Chương 339
-
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
- Đạm Nguyệt Tân Lương
- 1575 chữ
- 2020-01-31 11:01:32
Edit: khachquaduong, Juanna, boaspri
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Không nghĩ vừa đi đến cửa đã gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ và Tịch Nhan, Đạm Tuyết cũng không thể nói nên lời cảm giác trong lòng là gì, đi theo Hoàng Phủ Thanh Thần ngang qua họ.
Ánh mắt của Quận chúa Tây Càng kia, lướt qua Hoàng Phủ Thanh Thần, rồi trực tiếp nhìn về phía nàng. Đạm Tuyết cũng muốn đánh giá nàng, giờ phút này thấy bắt gặp ánh mắt đó, nên liền dời tầm mắt đi, thi lễ với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất gia cát tường."
Đứng bên cạnh, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời càng tái đi, hung hăng nắm chặt tay lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như nhận thấy điều khác thường từ hắn, mỉm cười hướng về phía Đạm Tuyết: "Đạm Tuyết, nay, nếu ta đã gọi muội một tiếng Cửu đệ muội, có đổi được từ muội một tiếng Thất ca không?"
Đạm Tuyết vẫn không cười, chỉ thản nhiên nói: "Dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, Thất gia cần gì phải để tâm."
Một cách xưng hô thôi! Nếu nàng không phải là nàng, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy bản thân nhất định sẽ cho nàng một cái tát! Thất ca của hắn, nàng không chịu gọi Thất ca, Mẫu phi của hắn, nàng cũng không gọi một tiếng Mẫu thân, chỉ có một lý do, là vì nàng không nghĩ bản thân sẽ gả cho hắn! Mặc dù bây giờ đã thành phu thê, nàng cũng không chịu thừa nhân mình là người của Hoàng Phủ gia sao?!
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần là lửa giận hừng hực, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà động thủ, nên xoay người đi về phía của Tam hoàng tử trong phủ.
Đạm Tuyết lúc này mới hành lễ xong, khi đi sát bên cạnh Tịch Nhan, vẫn không tránh khỏi việc nhìn nàng ta một cái, nhưng bởi vì nàng dùng khăn sa che mặt, nên cuối cùng cũng không nhìn rõ được gì.
Vào phủ, ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Phủ Thanh Thần không còn liếc mắt nhìn nàng thêm lần nào nữa, cũng không cùng nàng nói thêm câu nào, mà Đạm Tuyết thì chỉ thản nhiên ăn này nọ, đối với vẻ lãnh đạm của hắn thì vờ như không thấy.
Đến thời điểm xem hát, Đạm Tuyết rốt cuộc cũng chân chính có cơ hội tiếp xúc với Tịch Nhan. Lúc đó, nàng an vị bên cạnh nàng ta, ngay cả việc Tịch Nhan không chuyên tâm xem, nàng đều có thể cảm giác được. Hoặc là, do nàng chú ý quá mức vào nàng ta chăng? Nhưng mà, khi một câu hát được xướng lên trọn vẹn, Tịch Nhan cũng chỉ ngẫu nhiên vỗ tay đôi ba cái tán thưởng, Đạm Tuyết cũng không chủ động cùng nàng ta nói chuyện, trong lúc nhất thời, cũng nhận ra hứng thú đã tiêu tanmột phần.
Nhưng mà nàng sớm nên nghĩ đến, thân là dâu con của hoàng thất này, có ai là thiện nam tín nữ đâu?
Quả nhiên, không bao lâu sau, Tam hoàng phi đã tạo cơ hội cho nàng mình bắt chuyện với nàng ta, Tam hoàng phi mời nàng cùng Tịch Nhan chọn kịch. Tuy rằng miệng thì nói chuyện khách sáo với các nàng, nhưng trong ngữ khí lại mang theo sự chế nhạo, tuy rất lãnh đạm, nhưng Đạm Tuyết đều nghe ra được. Những nàng dâu trong hoàng thất sở dĩ chế nhạo hai người nàng, đơn giản là vì hai người, một người bị hủy dung, người còn lại thì xuất thân thấp hèn.
Đạm Tuyết thấy Tịch Nhan do dự hồi lâu, cũng đoán được ít nhiều suy tư trong lòng nàng, nhớ đến lần trước Hoàng Phủ Thanh Thần từng kể cho mình việc Tam hoàng tử qua được cửa ải của Tam hoàng phi để cưới sườn Vương phi là chuyện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bèn vươn tay lên, lấy thẻ bài vở "Vấn Nguyệt" đưa cho Tịch Nhan: "Tỷ tỷ, tỷ thấy vở này thế nào?"
Tịch Nhan quay đầu lại nhìn nàng. Không biết vì sao, trực giác của Đạm Tuyết mách bảo nàng cũng rất tò mò về bản thân mình, nhưng mà nàng vẫn không chắc chắn, chỉ thản nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía sân khấu phía xa xa kia.
