Chương 1: Bố muốn thay đổi cuộc đời
-
Akaytino
- LucyTieuVux
- 3065 chữ
- 2019-08-31 01:22:23
Hai giờ sáng mùa đông, gần bờ hồ lớn trong công viên Bạch Đằng.
Khi thời tiết đang lạnh buốt linh hồn, một chàng thanh niên trẻ cả người run cầm cập, hai tay khoanh trước ngực xiết chặt mong sao có thể xua bớt sự giá buốt đang hành hạ. Môi hắn đã tím tái, mũi thở ra từng đợt khói trắng còn hàm răng thì liên tục va vào nhau tạo ra âm thanh cách cách ghê rợn.
Tại sao hắn lại đứng đây ?
Tại sao hắn phải chịu sự hành hạ dã man thế này ?
Chẳng lẽ sẽ có một tội ác ghê rợn sắp xảy ra chăng?.
Vâng, sự thật là không có tội ác nào xảy ra cả cũng không phải hắn bị ai đó tra tấn cả. Tất cả việc này là do hắn tự nguyện theo yêu cầu bắt buộc, người khiến cho hắn phải mò ra đây không phải ai xa lạ chính là ông nội đã quá cố của hắn.
Hắn tên Đỗ Trần Phát Quang, cái tên độc đáo và đặc biệt này là ước muốn của ông nội hắn. Muốn sau này lớn lên hắn sẽ bộc phát tài năng, mang về cho dòng họ Đỗ Trần ánh sáng rạng đông, sự giàu có huy hoàng cao sang đến tột đỉnh.
Ai ngờ...! Mình muốn là một việc, còn có được hay không thì lại là việc khác.
Cái tên thì hay đấy nhưng từ bé đến giờ, Quang đã trải qua 23 cái xuân xanh mà so vời người khác hắn bình thường đến mức không thể bình thường được hơn. Thậm chí hắn còn tương đối kém cỏi so với anh em cùng trang lứa. Đến tận bây giờ hắn còn trinh nguyên.
Trong danh bạ con nokia huyền thoại 1208 đến một số máy của con gái cũng không có.
Hắn cũng hiểu sao đường nhân duyên của mình lại long đong như vậy.
Bản thân hắn tự đánh giá vẻ ngoài của hắn cũng đâu đến nỗi, khách quan mà nói kiểu gì cũng phải ở mức trung bình âm một tí trở lên. Ngoại hình bình thường, cao 1m65.3 phân, khuôn mặt hơi thanh tú tính ra cũng được, chỉ tại cái đầu tổ quạ tóc rối tung nên nhìn thế nào cũng thấy giống thằng lưu manh.
Cơ thể hơi gầy nhưng không yếu mà tương đối khỏe do hắn có võ. Còn võ ai dạy thì ông nội hắn chứ ai. Hắn nghe ông nội nói là ổng giỏi vô cùng, thiên hạ chỉ có vài chục đối thủ mà thôi. Lúc nói câu này là khi ông vừa bắn xong điếu thuốc lào, cả người vẫn còn đang đung đưa nên Quang thấy không đáng tin cho lắm.
...
Quang quê ở Quảng Ninh, gần vùng mấy mỏ than đang khai thác.
Cái số của hắn cũng không được tốt lắm, năm ba tuổi thì bố mẹ mất do vụ sập hầm nên Quang phải ở với ông nội. Nhờ có tí tiền bảo hiểm mà cuộc sống của hắn dù có đôi chút khó khăn, nhưng cũng không đến nỗi.
Bây giờ hắn đang học trung cấp xây dựng trên Hà Nội. Gọi là học cho oai chứ với trí thông minh thấp hơn người bình thường của hắn thì lên đây lê lết hai năm cốt chỉ để kiếm cái bằng về xin việc cho dễ.
Ông hắn đã mất lâu lắm rồi, đến bây giờ Quang chỉ có một mình. Hắn không muốn sống cùng mấy người họ hàng, mà thích ở một mình cho thoải mái.
Hắn cũng hay đi làm thợ xây kiếm thêm chút tiền sinh hoạt.
Đó là về hắn. Còn về cái nguyên nhân mà hắn ra bờ hồ từ tờ mờ sáng chịu lạnh là vì...
