• 108

Chương 2: Bố còn sống... Thật không thể tin nổi!


.-o0o-.

Khi con lợn cắm đầu lồng lên, lao nhanh về phía Quang thì bản năng sinh tồn đã giúp hắn rơi vào trạng thái chân nhanh hơn não.

Quay người, co chân chạy thẳng.

Bằng 120% sức lực của bản thân, Quang chưa bao giờ thấy mình chạy nhanh như vậy. Đằng sau, sát đít hắn, con lợn rừng khổng lồ vẫn đang giương đôi răng nanh to của nó, dí về phía trước mà đuổi theo. Chỉ cần tiếp xúc nhẹ với cơ thể Quang thôi thì hắn tin chắc rằng, mình sẽ được trải nghiệm cảm giác tung bay rồi chết.

May thay, Quang ngu nhưng không yếu. Dù sao hắn cũng luyện chút võ mà, tốc độ chạy không dám khoe nhưng cũng ăn đứt người bình thường. Mà con lợn rừng kia trông to thế thôi chứ bốn cái chân ngắn ngủn chạy lại không nhanh cho lắm, thế nên tạm thời hắn vẫn ổn.

Hơi yên tâm vì khoảng cách với con lợn hung dữ còn tương đối an toàn, mà xét theo cái tốc độ này nó còn lâu mới đuổi kịp Quang. Bây giờ, hắn chỉ nhắm xem chỗ nào cao cao để nhảy lên trốn, vậy là xong, lợn dù to thế nào cũng không đến mức biết leo cây mà.

Cắm đầu chạy tiếp.

Có vẻ như càng đuổi, cái con lợn điên này lại càng phát cuồng lên thì phải. Chẳng khác gì một cỗ xe tăng thiết giáp, nó hầu như không thèm quan tâm đếch gì đến bao nhiêu là vật cản trước mặt mình mà nhất nhất đều ủi tung lên hết cả. Thi thoảng quay đầu lại, Quang đều thấy đáng sợ vãi cả đái ra tới nơi rồi. Rõ ràng hắn đã làm cái éo gì đâu, vừa rơi ra là ăn ngay quả đắng. Mẹ nó! Chỉ tại cái Hệ Thống chó má gì khốn nạn không tưởng được.

Oán thầm trong lòng, Quang đã chửi cái Hạt Nhân mất dạy đó đến trăm lần rồi. Trước mắt cũng không phải lúc tra hỏi thằng kia, phải tìm chỗ thoát thân cái đã. Thế nên, hắn vừa chạy vừa dáo dác nhìn xung quanh.

Cảnh vật trôi nhanh qua tầm nhìn của Quang. Hắn ngu nhưng cũng nhìn ra được đây khu rừng nguyên sinh với nhiều cây cổ thụ khổng lồ hàng chục người ôm không hết. Toàn là những loại cây kì quái đủ loại hình dáng nhìn dị vô cùng. Tính hiếu kì ầm ầm nổi lên, nhưng bây giờ hắn không có rảnh, thế nên đành gác cái ham muốn quan sát và ý tưởng nghiên cứu khoa học đi vì mối nguy hiểm vẫn bám theo sát đít.

Trèo lên chỗ cao.

Đây là rừng thì tất nhiên, cách tốt nhất là leo luôn lên cây. Thế nhưng, một khi đã nhọ thì nó phải nhọ đủ đường. Cây cối ở đây thân to vật vã. Chỉ là nhìn lướt qua thôi mà hắn đã dễ dàng nhận thấy cây nào cây đấy đều bự cỡ vài người ôm cả rồi. Thân bự thế thì leo lên khó lắm.

Thực ra thì thi thoảng hắn cũng gặp vài cây nhỏ. Nhưng mẹ kiếp cái nơi này. Cây to thì to đéo đỡ được, cây nhỏ thì lại nhỏ đéo khác gì cành củi con. Nhiều lần Quang cũng muốn đánh bạo trèo lên nhưng hắn lại không tin tưởng vào hạng cân của mình cho lắm. Chẳng biết cái thứ khẳng khiu kia có đủ sức đỡ được mình hay không, lại chưa thèm tính đến cả một con lợn rừng khổng lồ đang phát cuồng bên dưới.

Thế là đành phải chuyển mục tiêu. Hắn bây giờ đang nhắm lấy một chạc cây vững chắc cao vừa tầm, để rồi bật người bám vào leo lên cao, vậy là an toàn ngay.

