• 155

Chương 3:


Tối đó, tụi bạn đã băng bó cho Khang, nó đang nằm dài coi TV, trên TV đang chiếu phim hành động. Khang chăm chú xem, một cái bóng lướt qua sau lưng Khang. Nó cảm thấy lạnh sống lưng, liền quay lại thì không thấy ai, Khang quay lại xem TV, cứ nói thầm:
-Rõ ràng là có một ai đó vừa mới đi qua mà
-Cộp!!
Có tiếng động từ phía cái tủ đồ nằm trong góc tường, Khang tắt TV, chầm chậm bước đến, tự hỏi có cái gì trong đó. Khang đã bước đến chỗ cái tủ, tay run rẩy đưa lên cái tay nắm, xoay nghe một tiếng
Cạch
. Khang mở nhẹ cái cửa ra, hé một chút, tối quá không thấy gì được, Khang quyết định mở cái cửa hẳn ra, tiếng cửa tủ nghe kèn kẹt thấy mà ghê. Khang lấy hết can đảm, mở mạnh cái cửa ra, đúng lúc đó có tiếng chuông cửa, Khang quay lại nhìn cửa chính, rồi chạy ra mở cửa, khi cái cửa vừa mở hẳn, lộ ra một đứa nhóc ngồi trong đó, với đôi mắt căm hận, áo quần thì ướt đẫm, nhìn Khang, rồi biến mất như một ảo ảnh. Khang chạy ra mở cửa
-Hồi sáng Khang bị thương à??Có sao không vậy, Hồng vừa nghe mấy đứa bạn nói, liền qua đây nè
-Àh, không sao, bị thương nhẹ thôi mà
-Băng cả cái tay mà nói không sao
-Thôi, không sao đâu, mà Hồng rảnh không, đi dạo với Khang một chút nha, sáng giờ toàn nằm coi TV, muốn mụ cả người đi
-Uh, thì đi-Hồng bẽn lẽn nói
Khang dắt Hồng ra ngoài đi dạo, tụi bạn Khang ở trong này đang nói chuyện:
-Thằng Khang sao liều quá nhỉ, nó không biết sợ à?-Sang hỏi
-Chắc từ nhỏ tới giờ nó đều như vậy-Thiện nói
-Anh hùng xuất thiếu niên mà-Cường nói
-Thật khó tin là một đứa như nó trước đây lại là một thằng nhát chết nhất khu này-Hùng nói, mắt đăm chiêu
-Cái gì???-Ba đứa kia đồng thanh
Ba đứa này mới chuyển tới từ hai năm trước, nên không biết chuyện gì
-Sẵn đây tao nói luôn, sỡ dĩ thằng Khang trở nên như bây giờ là vì….
Mắt Hùng nhìn xa xăm
-Từ nhỏ, Khang đã tỏ ra là một thằng nhát chết, sợ mọi thứ, nó hầu như xem mọi thứ là nguy hiểm, và luôn ở trong nhà. Tới ba năm trước, nó đi chơi với ba mẹ nó, lúc đi qua một cây cầu, ba mẹ nó mua đồ dưới chân cầu, thằng Khang đi lên cầu, lúc đi đến giữa cầu, nó trượt chân, đẩy trúng một nhóc cỡ 13, 14 tuổi té xuống dưới, thằng nhóc đó chụp được một thanh sắt, kêu thằng Khang cứu, lúc đó thằng Khang đứng chết trân, nó sợ quá, không biết làm gì, mà lại không dám lại cứu thằng nhóc, nó sợ sẽ bị lôi xuống, tầm năm phút sau nó mới kêu cứu được, lúc này người dân chạy lại, nhưng đứa bé chịu không nổi đã buông tay. Một lúc sau cảnh sát đến vớt thì đứa nhóc đã chết, người ta trách thằng Khang sao không cứu nó. Hôm sau nó với ba mẹ tìm được khu nhà đứa nhóc đó, qua phúng viếng, thì bị mẹ nó khóc lóc chửi rủa, nó cứ im lặng, không nói gì. Ba mẹ đành dẫn nó về nhà. Tối đó nó qua nhà tao ngủ, tao rất ngạc nhiên là tối đó nó không hề khóc, mà chỉ nói với tao là nó sẽ không nhu nhược như trước nữa, mà sẽ thay đổi. Tao cũng không quan tâm lắm, cứ nghĩ do nó buồn quá mà nói thôi. Nhưng sáng hôm sau ngủ dậy, tao thấy nó đổi khác, có vẻ chững chạc hẳn lên, nó không còn sợ gì nữa, hoàn toàn là một thằng Khang khác. Bằng chứng là ngay hôm đó có một em bé khoảng sáu tuổi leo cây chơi rồi kẹt trên cao, không ai dám lên cứu vì sợ gãy cây, thằng Khang thấy vậy liền bước lại, leo thẳng lên cây ôm đứa nhóc đó mang xuống. Mà nói cho tụi bây nghe, hồi đó nó không dám leo cây luôn, có lần tao ép nó leo mà nó khóc như con nít
-Như vậy là do tai nạn đó mà Khang thay đổi-Thiện nhận xét
-Từ một thằng nhát chết trở thành như bây giờ, đúng là nó đã thay đổi như lời nó nói-Sang nói
-Tụi bây nói gì về tao đấy-Khang đã đi dạo về
-À…không. Tụi tao nói về Khan online đấy mà-Tụi nó cười giả lả
Tối hôm đó, nhỏ Hồng nhặt được một chú chó màu đen, nhỏ đem nó về nhà và cho ăn. Con chó nhìn nhỏ Hồng rồi nghĩ thầm
-Người này sẽ có một cái kết nghiệt ngã
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Âm Lộ.