... Vì cuộc đời nó sẽ đổi mới từ đây.
Chả là, đêm qua, ông nội hắn vừa báo mộng cho hắn ra đây làm một việc quan trọng có thể thay đổi cuộc đời.
Ông nội hướng dẫn hắn mặc quần đùi bò, áo sơ mi trắng, xỏ đôi tất màu xanh, đi đôi tông lào gia truyền, đúng 2 giờ 13 phút sáng tìm một cái hồ lớn chuẩn bị làm nghi lễ thừa hưởng sức mạnh gia truyền của dòng họ.
Lúc hắn giật mình tỉnh dậy tưởng là mơ vớ mơ vẩn, ai ngờ khi vừa đặt mình xuống gối đầu ngủ thì cái gối thân yêu đã biến mất, thay vào đó là đôi tông lào màu đen đang bốc mùi chân mà Quang rõ ràng là để mãi tít ngoài cửa phòng trọ. Mùi chân thoang thoảng đưa vào mũi làm hắn tỉnh ngủ hẳn.
Ngước xuống tầng dưới của chiếc giường hai tầng, thằng Côn, bạn cùng phòng vẫn ngủ say như chết.
Đến lúc này hắn không thể không tin, thời khắc tỏa sáng của mình đến rồi.
Liếc nhanh đồng hồ báo thức, lúc này đã là 1h50’ nên hắn vội vàng vùng dậy.
Xuống giường, Quang hất tung cái chăn ấm áp đắp trên người thằng Côn khi nó vẫn còn say sưa ngủ. Tụt ngay chiếc quần sooc bò duy nhất đang mặc trên người tên này, thay cái quần đùi thái của mình ra hắn mặc vội vào. Chạy ra giá treo quần áo mặc nhanh cái áo sơ mi trắng màu cháo lòng đã hai ngày chưa giặt. Quang xỏ nốt đôi tất không quan tâm đến mùi đặc trưng đang tỏa ra ngào ngạt. Đi tông, mở cửa, hắn chạy vội ra hồ Bạch Đằng gần đó, bỏ mặc thằng bạn lạnh lẽo với cái quần lót đang say sưa ngủ.
Lúc này đây, còn mấy phút nữa thôi, Quang sẽ thực hiện nghi lễ thay đổi cuộc đời.
Mặc kệ cái lạnh đang xâm lấn cơ thể, một tay giữ chiếc điện thoại đưa trước mặt nhìn thời gian, tay còn lại thì cầm chặt huy hiệu kì lạ mà ông đưa cho hắn từ nhỏ.
Cái huy hiệu này thoạt nhìn qua rất bình thường, xem kỹ lại thì đúng là bình thường thật. Chỉ có khung là một hình tròn, bao quanh dấu cộng ở giữa tâm có hình mặt người đã mờ tịt do thời gian. Huy hiệu này là chìa khóa cho nghi lễ, vật này lúc ông hắn đưa cho hắn không nói gì cả, ai ngờ có tác dụng quan trọng thế.
Hành động và lời thoại cần thực hiện ông hắn đã hướng dẫn trong giấc mơ rồi, đơn giản thôi, đến giờ là làm ngay. Mặc kệ ánh mắt cảnh giác của mấy tên chủ bán phở qua đêm cạnh hồ, Quang xoa người bớt lạnh sau đó hắn hướng ánh mắt lên ánh trăng treo cao trên bầu trời.
...
Giờ hoàng đạo đã điểm.
Mở phanh hai cái cúc ngực áo, ánh mắt Quang kiên quyết nhìn vào chiếc huy hiệu. Sau đó, hắn trịnh trọng cầm bằng hai tay đưa thẳng lên đỉnh đầu đặt sao cho ánh mắt có thể nhìn xuyên qua mấy cái khe đến mặt trăng. Hai chân xuống tấn, nhưng tấn này hơi kì lạ. Chỉ thấy, hắn ưỡn ngực quá nhiều về trước, mông thì hãm sâu về phía sau thành ra giống như hắn chổng mông chuẩn bị rặn ra thứ gì đó hơn.
- ỐI~~~GIỜI… ! ỐI….ối…ối…! Ư…Ư…Ư…HỰ…!
- ỐI~~~GIỜI…! ỐI….ối…ối…! SỨC~~~~~ MẠNH!