Đúng! Dự định là tốt như thế, nhưng mà để thực hiện được thường đéo dễ như thế.

Đang chạy một cách thư sướng nhẹ nhàng, có vẻ Quang đã bắt đầu quen với cái cường độ hoạt động này rồi. Cứ để mặc âm thanh gào rú của con lợn lòi đằng sau cứ táp ầm ầm vào lưng, Quang thoải mái chạy đi. Hắn đã bớt sợ hơn nhiều rồi. Theo cái tình hình này thì con quái lợn đó còn lâu mới đuổi được hắn, khoảng cách được giữ ổn định ở mức tương đối an toàn.

Sự uy hiếp đến tính mạng của mình không còn quá lớn, tâm trí của Quang dần ổn định lại. Bằng một cách bình tĩnh, Quang đang tìm vị trí cắt đuôi thích hợp trong những bụi rậm xum xuê hay là trên những tán cây to đùng kia.

Dự định là vậy, thế nhưng, những biến cố cứ đột ngột phát sinh ngoài ý muốn...

- Ố ồ ! Cu Quang được phết ! Anh bắt đầu thích chú mày rồi đấy! - Cái giọng khốn nạn của hạt nhân hệ thống bỗng vang lên bên tai làm Quang giật nảy hết cả người - Xét thấy nỗ lực sinh tồn rất cao của cu, anh mày quyết định giúp đỡ một tay.

- Tèeee tè ! Hệ thống Troll Rampage xét thấy kí chủ có những nỗ lực vượt bậc để giành giật sự sống. Vậy nên phần thưởng đầu tiên sẽ được Hệ Thống free trao cho. Mong rằng kí chủ sẽ nỗ lực hơn nữa để mang lại mạng sống cho mình.

- Piu ! Tăng 30 cân phụ trọng tác động lên kí chủ. Phần thưởng sẽ được tiến hành ngay không phản đối, không thắc mắc. Phần thưởng có tác dụng diễn ra trong 10 ngày.

- Bụp !

Sau khi âm thanh cuối cùng chấm dứt, Quang không kịp nói gì cả mà hắn đã cảm thấy cơ thể mình trầm xuống. Hai chân nặng như đeo chì.

- Ôi cái đệt!!! - Hốt hoảng thốt lên một câu cảm thán, tí nữa thì Quang vấp ngã chổng kềnh. Mẹ nó! Đéo biết cái hệ thống khốn nạn kia coi kí chủ của nó là cái gì, đã đếch giúp được cái gì thì chớ, lại còn đeo thêm cho quả tạ trên người.

Chạy bình thường còn cố được, bây giờ tự nhiên phải vác thêm ba mươi cân. Cơ thể vốn đã mệt mỏi sẵn, lại chưa thích ứng kịp, Quang chạy một cách khó khăn, tốc độ đương nhiên là giảm hẳn.

Rất sát sau lưng, hắn đã bắt đầu cảm giác được hơi thở của con lợn quái ngày một gần. Theo tình hình này chẳng mấy nữa hắn sẽ bị húc tung bay, cái mạng nhỏ bây giờ mong manh hơn bao giờ hết.

- FUUUUUCK YOU !

Chửi lớn một câu, sau đó gồng mình lên dame, Quang đang cố vắt kiệt hết tiềm năng trong cơ thể mong sao có thể kéo dãn khoảng cách ra.

Có vẻ không ăn thua lắm, hắn đả cảm thấy từng làn hơi thở nóng rát, hôi thối của con lợn phả vào lưng, lùa qua làn tóc rối rồi chui luôn vào trong lỗ mũi mình rồi.

-Ụt...! Ụt...! Ụt...! Ụt...!!!

Cặp răng nanh hoành tráng đã cận kề sát đít.


Ôi! Chẳng nhẽ thằng Quang này lại phải chết vậy sao? Mẹ nó! Ông trời bị mù mắt rồi hả!?
Cảm thán mấy câu trong lòng, hắn đã bắt đầu thấy nản rồi. Đúng là nhọ đến không thể nhọ hơn, nước mắt Quang bắt đầu chảy ra.

Bi thương đến não lòng.

