Chương 338
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 1617 chữ
- 2020-01-31 11:01:32
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Trong khoảng thời gian tiếp theo, về chuyện này, Hoàng Phủ Thanh Thần luôn không ngừng cố gắng, muốn cho nàng thích ứng với mình, nhưng mà mỗi một lần cũng đều chỉ phí công làm cho hai người càng thêm chật vật. Hắn thậm chí còn thử cho đốt huân hương Lí gia trong phòng, để cho nàng không phải khẩn trương. Nhưng mà liên tiếp thử vài đêm, vẫn chuốc lấy thất bại.
Hắn vẫn không thể nào tin được một thân thể của nữ nhân lại kháng cự mình đến nước này, chỉ có một giải thích duy nhất đó là -- nàng vẫn đang nghĩ về nam nhân khác!
Vì thế, sau nhiều lần thất bại liên tiếp, hắn cuối cùng cũng phát hỏa, đêm đó hắn liền đến ngủ trong viện một tiểu thiếp, hơn nữa từ đó về sau, gần một tháng không hề bước vào phòng Đạm Tuyết.
Những khi không có hắn bên cạnh, Đạm Tuyết luôn tự cố tìm mục đích cho cuộc sống, mỗi ngày nên làm cái gì thì sẽ làm cái ấy, bộ dáng giống như không có chút bị ảnh hưởng, thậm chí còn có vẻ vô cùng thoải mái tự tại. Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần phát hỏa, rốt cuộc càng lẩn tránh thì càng bốc lên ngùn ngụt.
Vào ngày sinh thần của Tam Hoàng phi, bái thiếp của phủ Tam hoàng tử đã được chuyển đến từ mấy ngày trước. Tuy rằng trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần vô cùng phiền chán, nhưng mà nhớ lại đây là lần đầu tiên từ sau khi thành hôn tới nay, các huynh đệ tỷ muội mới có dịp tụ tập, liền nghĩ nên mang nàng gặp nhiều người hơn. Bởi vậy, sau khi cách nhau ra hơn một tháng, cuối cùng hắn lại bước vào phòng Đạm Tuyết một lần nữa.
Nàng thay đổi thân xiêm y đi, buổi tối chúng ta đi phủ Tam ca chúc mừng sinh thần của Tam tẩu.
Hắn nhìn nàng đang ngồi ở bên cửa sổ thêu thùa, gần như vênh mặt hất hàm sai khiến, sau đó, liền lững thững đi đến bên giường ngồi xuống, thân thể vặn vẹo, ngã xuống giường.
Trên giường đều là mùi hương của nàng, rất thơm. Hắn hít vào có chút tham lam.
Kỳ thật không thừa nhận cũng không được, tuy rằng hơn một tháng không tới gặp nàng, nhưng trong lòng luôn nhớ tới nàng, một chút cũng không hề mất đi.
Bên này, hắn vẫn còn đang mê man suy nghĩ, bên kia Đạm Tuyết đã thay đổi xong xiêm y đi ra, nhìn thấy hắn nhắm mắt lại nằm ở nơi đó, giống như đang ngủ, bởi vì thời gian vẫn còn sớm, nàng cũng không gọi hắn, bản thân ngồi xuống tiếp tục công việc thêu thùa dở dang.
Đang thêu cái gì vậy?
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng vang lên ở phía sau, Đạm Tuyết không phát hiện hắn đi đến, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói, nhất thời cả kinh, cây kim đâm vào sâu ngón tay, đau đến nỗi nhịn không được hít vào một hơi.
Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, cuống quít kéo ngón tay nàng qua, nhìn thấy đầu ngón tay trắng bóng chậm rãi trào ra một giọt máu đỏ sẫm. Trong lòng hắn tê rần, đưa ngón tay nàng bỏ vào trong miệng mình, ban đầu chỉ là muốn hút giọt máu đó cho nàng, nhưng nhìn thấy nàng cúi đầu xuống khi chạm vào ánh mắt mình, hắn cũng không biết mình muốn làm cái gì, vì thế liền ngậm lấy ngón tay nàng không chịu thả ra.
Đạm Tuyết biết nhất định là tính tình trả con của hắn lại nổi lên, bởi vậy cũng không giãy dụa, chỉ trả lời vấn đề hắn hỏi lúc nãy:
Không có gì, nhàn rỗi không có việc gì làm nên thêu chơi thôi. Chỉ giết thời gian thôi.
Thêu cho ta một cái hà bao đi.
Hắn lúc này mới chậm rãi buông tay nàng ra, thấp giọng nói.
Đạm Tuyết nhìn thấy trên người hắn toàn là những phục sức quý báu, rút tay về cười nhẹ:
Thủ công của ta còn kém, thêu không đẹp, nếu thêu cho ngài, chỉ sợ mang ra ngoài sẽ làm cho người ta chê cười.
Ta đây mặc kệ.
Hắn có chút tính trẻ con nói,
Chỉ cần là nàng thêu, dù là một túi vải thô ta cũng mang.
Trong lòng Đạm Tuyết lại nhịn không được khẽ chấn động. Nàng nhớ tới ngày ấy ở Huệ Nhân cung hắn cũng nói với Dung phi câu nói kia.