- ỐI~~~GIỜI…! ỐI….ối…ối…! BÁ ~~~~ ĐẠO !
- ………….
Quang trang nghiêm hô lớn lời thần thánh mà ông hắn vừa dạy, đồng thời cái mông nhấp lên nhấp xuống, động tác cực kì quan trọng của nghi lễ. Quả nhiên là có sự kì diệu, khi hắn trang nghiêm thực hiện nghi lễ, cái cảm giác buốt lạnh đã biến mất.
Liên tục lặp lại lời thoại, mông hắn đã chuyển sang lắc ngang hai bên. Hắn rất chờ mong sự thay đổi đến với mình.
Hành động man rợ của Quang đã thực sự làm cho mấy tên hàng phở hoảng sợ, mới có hai giờ sáng tự nhiên có thằng điên nào trốn trại chạy ra hồ phát cơn. Lo sợ thằng điên kia hóa rồ, có thể chạy ra gây hại cho tính mạng mọi người xung quanh, một chủ cửa hàng phở bò Nam Định đã dũng cảm bấm số gọi cho bệnh viện tâm thần trong thành phố, chỉ vài phút nữa là lực lượng bác sĩ chuyên nghiệp sẽ chào đón thằng điên này trở về.
Quang lúc này đã niệm đến nhập thần, mông thì chuyển qua ngoáy vòng tròn. Từng đợt cảm giác thư sướng và thoải mái từ chiếc huy hiệu truyền qua đầu ngón tay rồi chạy lan tỏa khắp thân thể khiến hắn thỉnh thoảng lại rên lên khe khẽ. Hắn không hề biết rằng, việc tế thần đáng lẽ không ảnh hưởng tới ai lại sắp bị người khác phá đám.
Khoảng 7 phút sau, lực lượng chức năng, các bác sĩ chuyên nghiệp đã tiếp cận nơi này. Vô cùng kinh nghiệm, hai nam bác sĩ vẻ mặt lạnh lùng xuống xe, nhìn lướt qua một lượt, không cần nói họ đã nhận ra đối tượng là ai và ở đâu.
- Xoạt !
Một người vung tay, chỉ thấy từ ống tay áo anh ta bắn đoạn dây thừng to bằng ngón cái. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi gật đầu, sau đó họ nhanh chóng di chuyển đến chỗ Quang đang nhún nhảy.
Không nói tiếng nào vị bác sĩ kia vung dây lên, người còn lại nhanh như chớp bắt được. Cả hai chạy quanh Quang mấy vòng, chỉ mấy phút hắn đã bị trói cứng. Nhưng hình như hắn cũng không cảm thấy việc này, cái miệng vẫn lẩm bẩm, đôi mông vẫn ngoáy mạnh.
Hai vị bác sĩ mỗi người một bên, họ vận sức khiêng Quang mang về xe. Khi đóng cửa vậy mà tay của hắn vẫn thò ra được ngoài song sắt, cố gắng hướng về phía ánh trăng miệng hét lớn lên:
- ỐI~~~GIỜI…! ỐI….ối…ối…! BÁ ~~~~ ĐẠO !
- ……….
Tiếng động cơ rồ rồ, xe chuyển hướng đi về bệnh viện. Khoảng cách ngày càng xa bờ hồ, nhưng tiếng của Quang lại không bé đi ít nào mà ngày một to hơn. Chỉ thấy mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái huy hiệu, mồm thì gân cổ gào lên những âm thanh ngày một quái dị.
- ĐÙ ~~~~ NG !
Khi mà hồ Bạch Đằng sắp khuất khỏi ánh mắt, thì bỗng nhiên, từ giữa trời cao, một tia sét to như cột đình đánh thẳng xuống mặt hồ. Thế nhưng, như có một thứ sức mạnh siêu nhiên tác động, khi đang đánh xuống một nửa, tia sét như bị một bàn tay vô hình bẻ lệch đi, hướng thẳng đến chiếc huy hiệu mà Quang chìa ra.