Tưởng chừng số phận đã định đoạt, một người hiền sắp phải ra đi... Nhưng may thay, Quang đã nhìn thấy hi vọng phía trước.
Cách hắn gần chục mét phía trước, trên cây cổ thụ khổng lồ buông thõng xuống một đoạn dây leo khá to, cỡ phải bằng cổ tay. Cảm giác hưng phấn khi có tia hi vọng kích thích vào cơ thể giúp hắn bộc phát được thêm chút tiềm năng nữa kéo dãn mông mình ra xa khỏi cặp răng nanh thêm một tí.

Gần chục mét không tính quá xa, chẳng cần đến vài giây, hắn tới nơi. Hít sâu, co chân bật mạnh. Quang tung người bay lên, hai tay vung ra tóm chặt lấy sợi dây leo đang buông xuống. Đồng thời hắn sảng khoái thét dài lên một câu.

- À ~~~ HÚ UUU!

- Ééééc !

Mất đi mục tiêu, con lợn quái nhỡ đà lao thẳng vào gốc cây cổ thụ.

- Rầm… !

Một âm thanh trầm muộn phát ra, qua đoạn dây leo thõng xuống, Quang có thể cảm nhận thấy cả cái cây đều rung rinh một hồi.

Cú va chạm có vẻ mãnh liệt thật đấy, nhưng hình như không gây ra được bao nhiêu tổn thương cho con lợn. Con quái lợn loạng choạng đứng lên, chỉ lúc lắc cái đầu vài cái rồi sau đó, ánh mắt hung dữ lại một lần nữa chiếu thẳng lên người
Quang.

- Ôi cái định mệnh! - Thấy con lợn chết toi kia có vẻ không sao, mà vị trí hiện tại của hắn cũng có vẻ không được cao cho lắm. Thế là:

- Hây...! Hây...! Hây...! - Chẳng khác gì một diễn viên xiếc nhào lộn, chỉ vài động tác cơ bản, Quang đã leo được lên cao thêm vài mét, hắn có võ mà. Hình như càng trèo lên cao cái dây leo này lại càng to ra thì phải, ở dưới có bằng cổ tay, lên đến đây đã to bằng bắp đùi của hắn luôn rồi. Hơi lạ nhưng chắc là đéo có sao đâu, hắn bây giờ đã có một cự li khá là an toàn với con lợn.

Cảm thấy yên tâm một chút rồi Quang liền ngó xuống dưới nhìn con lợn.

Ồ! Bây giờ thì hắn có thể yên tâm hẳn. Con quái lợn hầm hè, lồng lộn bên dưới, thi thoảng có cố gắng nhảy lên đợp vào cái mông căng nì đang đung đưa trước mõm của Quang nhưng thất bại.

Chắc chắn rằng thứ đồ quái vật kia không thể làm gì được mình Quang bắt đầu quay ra trêu chọc nó vài câu cho bõ tức.

- Come on Baby ! - Hét lên với chất giọng đầy khiêu khích, Quang còn lúc lắc cái mông của mình.

- Con súc vật! Mày giỏi thì bay lên đây giết bố hộ cái! Cái mả cha mày, sao mày không sủa nữa đi con chó! - Chửi tục thật đúng là cách giải tỏa tốt nhất mà, mới văng ra vài câu mà Quang đã cảm thấy sướng hết cả mồm. Mà đã chửi tục xong thì đương nhiên là phải phóng bậy:

- Khạc…! Phụt..! Phụt…!

Vài ngụm nước bọt bay ra, bắn thẳng vào mắt con quái lợn.

Mẹ nó! Tí nữa thì đời trai của hắn tan nát vì cái con súc vật này, không tức sao được.

Bây giờ đã an toàn, nhưng cứ đung đưa thế này cũng không phải là biện pháp hay. Hắn nghĩ là sẽ trèo cao lên nữa, trèo hẳn lên thân cây, kiếm lấy chỗ nào dễ ngồi mà nghĩ đã, rồi sau lại tính tiếp. Mà còn đề phòng cả trường hợp
Nhọ đủ đường
nữa, chẳng may cái dây tuột hay đứt xuống thì chỉ có nước ôm hận.

Bên dưới, con lợn vốn đã định bỏ đi, nhưng bị Quang liên tiếp khiêu khích đã làm nó thực sự nổi giận. Cứ nhìn đôi mắt dính mấy bãi nước bọt của Quang thì biết, nó đã chuyển sang màu huyết hồng có vẻ như thề không giết được hắn thì sẽ không đi.

Mặc kệ con quái lợn, Quang tập trung vào sợi dây leo đang bám, chuẩn bị leo lên tiếp. Lúc nãy gấp quá không để ý gì, bây giờ nhìn kỹ lại thì...

