• 155

Chương 4:


Tối đó, Khang lại nằm mơ, vẫn là nơi tối tăm, leo lét một ngọn đèn từ xa xăm, Khang đứng một mình, trời tối đen như mực, Khang thậm chí không thấy được tay mình. Khang đi xung quanh, nơi này dường như chỉ là một vùng đất bằng phẳng, mênh mông. Khang đi mỏi cả chân mà không thấy chỗ nào khác. Ánh đèn chiếu đến trước mặt Khang, hiện ra một cái tay, cái tay rụt vào ngay kúc đèn chiếu đến, Khang tò mò bước lại. Khang lấy tay mò mẫm xung quanh đó, tuyệt nhiên không có một thứ gì, ở đằng xa xuất hiện 2 vệt đèn màu đỏ. Khang tiến lại, 2 vệt đèn lâu lâu lại chớp tắt, Khang đã đứng sát 2 ngọn đèn, nhìn kỹ nó. Rồi Khang nhận ra đó là 2 con mắt, không phải là đèn. Khang té xuống, 2con mắt từ từ tiến lại chỗ Khang. Khang đứng dậy, nắm chặt tay và đứng đối mặt với đôi mắt đó. Ánh đèn đi qua, trước mặt Khang chẳng có thứ gì cả, khi ánh đèn đi qua, cũng chẳng còn đôi mắt đỏ lừ nào. Khang bâng khuâng, gãi gãi đầu
-Chuyện gì thế nhỉ??
Tay Khang ươn ướt, Khang đưa tay lên, là máu. Khang chợt nhận ra nó đang bị chìm xuống một cái hồ đầy máu. Nó vùng vẫy, nhưng vô ích, nó càng lún sâu hơn. Khang bị lún xuống chỉ còn cái đầu, trước mặt nó, là một ai đó, đang nhìn nó, Khang cảm nhận được điều đó
-Ngươi…..sẽ…phải….đ..đền…mạ…ng…cho..ta
Người đó nói với Khang, Khang lún nhanh xuống, cả đầu nó nằm sâu dưới hồ máu, nó đưa tay lên, kêu cứu, mặt nó dính đầy máu ướt nhẹp, nó không thở được
-Dậy rồi hả?-Hồng hỏi nó
Là mơ ư??Khang tự hỏi mình, mặt nó ướt nhem nước dãi của con chó mực mà Hồng đem đến.
-Con chó rửa mặt cho mày kìa-Thiện ngồi đó, cười nó
Mấy đứa bạn đều đã dậy cả, đang ngồi xung quanh. Hồng giục Khang đi rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng. Khang tần ngần bước vào phòng tắm, quay lại nhìn tụi bạn. Trong một thoáng, Khang thấy đôi mắt của con chó mực đỏ lừ, giống đôi mắt trong bóng tối mà nó đã thấy trong mơ. Nhưng không, Nam nhìn lại thì mắt con chó màu nâu. Nam ngẩn ngơ đóng cửa lại. Không ai để ý đến con chó lúc này mắt nó lại chuyển màu đỏ, nó nhìn ra cửa sổ thấy mờ nhạt hình bóng một đứa nhóc đang đứng ngoài không trung, ngoác miệng cười đến tận mang tai. Con chó im lặng, nó cuộn tròn người lại, ra vẻ khoan khoái lắm. Thằng nhóc ngoài cửa sổ đã biến mất.
-Hôm nay đi đâu chơi nhỉ??-Sang nói
-Hay lên trường chơi-Hồng ý kiến
-TRƯỜNG…????-Mấy đứa kia đồng thanh
-Hè mà, vô trường chơi chứ ai bắt mấy người vô học đâu mà trời
-Tao thấy vô trường chơi được áh, phải đổi không khí chứ, mấy bữa nay toàn ra công viên với PS, PC-Khang từ phòng tắm bước ra
Cả nhóm kéo nhau lên trường, khi đi ngang qua cây cầu, Khang chợt im lặng, nó nhớ lại sự việc đã xảy ra. Cả bọn biết vậy, liền tìm cách chọc nó vui lên
-Mày sao thế, nhớ bạn gái àh??-Cường nói
-Tầm bậy, bạn gái nó ngay đây nè-Hùng chỉ Hồng
-Ông mới tầm thường áh-Hồng la lên-Hot girl xóm mà làm bạn gái ông Khang à??