- ẦM ~~~~~
Chiếc xe loạng choạng vài cái rồi dừng lại, hai vị bác sĩ mặt đen sì, đầu xù như tổ quạ mở cửa xuống xe. Thở ra một làn khói khét lẹt, hai người đi về cuối xe mở cửa, làn khói đen từ trong xộc ra khiến họ ho khụ khụ. Phải đến một lúc sau, khi khói đã tản bớt hai người mới ngẩng đầu nhìn vào trong thì liền trố mắt thừ người. Bên trong thùng xe rỗng tuếch làm gì có ai, chỉ có một vài cụm khói lượn lờ phiêu đãng.
.....
- Hé... Hé… Hé…!
- Hớ... Hớ…HỚ…Hờ…!
- Tỉnh ngay thằng kia! Mày tính ngủ đến lúc nào hả!
- Cút dậy!
Một vũng nước đá từ trong không khí mọc ra, rồi rơi bộp vào giữa mặt thằng Quang.
- Tiên sư! Thằng chó nào chơi bố! Mày sắp phải chết rồi con ạ!
Đang thoái mái rên rỉ, tự nhiên một cảm giác lạnh buốt đến linh hồn đập vào mặt làm hắn nhanh chóng giật mình tỉnh dậy. Đéo cần biết là thằng nào, hắn há mồm chửi luôn sẵn sàng cho thằng phá đám một trận.
- Bố chơi mày đấy! Mày cút lại đây hộ bố cái nào! Con bitch!
- Á…! Mày được! Trốn ở đâu hả con cờ hó kia?
Đưa tay lau nước trên mặt, Quang dáo dác truy tìm kẻ hỗn láo vừa chửi mình. Hắn đã tức điên rồi, không xử thằng khốn kia không được. Liếc qua một vòng Quang liền ớ người, mắt lồi ra ngạc nhiên vô cùng không biết giờ mình đang ở đâu. Rõ ràng vài phút trước, hắn đang đứng ở bờ hồ mà bây giờ trước mắt hắn là khoảng không gian trắng xóa không nhìn thấy bờ bến. Có tiếng người phát ra, nhưng hắn nhìn mãi cũng không tìm thấy ai. Chẳng nhẽ mình gặp ma, Quang cảm thấy hoang mang tột độ liền lên tiếng hỏi thăm.
- Thằng kia! Thằng vừa nói chuyện với bố, mày đang ở đâu?
- Bố ở trên đầu mày đấy con đĩ! Còn không ngước lên mà nhìn rồi nhanh chóng thần phục.
Nghe lời, Quang ngẩng đầu lên thì thấy...
Trên đầu hắn là khối hình khổng lồ đang xoay tròn. Có phải đâu cái gì xa lạ, đây chính là cái huy hiệu của hắn được phóng to vô số lần. Vòng tròn lớn đang xoay quanh chậm chậm được điêu khắc bằng nhiều kí hiệu huyền bí phức tạp phát ra ánh sáng nhè nhẹ, hình chữ thập cân đối bên trong thì đứng yên bất động ánh lên ánh kim loại màu đen huyền bí. Còn cái khuôn mặt mờ mờ ở giữa, đến bây giờ hắn đã rõ ràng. Nó có hình dạng vô cùng thân thuộc được dùng thường xuyên trong cuộc sống...
Vâng đó chính là mặt Troll.
Âm thanh nói chuyện với Quang là phát ra từ đấy, nó đang cười đểu hắn gây ra cảm giác tức đến điên người.
- Clgt?
- Mày…! Mày vừa nói với bố phải không? – Đến bây giờ Quang vẫn còn không tin chuyện đang xảy ra với mình, điều này lật đổ nhận thức vốn không cao lắm của hắn.
- Bố láo! Chẳng nhẽ mày đang nói chuyện với cái đầu gối? You don’t say - Cái mặt kia đang biến dạng kiểu khác cười đểu trêu ngươi Quang.
Quả thật tức điên cả người, cần đéo gì phải biết đây là cái quỷ gì, phải cho nó biết tay cái đã. Từ bé đến giờ có đứa nào dám bố láo với hắn đâu, cũng không hiểu sao mọi chuyện cứ bình bình đến với hắn. Rõ ràng nhiều lúc Quang tỏ ra hung hăng mong có người gây sự, nhưng không hiểu sao mọi người nhìn hắn lúc nào cũng có cảm giác như người qua đường.
Hai tay đấm bồm bộp vào nhau, gân xanh nổi lên đầy mặt, Quang hét lên với đồ quỷ kia.