- Ôi cái ! - Thật bất ngờ, cái mà hắn đang bám vào đu đưa nào phải sợi dây, đây rõ dàng là cơ thể của một con vật sống. Mấy mảng giống như vỏ cây nhìn qua thì to nhỏ không đều nhưng để ý khĩ sẽ thấy chúng được xếp theo một quy luật nhất định. Và quan trọng nhất, bản thân cái đoạn
Dây leo
hắn đang bám cả người này vào liên tục hơi phập phồng to nhỏ giống y như nhịp hô hấp. Một thứ mạch đập mạnh mẽ truyền qua hai bàn tay của hắn.

Suýt nữa thì linh hồn của hắn nhảy ra ngoài thoát xác khi ý thức được hoàn cảnh của mình. Rồi con tim hắn lại càng ngày càng lạnh đi vì cái thứ này đang từ từ chuyển động.

- Ực! - Khó nhọc nuốt ngụm nước bọt, Quang ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Không nhìn thì thôi vừa nhìn hắn liền cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng lạnh lẽo. Nương theo thân thể con rắn dài phải đến chục mét này, quấn quanh một cái trạc cây to đang thò ra cái đầu quái vật khủng bố tức giận nhìn hắn. Cái thứ này không biết là trăn hay rắn nữa chỉ thấy nó có cái đầu to như thùng nước, cả người màu xanh vỏ cây, hai mắt thì đen thăm thẳm nhìn Quang, cái lưỡi thỉnh thoảng lại thò ra thụt vào phát ra âm thanh xè xè.

Con lợn rừng hình như giờ cũng mới phát hiện ra con mãng xà này, nó nhanh chóng tịt ngòi ỉu xìu. Nhìn Quang một tí xong lại nhìn con rắn kia một tí, rồi nó quay đầu chạy thẳng. Xem phản ứng của con lợn, có ngu đi nữa hắn cũng biết con mãng xà này rất là ghê gớm.

- Chào! Mình đi nhé!

Híp mắt cười với con quái vật, chào hỏi một câu, Quang từ từ tụt xuống với ý đồ một đi không trở lại.

Nào có chuyện dễ dàng như thế.

- Xì... Xì... - Con rắn khẽ phát ra một tiếng rít. Đối với nó, trông Quang thật nhỏ bé, yếu ớt và đáng thương. Cái thứ vật nhỏ không đáng nhắc tới vậy mà hôm nay lại dám quấy nhiễu nó nghỉ ngơi. Vốn chưa tiêu hóa hết con mồi trước, hung tính trong lòng chẳng có bao nhiêu, thế nhưng, là một con hung thú, nó phải có tôn nghiêm của mình.

Thân thể to lớn hơn động để cái đuôi vẩy mạnh. Quang bị hất văng ra khỏi người con rắn.

- Ui...! - May mà rơi ngay vào một tầng lá mục, Quang nhổm người, vừa mới loạng choạng đứng lên thì con rắn đã quăng người, một cái miệng to như chậu máu há ra, táp tới.

Cú ngã vừa rồi đau vãi, Quang vốn còn hơi choáng, đầu óc còn chưa kịp tỉnh ra thì cái miệng lớn đỏ lòm của con rắn đã táp tới gần.

- Hự! - Không hổ với cái danh hiệu
Tay chân nhanh hơn não
, trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể Quang tự làm ra phản ứng. Nghiêng người, lật mình, dưới chân đồng thời phát lực, Quang kịp thời né thoát về một bên ngay trước cái khoảnh khắc con rắn tợp vào.

Khi mà cái cơ thể không lồ phủ đầy vảy giáp xanh biếc lướt sát qua võng mạc, Quang sợ đến mức tỉnh cả người.

- Ố! - Mạnh mẽ xoay người trước cả khi động tác né ban đầu kịp kết thúc, hai chân cùng giậm mạnh, Quang cắm đầu, chạy thẳng.

- Ầm...! - Nghe âm thanh va chạm khốc liệt vọng đến từ sau lưng, Quang mừng chảy cả ra nước mắt. Cuối cùng thì bao nhiêu năm kiên trì luyện võ của hắn cũng phát huy được ra tí tác dụng.

- Vút…!

- Rầm….!

