thân trong sạch, ta sẽ tha tội cho ngươi.
Bà vừa dứt lời, bỗng nhiên có hai mama tiến lên, một người dùng tay giữ chặt lấy Đạm Tuyết.
Dừng tay!
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên đuổi tới, nhìn thấy tình hình như thế, vội tiến lên đá văng hai mama kia ra, kéo Đạm Tuyết bảo hộ trong lòng mình, âm thanh lạnh lùng nói,
Thật to gan, các ngươi là thân phận gì, cũng dám chạm vào nàng sao?
Đạm Tuyết đã quỳ một lúc lâu, chân sớm đã như nhũn ra, lúc này dựa vào người hắn, thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác thật yên tâm.
Không phải con muốn ta tự mình kiểm tra cho nàng ta chứ?
Dung phi thấy bộ dáng hắn thật cẩn thận che chở cho Đạm Tuyết, nhất thời nổi cơn giận dữ.
Mẫu phi!
Hoàng Phủ Thanh Thần vừa tức vừa hận,
Sao người có thể chỉ dựa vào một chiếc khăn tay như vậy mà làm cho Đạm Tuyết khó xử chứ? Cho tới bây giờ con cũng không gạt người nữa, từ lúc con thỉnh chỉ với phụ hoàng, Đạm Tuyết cũng đã là người của con, chiếc khăn tay kia có gì mà ngạc nhiên chứ?
Hồ đồ!
Dung phi giận dữ,
Vô danh vô phận mà làm ra chuyện đáng ghê tởm này lại có thể là một cô nương trong sạch sao? Kinh nghiệm làm người của con còn ít, mẫu phi sợ con bị người ta lừa thôi!
Hoàng Phủ Thanh Thần biết dù cho có tiếp tục nói với bà, bà cũng không thể nghe lọt tai, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nói:
Cho dù bị lừa, cũng là do con cam tâm tình nguyện, cho dù bị nàng lừa đến chết, con cũng nguyện ý!
Hắn nói xong câu này, không thèm quan tâm đến sắc mặt xanh mét của Dung phi nữa, vội kéo Đạm Tuyết ra khỏi Huệ Nhân cung.
Dung phi nhìn hắn rời đi, tức giận đến nỗi thở không được, tức giận đến nỗi liền hôn mê bất tỉnh.
Nương nương --
Mama cùng cung nữ trong cung nhất thời bị dọa hoảng sợ mất hồn.
Đạm Tuyết đi theo phía sau Hoàng Phủ Thanh Thần, bước chân thật dài. Hắn vẫn trầm mặc, nàng cũng chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
Khi sắp đến cửa cung, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên xoay người lại, ôm lấy nàng, sau một lát trầm ngâm, thấp giọng nói:
Buổi sáng hôm nay...... Đều là do ta không tốt.
Đạm Tuyết tựa vào vai hắn, ánh mắt có chút hoảng hốt, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:
Ừ.
Hắn chỉ nghĩ rằng nàng đã tha thứ cho mình, đột nhiên trở nên cao hứng, kéo tay nàng tiếp tục đi về phía cửa cung, cũng không đề cập đến chuyện xảy ra lúc nãy ở Huệ Nhân cung, chỉ đem chuyện xảy ra hôm nay ở phủ Hoàng Phủ Thanh Vũ kể cho nàng nghe:
......Lúc chiếc khăn che mặt của nàng rơi xuống, Thập Nhị bị dọa đến choáng váng, Lục ca sợ tới mức phá cửa mà chạy......
Đạm Tuyết yên lặng nghe xong, thỉnh thoảng phụ họa một tiếng, hồi lâu sau, vẫn nhịn không được ngắt lời hắn:
Ngài...... Không quay về nhìn Dung phi nương nương sao?
Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong, dừng chân lại, xoay người nhìn nàng, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, nói:
Nàng yên tâm, tính tình mẫu phi ta rất rõ ràng, hai ngày sau đi thỉnh an bà, thì sẽ không có chuyện gì nữa. Ta biết nàng bị ủy khuất rồi, về sau sẽ không thế nữa.
Đạm Tuyết yên lặng gật đầu, nghe hắn cười ra tiếng, tâm thần lại đột nhiên hoảng hốt .
Trở về phủ, hắn vẫn còn lo lắng buổi sáng mình thô bạo làm nàng bị thương, vội vã kiểm tra thân thể cho nàng. Đạm Tuyết làm sao có thể ưng thuận được, nhưng nàng cũng không trực tiếp cự tuyệt, mà dùng sức rút tay từ trong tay hắn ra, động tác này cũng đã nói lên tất cả.
Hoàng Phủ Thanh Thần nở nụ cười:
Nàng sợ cái gì? Nếu đến bây giờ mà nàng vẫn còn xấu hổ, vậy về sau có thể xấu hổ đến bậc nào nữa.
Lời nói tuy là như thế, nhưng hắn vẫn thuận theo nàng, không mạnh mẽ kiểm tra cho nàng. Trong những ngày tân hôn tiếp theo, hắn cũng không để cho bản thân mình nhất thời xúc động lại phạm lỗi nữa, lúc nào cũng lo lắng cho thân thể của nàng, cho nên liên tục vài đêm chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, không dám đụng vào nàng dù chỉ một chút.
Đến khi hắn đánh giá nàng cho dù có bị thương cũng đã bình phục tốt rồi, tối hôm đó, hắn lại thử muốn nàng một lần nữa.
Nhưng mà lại vẫn giống như đêm động phòng hoa chúc đó, ngay khi hắn tiến vào nàng, sắc mặt nàng liền tái nhợt, thân mình co rút quá chặt chẽ. Mặc dù hắn không ngừng trấn an, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.
Hắn cơ hồ khắc chế không được vừa muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy nàng khẽ nhíu lại mày lại, lại nhớ tới chính mình đã đáp ứng với nàng, nên rốt cuộc vẫn không đành lòng, chậm rãi kéo nàng ôm vào trong lòng, cứ như thế cả hai cùng nhau ngủ.