-
Fuck you! Con chó kia có giỏi thì xuống đây! Không đấm cho mày mềm người, bố cho mày đôi tông này.
- Bố đéo xuống đấy! Mày có giỏi thì lên đây giúp bố nhanh!
Cái mặt kia lại biến dạng kiểu mới đáp lời Quang, nhìn biểu hiện đang lồng lộn lên của hắn vẻ mặt kia đáng đánh thế nào. Không để hắn có thêm hành động nào nữa, khuôn mặt kia lại nói tiếp.
- Thôi ngay! Thằng ngu kia! Thời gian không còn nhiều, bố có vài lời muốn nói cho mày đây.
- Mày đã vinh dự tột cùng được Hệ Thống Troll Rampage chấp nhận làm chủ nhân đời thứ 13. Cái mày đang đứng đây là không gian bên trong hệ thống, và bố chính là hạt nhân của toàn bộ nơi đây. Đúng như mày nghĩ cái huy hiệu kia là chìa khóa kích hoạt, mà mày ngu bỏ mịa chắc đéo nghĩ ra được đâu. Thấy mày có tí tố chất, mà thời gian hơi gấp bố chọn tạm mày làm chủ nhân nơi này.
- Hệ thống Troll Rampage là sự kì diệu của tạo hóa. Tại sao có bố đéo nói. Mày chỉ cần biết nó sẽ giúp mày có SỨC ~~~~ MẠNH… BÁ ~~~~ ĐẠO… là được. Mày chỉ cần làm một số việc mà Hệ Thống đề ra để tạo nguồn năng lượng cho nó duy trì và nâng cấp, sau đó mày sẽ được giúp nhiều cái. Giúp gì cho mày tạm thời ông mày không có hứng nói, nên mày không cần phải hỏi.
- Còn nữa, mày nhìn xuống ngực mày đi. Đấy… Đấy… Cái hình xăm huy hiệu giữa ngực mày đấy. Ông với mày sẽ liên lạc qua đó, có gì cần thì gọi không bận ông sẽ trả lời. À! Thằng cu tên Phát Quang nhỉ, từ giờ ông đây sẽ gọi mày là cu Quang.
- Ừm! Cu Quang này, khi hệ thống kích hoạt đã gây ra vết nứt trong giao điểm thời-không nên đã tiện cái đưa cu đến thế giới khác, nói chung đây éo phải Trái Đất nhé. Còn ở đâu thì còn lâu ông mới nói.
- Thôi! Chào! Ông hết năng lượng rồi, phắn đây.
- Chíu !
- Ê... Á… Á… Á…
Cái tự nhận là hạt nhân hệ thống kia sau khi nói liên thanh, không để cho Quang được kịp thắc mắc hỏi gì nó liền nháy một phát biến mất. Thế là cảm giác không trọng lượng truyền tới, hắn thấy mình đang rơi.
- Bịch!
Âm thanh va chạm rất lớn cho thấy cú ngã không hề nhẹ, vị trí tiếp xúc với mặt đất chính là cái bụng yêu quý của hắn. Một cảm giác vô cùng thốn từ rốn truyền ra, từng cơn đau quặn lại làm hắn khò khè khó thở.
- Cái… Đồ… Chó… Chết…!
Khó nhọc chống hai tay nhổm người dậy, miệng run run chửi chưa hết câu hắn liền câm nín hoảng sợ nhìn về đằng trước. Trước mắt hắn là con lợn rừng to như nghé con đang trừng mắt về phía hắn thở phì phò, một cái chân trước cạo cạo xuống đất có vẻ nó sắp lao vào tấn công. Nhìn đôi răng nanh to như quả chuối nhọn hoắt của nó, Quang đau khổ nuốt nước bọt.
- Éc….!
- Bộp..! Bộp..! Bộp…!
- Ớ ớ ớ…..!
Được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Kịch bản và viết chính: Th.a Woa (Thăng Thiên Họa)
Giám sát nội dung: Sói lạc lối
Chỉnh sửa hoàn thành: Lan Thi
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na
Hiếm hoi còn tồn tại , tu tiên nhẹ nhàng hài hước đáng để đọc Hack Kề Bên Người Cỏ Dại