Lại thêm vài tiếng vang khác, Quang không biết là cái gì nên đánh bạo quay đầu xem một nhát. Chỉ dám liếc nhanh một cái:

- Ối dồi ôi! - Lũ động vật ở đây điên hết rồi thì phải, lúc trước là con lợn rừng, bây giờ là con mãng xà. Xét về tính nguy hiểm thì con sau ăn đứt con trước là cái chắc. Mà nguy hiểm hơn thì cái mạng nhỏ của hắn cũng lại mong manh thêm mấy phần.

Nỗi sợ như một thứ động lực lớn lao giúp cơ thể Quang chuyển động. Mặc dù mệt lắm nhưng đôi chân vẫn cứ chạy. Lồng ngực đau thắt lại, nhưng chỉ một thoáng qua rồi cảm giác về những cơn đau tiếp theo cứ nhạt nhòa. Trong đôi mắt, tiêu cự cũng tản ra, để cho cảnh vật xung quanh trôi qua võng mạc, chẳng thể nào tập trung được vào một điểm nhìn cụ thể. Trạng thái này Quang biết, đây là một khoảng trơ cảm giác sau khi một con người vượt được quá giới hạn cơ năng của mình. Hồi còn tập võ với ông nội, hắn cũng trải qua vài lần rồi. Thế nhưng hắn biết, cái trạng thái này chẳng thể duy trì được lâu và ngay sau đó sẽ là thoát lực toàn thân cũng với những cơn đau do co cơ liên hồi. Vậy nên, một khi rơi vào trạng thái này cũng đồng nghĩa với việc bạn sắp sửa không cử động được nữa rồi. Và trong tình cảnh của Quang bây giờ thì cũng coi như là xác định, bạn xin dừng cuộc chơi tại đây.

Một phút...

Hai phút...

Ồ! Quang càng chạy càng bon. Cái trạng thái mà Quang nghĩ rằng sẽ chẳng thể nào kéo dài quá 50 giây vậy mà vẫn chưa kết thúc. Sự thoát lực hoàn toàn và những cơn đau có thể làm người ta ngất đi đợi mãi mà không đến. Thế là Quang cứ chạy, cứ chạy trong cái trạng thái mệt mỏi rã rời, với ngực đau, eo đau, cổ cũng đau, với đôi mắt ngày càng nhòa đi để mặc cho cành cây, gai góc cứa tan làn da trắng lộ ra bên dưới cái quần đùi bò của hắn.

IQ của Quang không được cao cho lắm, bây giờ lại mệt gần chết rồi nên hắn chẳng thể nghĩ được gì về cái trạng thái kì lạ của mình. Có thể là nhờ cái thứ Hệ Thống khốn kiếp kia, nhưng bây giờ không có thời gian hỏi, mà có hỏi nó cũng chưa chắc trả lời.

Hắn thấy đời mình đã bắt đầu thay đổi rồi, bây giờ không bình thường nữa mà là nhọ liên tiếp.

Đằng sau đương nhiên con mãng xà khổng lồ đuổi theo, cái thứ vật nhỏ kia đã thực sự chọc giận đến nó rồi, không đuổi theo nuốt sống, thì đúng là có lỗi với bản thân.

Con mãng xà này đúng là nguy hiểm hơn, nhưng tốc độ không được tốt lắm. Chậm hơn con lợn kia một đoạn, không có chân mà làm sao nhanh hơn đôi chân đã thành tàn ảnh của Quang được. Đau ở chỗ, bình thường hắn có thể dễ dàng chạy thoát con quái vật kia thôi, bây giờ tự nhiên phải mang 30 cân phụ trọng trên người. Mẹ nó! Hắn cảm thấy tốc độ của mình đang chậm dần thì phải.

Kịch bản lại bắt đầu diễn ra na ná lúc trước, con mãng đã rút ngắn khoảng cách ngày gần với Quang. Thấp thoáng phía sau, hắn có thể cảm thấy âm thanh xè xè của con quái vật khi lưỡi nó thò ra thụt vào. Bây giờ tình cảnh còn khốn nạn hơn trước, con rắn này biết leo cây vậy nên hắn không thể trông chờ vào việc leo lên chỗ cao được.

Cảm giác nóng cháy từ ngực và cảm giác rã rời đã bắt đầu đánh lên thần kinh trung ương, việc này báo hiệu cho hắn biết, hắn sắp đứt rồi. Vậy kết quả cỏ thể dễ dàng tưởng tượng ra, không cắn chết thì cũng bị vờn cho nhừ tử rồi cũng lại bị cắn chết thôi.