Hắn nói:
Cho dù bị lừa, cũng là do con cam tâm tình nguyện, cho dù bị nàng lừa đến chết, con cũng nguyện ý!
Kỳ thật, nàng cũng không phải không tin hắn đối xử tốt với mình hảo. Nhưng bản thân nàng cũng biết tính tình của mình, ngay cả ca ca cũng chịu không nổi, huống chi nam tử khác trên thế gian này? Tuy nhiên, khi ở cùng hắn, dù cho có đôi khi nổi giận với nàng, nhưng có rất nhiều thời điểm, nàng biết hắn vẫn luôn che chở cho mình, làm rất nhiều việc cho mình.
Kỳ thật, trong lòng nàng cũng không phải không hề xúc động. Chỉ là có rất nhiều chuyện, không phải mình muốn làm là có thể làm được.
Cứ như vậy, hai người không có việc gì nên tìm một đề tài vô thưởng vô phạt nói chuyện tiếp, Hoàng Phủ Thanh Thần giống như chưa bao giờ tức giận với nàng, khi dẫn theo nàng xuất môn, trên mặt còn mang theo ý cười nhè nhẹ hiếm có.
Hôm nay nàng mặc xiêm y màu sắc rất đơn giản, chiếc váy màu màu hồng tím, lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, trầm tĩnh không nói nhiều lời. Trong lòng hắn giống như có chú mèo con cào cào làm cho ngứa ngáy, vừa vào xe ngựa, rốt cuộc liền nhịn không được, kéo nàng vào trong lòng mình.
Trong mắt hắn lóe ra tinh quang, huống chi lúc này nàng lại ngồi ở trong lòng hắn, thân thể tựa sát vào nhau, Đạm Tuyết biết hắn đang muốn gì, bất giác quay đầu đi.
Hắn cũng không cho phép nàng tránh đi, giữ chặt cằm dưới liền hôn xuống khuôn mặt nàng, chậm rãi che kín đôi môi của nàng.
Đã hơn một tháng không thân mật như vậy rồi, hắn rất nhớ hương vị của nàng.
Đạm Tuyết vẫn trước sau như một không hề cự tuyệt hắn, cũng không có nửa phần đón ý nói hùa, tùy hắn trằn trọc trên đôi môi của mình.
Ý xuân trong xe ngựa dần dần dày lên, hô hấp của Hoàng Phủ Thanh Thần bắt đầu dồn dập, ôm nàng càng chặt hơn.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên đi qua một tửu lâu, bỗng nhiên nghe được một thanh âm rõ to truyền đến:
Nam Cung công tử, ngựa của ngài tiểu nhân đã cho ăn no rồi, Nam Cung công tử lên đường bình an!
Thân mình Đạm Tuyết lập tức cứng đờ, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên chán ghét đẩy nàng ra, kéo chiếc cửa sổ nhỏ trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài.
Thì ra là một khách nhân trong tửu lâu dừng cân dùng cơm, bất quá trùng hợp họ Nam Cung thôi.
Hoàng Phủ Thanh Thần quay đầu lại, lúc nhìn về phía Đạm Tuyết, sắc mặt nàng vẫn bình thản như trước, nhưng mà đôi mắt kia, bất luận như thế nào cũng không còn trấn định như lúc trước nữa. Hắn bỗng dưng cười lạnh một tiếng:
Thả lỏng đi, người đó không phải công tử của nàng, chỉ là một tiểu bối nơi đầu đường xó chợ thôi thôi!
Đạm Tuyết làm sao mà nghe không hiểu bên trong ngữ khí của hắn mang theo sự chế nhạo cùng trào phúng, nhưng nàng cũng không làm để ý tới, lẳng lặng cúi đầu ngồi ở một bên.
Lại là như vậy! Hắn cực kỳ hận bộ dáng của nàng giờ phút này, nhịn không được nắm mạnh chiếc cằm của nàng, khiến cho nàng phải nhìn thẳng về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
Trầm Đạm Tuyết, nàng đến tột cùng có biết hay không bản thân đã gả cho ta rồi?
Đạm Tuyết nhìn hắn, hồi lâu sau mới gằn từng chữ trả lời:
Vâng, Cửu gia.
Những lời này giống nhau một chén rượu mạnh đổ vào ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, hắn lập tức bùng nổ cơn giận dữ, đang muốn phát tác thì xe ngựa bỗng nhiên chợt dừng lại, bên ngoài vang lên thanh âm của xa phu:
Cửu gia, Cửu hoàng phi, đã đến phủ của Tam gia rồi.
Hắn cắn răng, oán hận nhìn nàng một cái, xoay người xuống xe.
Xe ngựa rất cao, hắn liền bày ra bộ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc đứng ở một bên, không có chút ý tứ muốn tiến lên đỡ nàng, mà bên cạnh gã sai vặt có nhiệm vụ đón khách của phủ Tam hoàng tử muốn tiến lên giúp đỡ, cũng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho lui trở về. Cũng may Đạm Tuyết cũng không phải là một nữ tử nhu nhược, khóe miệng nàng gợi lên một ý cười cực đạm, liền tự mình xuống xe ngựa.