Kết quả là vở "Vấn Nguyệt" kia được chọn, quả nhiên là phần thưởng to lớn dành cho hai nàng, Đạm Tuyết chỉ cảm thấy người bên cạnh bỗng nhiên rất hưng trí, theo dõi rất hứng thú, phấn chấn, trong lòng không hề có một tia ganh tỵ nào, mà ngược lại, dâng lên một cảm giác vui mừng không lý giải được.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân rất muốn kết giao với vị Quận chúa Tây Càng này, một là vì công tử, hai là vì nàng Quận chúa này là người thú vị, ba, có lẽ bởi vì thủ đoạn của Hoàng Phủ Thanh Vũ sử dụng để khiến nàng phải gả cho Hoàng Phủ Thanh Thần.
Đạm Tuyết cũng không biết đây là lý do kiểu gì, nhưng trong lòng lại hiện ra suy nghĩ này, nhớ đến nụ cười tao nhã vô hại của Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại không nhịn được mà xiết chặt chiếc khăn trong tay.
Lúc rời khỏi phủ Tam hoàng tử, Đạm Tuyết chỉ chào mỗi Tịch Nhan, nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng đáp lại, trong lòng hai người bắt đầu hiểu nhau, sau đó, Đạm Tuyết rời đi trước.
Đi qua cửa phủ, lại chỉ nhìn thấy xe ngựa, không thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Thanh Thần đâu.
Xa phu nhìn thấy nàng, cuống quít chào đón:
Cửu hoàng phi, cửu gia cùng các vị hoàng tử khác nghị sự phảivới nhau, nên lệnh cho nô tài đưa Cửu hoàng phi hồi phủ trước.
Nghị sự. Khóe miệng Đạm Tuyết gợi lên một ý cười lạnh lùng bởi vì lý do công khai kia, chỉ sợ lý do thật sự chính là tìm niềm vui mới. Nhưng mà bất luận hắn làm việc gì, nàng cũng không màng hỏi đến, chỉ lên xe ngựa đi thẳng một đường hồi phủ.
Quả nhiên, nàng vừa mới ngủ không bao lâu, thì nghe được gian ngoài truyền đến tiếng bước chân, có thị nữ nhẹ nhàng gọi một tiếng
Cửu gia
, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
Cả người Hoàng Phủ Thanh Thần toàn mùi rượu, nghiêng ngả lảo đảo đi đến góc giường, nắm lấy tay nàng:
Đứng lên hầu hạ ta!
Trong lòng Đạm Tuyết hơi co rút lại, trên mặt lại vẫn là vẻ đạm mạc, đành ngồi dậy, chuẩn bị cởi áo giúp hắn.
Nhưng mà tay nàng vừa mới chạm được đến đai lưng của hắn, hắn lại đột nhiên vươn tay ra, nhanh chóng cởi trung y của nàng ra. Thân mình Đạm Tuyết lập tức cứng đờ, hồi lâu sau, mới chậm rãi thả lỏng, mặt không biến sắc tiếp tục mặt cởi đai lưng cho hắn.
Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng có nguyện ý hay không?
Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn dáng vẻ lãnh đạm của nàng, dường như đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Mắt Đạm Tuyết trầm xuống nhìn hắn một cái, biết hắn nếu không chiếm được đáp án nhất định không cam lòng, rốt cuộc thản nhiên mở miệng:
Không.
Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thần dường như hơi cau lại một lát, nhưng rốt cuộc không nói thêm câu nữa, khép quần áo đang mở rộng của nàng lại, lấy đai lưng của mình trong tay nàng, xoay người ra khỏi cửa.
Đêm nay, Hoàng Phủ Thanh Thần cả đêm chưa về, còn Đạm Tuyết thì thức trắng đêm.
Ngày mới lại đến, vẫn không có việc gì làm, nàng bỗng cầm lấy bộ đồ thêu đang làm dở dang, rồi chợt nhớ đến Hoàng Phủ Thanh Thần muốn một cái hà bao, trong lòng lại than khổ, một lúc sau bèn đứng dậy đi tìm một miếng vải và cuộn chỉ, bắt đầu thêu một áng mây cát tường trên chiếc hà bao của hắn.
Mà sau ngày hôm ấy, bóng dáng của Hoàng Phủ Thanh Thần lại một lần nữa không hề xuất hiện trong phòng nàng.
Hà bao đã thêu xong từ lâu, Đạm Tuyết cũng không phải không nghĩ tới việc sai người đưa cho hắn, dù sao việc này cũng do mình đáp ứng hắn.Nhưng mà nếu làm như vậy, lại sợ hắn hiểu lầm điều gì, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần, đối với hắn là một loại tra tấn, mà với nàng, cũng sẽ là một loại tra tấn.
Vì thế hà bao kia, Đạm Tuyết chỉ đem nó đặt trong hộp thêu thùa, chờ một ngày có lẽ sẽ có cơ hội đưa cho hắn. Chẳng qua là có một lần, một thị nữ tay chân lóng ngóng dọn dẹp phòng mà không cẩn thận làm rớt hà bao kia xuống đất, sắc mặt Đạm Tuyết nhìn không ổn lắm, bản thân cũng không hề hay biết, thị nữ kia cũng đã sợ đến mức sắc mặt hơi thay đổi.