Con mãng xà đã gần quá rồi, Quang bắt đầu ngửi thấy mùi tanh hôi từ miệng nó thoát ra. Vậy mà phía trước lại có một bụi cây gai cực lớn chắn đường. Kiểu này bắt buộc hắn phải đổi hướng đây. Mà đổi hướng thì phải giảm tốc độ và khi đó chắc chắn hắn sẽ được đi khám phá dạ dày con quái vật.

Kệ mẹ nó. Phi thôi.

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Quang lúc này, và để thực hiện điều đó hắn không chút do dự phi xuyên qua bụi gai mặc dù biết rằng cảm giác sẽ thốn.

- Phụp…!

Anh dũng phi vào trong bụi gai, may cho Quang là bụi gai này chỉ to ngang thôi chứ không dày thế nên hắn lập tức xuyên được qua phía bên kia của cái bụi chứ nếu không bị giắt lại ở giữa thì thốn phải biết. Chỉ có điều, nhọ thì nhọ liên hoàn còn may thì chỉ may nhỏ giọt. Đằng sau cái bụi gai đó chính là khoảng không trống rỗng.

- Ớ ớ ớ ớ ớ Ờ !

Cảm giác không trọng lượng truyền đến, và hắn nhẹ nhàng rơi xuống thác nước từ độ cao gần hai chục mét. Thay vì nín thở cố gắng định vị bản thân sao cho vị trí tiếp xúc với mặt nước là tốt nhất thì hắn lại há mồm hét to chân tay vung loạn xạ. Vậy, đương nhiên cái bụng thân yêu của hắn lại tiếp tục đập vào mặt nước.

- Đùm!!! - Âm thanh trầm muộn phát ra, còn Quang liền chìm sâu vào cái hồ bên dưới thác nước.

Phía trên, con mãng xà ngóc cổ qua bụi gai, rít lên những tiếng không cam lòng, rồi bất mãn bỏ đi, coi như một chuyến săn mồi không thu hoạch.

.....

Bên dưới thác nước, sóng đánh ầm ầm, bọt trắng tung bay.

Ngay sau khi con rắn lớn bỏ đi, Quang bắt đầu nổi lên khỏi mặt nước. Thứ đầu tiên lộ ra khỏi không khí là hai quả mông của hắn, tiếp đến là lưng, rồi chóp đầu, cuối cùng là hai tay hai chân dang rộng ra như xác người chết trôi.

- Ào...

Cái hồ bên dưới con thác không lớn mấy, Quang lập tức bị sóng đánh dạt vào bờ, mắc vào một bên ghềnh đá.

- Tạp...

Lại một con sóng nữa, lần này hơi lớn nên khi đập vào mặt Quang, nó giống như một cái bạt tai thật mạnh vậy.

- Khụ... Khụ...! - Giật mình, sặc sụa, Quang vùng dậy phun ra một ngụm nước lớn trong mồm rồi tiếp tục ho khằng khặc. Bây giờ thì cả ý thức lẫn cảm giác đều quay trở lại rồi, đau nhưng hắn biết mình còn sống.

Cố gắng leo ra khỏi ghềnh đá, lại lết thêm một đoạn lên trên bờ, vẫn còn ho vì sặc nước, lại quá đỗi mệt mỏi, hắn buông xuôi.

Nằm như một con cá chết khoảng hơn chục phút, Quang mới run rẩy chống hai tay ngồi dậy. Ngay sau đó hắn vội vàng căng mắt ra quan sát kĩ xung quanh xem có gì nguy hiểm không, hai tình huống trước đã làm hắn sợ vãi đái ra rồi.

Thở phào một hơi, trước mắt cũng không có gì nguy hiểm cả. Cảnh vật cũng chỉ có một cái thác nước đang chảy rầm rầm xuống lòng hồ, đằng sau lại là khu rừng rậm với những gốc cây khổng lồ, mới nhìn thôi mà hắn đã cảm thấy ghê rồi.

Cái hồ này cũng không phải là hồ kín, mà nó chỉ là điểm dừng chân tạm thời của thác nước. Khi nó đổ bộ từ trên cao xuống tạo ra một vùng nước đọng nhỏ, sau đó liền nhanh chóng phá đường thành dòng suối chảy xuyên vào rừng. Bên trên và bên dưới là hai mảng địa hình bằng phẳng giống nhau, do hoạt động của tầng địa chất ngầm mà bị tách đôi ra một mảng trên cao một mảng dưới thấp.