Khang cũng vui lên chút ít, nó đi tiếp. Chợt trước mặt nó là đứa nhóc của ba năm về trước. Khang khựng lại, nhìn nó, cả người run lên
-Khang, mày sao vậy?-Thiện hỏi
-Đ…ền….mạng…c…ho….ta
Nó nhìn Khang nói, rồi lướt đến, chợt con chó mực chạy ra, sủa vài tiếng, thằng nhóc thét lên rồi biến mất. Khang lắc lắc đầu, dụi mắt rồi nhìn lại, chẳng thấy nó đâu nữa
-Mày có sao không??-Tụi bạn nhao nhao hỏi nó
Khang vuốt mồ hôi, bình tĩnh lại
-Tao…tao không sao, chỉ hơi đau đầu chút thôi
Cả nhóm đi tiếp, được một lúc, con chó quay lại nhìn, thằng nhóc đang đứng đó, nhìn Khang căm thù
Khi đến trường, chú bảo vệ nhận ra tụi này là học sinh trường này, nên cho vào, trường lúc hè vắng lặng thật, tụi nó vào từng phòng chơi, Khang đứng ngoài hồ cá nhìn, đang nhìn, chợt trong hồ cá thò lên một bàn tay, đưa về phía Khang, nhưng phía dưới không có ai cả, chỉ có một bàn tay ở đó thôi. Khang nhìn bàn tay, như sắp chìm, liền đưa tay xuống nắm bàn tay đó, chỉ chờ có thế, bàn tay lôi Khang xuống nước. Khang nắm thành hồ, chống lại, nhưng bàn tay đó khỏe quá, nó cứ kéo Khang xuống từ từ.
-Grrrừ….GẤU GẤU!!!!!
Con chó mực ở đâu chạy đến sủa, nhưng bàn tay vẫn kéo Khang xuống, một ai đó ôm người Khang giật mạnh, bàn tay vuột ra, Khang với người đó té xuống. Khang quay lại nhìn, là Hùng
-Cám ơn mày nhá, Hùng-Khang thở hổn hển
-Không có gì, nhưng…
Mấy đứa kia chạy lại, hỏi han
-Mày có sao không, có chuyện gì vậy??
-Tao……-Khang băng khoăng không biết nên nói hay không
-Thằng Khang bị trượt chân, xém chúi đầu xuống nước, trúng mấy cái hòn non bộ to tướng này, tao lại kéo nó lên kịp thời-Hùng giải thích
-Trời, vậy mày ngồi nghỉ đi Khang, Hùng mày ở lại coi nó sao nhá
Tụi nó đi tiếp, để Khang với Hùng ngồi trên ghế đá. Lúc này Hùng mới hỏi
-Là thằng nhóc ba năm trước phải không??
-Mày…sao mày biết??-Khang hỏi lại
-Tao chơi thân với mày nhất, mày giấu nổi tao chuyện gì chứ
Khang im lặng, rồi nhẹ gật đầu
-Tao nghĩ đúng là nó, lúc nãy đi qua cầu, nó đã hiện lên trước mặt tao, may nhờ con chó mực, mà nó không làm gì được tao
-Mấy con ma rất sợ chó, đặc biệt là chó mực. Nhưng vậy là to chuyện rồi đây, nó hiện về ám mày, chắc phải mướn thầy cúng hay cái gì đó nhỉ-Hùng nói
-Tới đâu tính tới đó đi-Khang nói
Rồi Khang đứng dậy, kêu mấy đứa kia ra về. Hùng ngồi đó, suy nghĩ. Nếu Khang đối mặt với thằng nhóc đó, rất có thể nó sẽ trở về nhút nhát như thuở trước
-Hùng, về thôi mày-Khang gọi
Hùng chậm chạp đứng dậy, rồi chạy ra chỗ mấy đứa bạn. Khi về, con chó không chịu về nhà Hồng, mà cứ theo Khang, Hồng đành về, để con chó lại nhà Khang. Tối, Khang nằm một mình trên giường, mấy đứa bạn chơi điện tử ở dưới nhà, trên phòng với Khang chỉ có con chó mực. Khang mở mấy cái đĩa nhạc nghe
-Hãy cẩn thận, nó đang theo sát ngươi đấy
Có tiếng nói từ đâu vọng ra, Khang nhìn quanh, rồi nhìn con chó
-Mày nói với tao à??-Khang hỏi-Mình nói chuyện với một con chó, chắc mình điên rồi
-Oan hồn của ba năm trước, nó đã tìm thấy ngươi, và nó muốn giết ngươi để trả thù-Con chó nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Âm Lộ.