Thần kinh vừa thả lỏng một tí, lập tức từng đợt cảm giác đau nhức truyền nên não bộ làm cho Quang phải nhăn mặt. Hắn cảm thấy mặt và chân tay rát rạt khó chịu, nhất là cái bụng sau hai lần va chạm bây giờ vẫn còn đau thắt liên hồi.

- Ối… Chà !

Vừa đưa tay lên mặt sờ nhẹ thì nhói một cái, Quang đau quá phải bật thốt lên. Khuôn mặt mà hắn tự cho là đẹp trai bây giờ xuyên đầy gai nhọn, cú băng qua bụi gai đã mang cho hắn hậu quả tương đối nghiêm trọng. Cố nén đau thương, Quang mò mẫm nhổ hết gai trên mặt nhưng có vẻ chân tay hắn cũng không được tốt lắm vì tình trạng của chúng còn kinh hơn trên mặt.

- Mẹ nó ! Cây éo gì mà lắm gai vãi cả ra!

Cảm thán một câu, Quang lại kiên trì công việc gian khổ của mình.

Khi mà cái gai cuối cùng bị nhổ ra, hắn mới ngạc nhiên mà phát hiện ra rằng bộ quần áo của hắn vậy mà không chịu bất cứ gì tổn thương gì. Vô cùng lành lặn đến một vết xước nhỏ cũng không có, đặc biệt là đôi tông. Rõ ràng hắn đi tất xong mới đi tông nên khó đi cực kì, thế mà khi hắn chạy nhảy tưng bừng nó không bị tuột mất mà như dính chặt vào lòng bàn chân mình vậy. Biết là đôi tông gia truyền này bền vô đối rồi, nhưng lúc trước hắn chạy như phá, thế mà nó không hỏng lại ánh nên một màu đen huyền bí. Với chỉ số thông minh thấp hơn mức bình thường của mình, Quang nhanh chóng không có câu trả lời rồi mặc kệ nó.

Ngước lên nhìn bầu trời, Quang thấy trời sắp tối rồi nên hắn nhanh chóng quay ra suy nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ. Càng nghĩ lại càng ức, chỉ vì cái Hệ Thống chó chết gì đó mà hắn bị lâm vào tình cảnh nguy hiểm trùng trùng này.

Hồi bé hắn cũng đã nhiều lần phải sống một mình trong rừng, do ông nội bắt hắn thả vào xong bỏ đấy nói là luyện võ. Vậy nên hắn cũng không sợ phải ở một mình trong rừng, nhưng đây éo phải Trái Đất. Chỉ một con lợn và một con rắn thôi cũng đã khiến hắn phải chạy phọt cứt ra rồi, ở lâu thêm nữa không biết còn những loại quái vật nào bò ra đe dọa tính mạng mình không?

Không biết thì hỏi thôi, cái thằng chó chết nó chả bảo gọi nó qua hình xăm trước ngực à. Vậy là Quang thành thật cất tiếng gọi.

- Ê! Con chó! Mày có đây không?

- Con Bitch Hệ Thống ơi! Ra cho bố hỏi cái nào?

- Ê… Này… Mày đâu rồi ?

- ………..

Sau khi hò hét một lúc với cái hình xăm trước ngực, Quang bắt đầu nản vì không có hồi âm, cái đồ mất dạy không biết là biến mất, hay là lặng im trêu ngươi hắn.

Tự dưng bị đưa đến nơi này, lạ nước lạ cái, còn bị truy sát suýt chết làm hắn cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Những giọt nước mắt khuất nhục bắt đầu tuôn ra từ đôi mắt Quang, từ bé đến giờ hắn nào có bị ai chơi đến mức này đâu, vừa nhục vừa tủi thân.

Có lẽ tiếng khóc thút thít của Quang đã làm cho Hệ Thống cảm động, nó không kìm được mà buông ra lời an ủi.

- Ồ con đĩ ! Mày bị trĩ hay sao mà khóc thảm thương thế? Nếu bị thật ông mày có khối cách trị đây này. Vì cu là kí chủ nên được free. Các biện pháp như giứt bỏ búi trĩ, đốt bỏ búi trĩ, hấp bỏ búi trĩ…. Chọn đi cu em! Còn chờ gì nữa?

Vừa nghe thấy cái giọng bẩn bựa này, Quang có cảm giác như muốn nổ tung. Hắn không do dự nói ra suy nghĩ trong lòng.

- Con chó! Bố tưởng mày chết luôn rồi cơ!? Cái tiên sư nhà mày! Mày nói bố là kí chủ, sao bố thấy giống nô lệ hơn thế!

- Ơ! Cu hiểu ra rồi à? Mà từ giờ phải gọi anh là Mr.Troll. Không nghe anh cho mông đít nở hoa đấy nghen! – Hệ thống hóm hỉnh trả lời.

Tức đến rát phổi, mặc dù hắn ngu nhưng cũng biết giờ không phải lúc lằng nhằng với nó. Quang đi luôn vào vẫn đề.

- Mr.Troll thì Mr.Troll. Mày cho ông hỏi, ông đang ở đâu và thoát ra khỏi đây bằng cách nào?

- Chào nhé! Hết năng lượng rồi. Phắn đây! – Hệ thống nhanh nhảu trả lời rồi biến mất.

- ...

- Mẹ nó! Con đĩ mày đâu rồi?

- Ê! Con chó, đi thật à…? Ê…? Tao đùa tí thôi, ra nói chuyện cái…! Ê... Ê..!

Mặc kệ Quang ra sức gọi nhưng Mr.Troll kiên quyết không trả lời, có vẻ nó đã đi thật, bỏ mặc hắn lồng lộn lên vì tức. Thấy không hiệu quả Quang đành phải im miệng cho đỡ phí sức, vì bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy cơn đói đến dữ dội rồi. Lấp đầy cái bụng đã rồi tính tiếp, đó là suy nghĩ của hắn lúc này, vậy nên hắn ngay lập tức di chuyển kiếm đồ nghề chuẩn bị xiên cá.

Muốn có đồ nghề thì phải đi vào rừng tìm là điều tất yếu, mặc dù nguy hiểm chập chùng nhưng Quang cũng biết tự động viên mình. Hắn nghĩ rằng theo nhiều phim truyền hình đã xem, cạnh mấy cái hồ thì bao giờ cũng vô cùng nguy hiểm, thường là vậy mà. Được cái là gần nguồn nước và lắm thức ăn, chỉ cần hắn cẩn thận tí chắc là không sao đâu. Hắn chỉ cần một chút thời gian để khôi phục
sức mạnh
và làm quen hoàn cảnh thôi, sau đó thì bỏ đi chứ ở cái nơi rừng rú này làm đéo gì.

Vừa trải qua sinh tử tồn vong, lại thoát chết trong gang tấc nên giờ Quang nghĩ thoáng lắm. Vẫn hơi mệt tí nhưng cảm giác sinh lực tràn trề, hắn nghĩ bây giờ chẳng thứ gì có thể cản mình được nữa rồi. Bởi vì hắn là:

- BÁ ~~~~~ ĐẠO!!!!!

- GRA ~~~ O !

Vừa đi được vài bước, đột nhiên có tiếng con gì rống to lên đến điếc màng nhĩ từ khu rừng trước mặt vọng lại làm hắn giật bắn mình. Nhanh như một con chó con, Quang chạy gấp ra sau tảng đá lớn cạnh bờ hồ nấp vào đấy rồi không dám ló đầu ra.

- Ầm…! Ầm…! Ầm…!

- GRAOOOOO!

- CHOENG…!

- …………….

Ngay sau tiếng thú rống một tí, là một loạt âm thanh va chạm nghe điếc tai vọng lại làm hắn run lên cầm cập. Từng tiếng ma sát kim loại gây buốt màng nhĩ vang lên liên hồi.

Hắn không biết cái quỷ gì đang diễn ra, rất muốn đi xem nhưng lại sợ nên đành thôi. Cố gắng nép thật sát vào cái hốc trong tảng đá lớn, đợi nửa tiếng sau âm thanh yếu dần rồi mất hẳn. Đợi thêm lúc nữa, hắn mới dám thò đầu ra nhìn về phía trong rừng hướng phát ra âm thanh. Vừa nhìn, hắn liền bật thốt lên.

- Á hự! Có ngườiiii...!



Được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão

Kịch bản và viết chính: Minh Thần
Giám sát nội dung: Sói lạc lối
Chỉnh sửa hoàn thành: Lan Thi

Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na

 
Hiếm hoi còn tồn tại , tu tiên nhẹ nhàng hài hước đáng để đọc Hack Kề Bên Người Cỏ Dại
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Akaytino.